Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 430: Điều động trước cuộc chiến (2)

Trương Hoan: “Chắc là các thủ lĩnh của Hồng Hưng đều không muốn đánh với ngươi, nhưng vì e ngại uy quyền của Tưởng Thiên Sinh nên không thể không đánh.”
Trong lòng Thẩm Đống vừa động, nói: “Vậy cho bọn họ một lý do để không đánh đi.”
A Hoa hỏi: “Đống ca, ý của ngươi là gì?”
Thẩm Đống: “Rất đơn giản. Tiểu Trang, nghĩ cách làm A Nam và Đại Phi bị thương. Nhớ kỹ là không được giết hai người họ đó”
Tiểu Trang đáp: “Đã rõ.”
A Hoa mỉm cười nói: “Nếu cả Thái Tử, Đại Phi và A Nam đều nhập viện hết thì uy hiếp của Hồng Hưng đến chúng ta sẽ giảm xuống đi nhiều.”
Thẩm Đống nói: “A Hoa, ngươi sẽ phụ trách bên Hồng Hưng. Ngươi chỉ cần hù dọa bọn họ một chút thôi là được. Nếu có thể không đánh thì không nhất thiết phải đánh. Đến lúc đó, Tưởng Thiên Sinh sẽ không thể giải thích được với ba xã đoàn khác. Một khi đã đánh thì phải đánh cho bọn họ gần chết, đến cho bọn họ sợ hãi mới thôi.”
A Hoa gật đầu nói: “Đã hiểu. Đống ca, còn Lâm Hoài Nhạc thì xử lý thế nào đây? Trong kế hoạch của chúng ta không bao gồm cả hắn.”
Thẩm Đống nói: “Tối nay Đại D sẽ tấn công địa bàn của Lâm Hoài Nhạc. Hai người bọn họ đã từng là bạn bè cũ, cứ để bọn họ đánh với nhau. Trước khi mở họp thì ta đã tìm đến Phì Miêu của Hào Mã Bang rồi, hắn và Hồng Văn sẽ phụ trách Trung Nghĩa Tín. Ta không cần bọn họ thắng, chỉ cần có thể cầm chân Trung Nghĩa Tín là được.”
Jimmy nói: “Cuối cùng là còn lại Đông Tinh.”
Thẩm Đống cười lạnh: “Trong các xã đoàn trên đảo Hồng Kông này, ta ghét đám Đông Tinh nhất. Đám thủ lĩnh ai ai cũng bán ma túy, bọn chúng là đầu sỏ gây nên bao tội ác, đầu độc người dân trên đảo Hồng Kông này. Đối với đám người này, ta chỉ nói bốn chữ, diệt cỏ tận gốc. Nhưng mà, trận chiến nào cũng phải có kế hoạch. Cho đến nay, ta luôn chủ trương tấn công, bởi vì tấn công chính là sự phòng thủ tốt nhất. Các ngươi nghĩ điểm yếu lớn nhất của Đông Tinh là ở đâu?”
Mọi người nghe thế thì đều suy nghĩ cẩn thận.
A Hoa nói: “Hẳn là từ nội bộ. Dù là Quạ Đen hay Tư Đồ Hạo Nam thì đều có tâm tư riêng với Đông Tinh. Nghe nói Bốn thúc phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thu phục được hai người kia.”
Thẩm Đống nói: “Không sai. Chỉ cần có thể giết Bổn thúc thì những người khác sẽ nảy sinh dã tâm tranh đoạt vị trí long đầu của Đông Tinh. Lục đục nội bộ sẽ khiến cho xã đoàn bất ổn không yên, vậy thì mối nguy của chúng ta cũng sẽ được giải quyết. Vấn đề bây giờ là ai có thể đi xử lý Bổn thúc?”
Trương Hoan trầm giọng đáp: “Ta sẽ lập tức phái người đi điều tra. Chắc là sẽ có thông tin trước khi cuộc chiến diễn ra.”
Thẩm Đống gật đầu: “Được thế thì tốt nhất.”
Tiếp theo, mọi người bàn bạc chi tiết hơn rồi từng người chuẩn bị rời đi.
Cuộc họp kết thúc, Thẩm Đống vừa định về nhà thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Alo, ta là Thẩm Đống.”
“Đống ca, ta là Hải Đường, nghe nói ngươi đã rời khỏi Hồng Hưng, ta cố ý mang theo một ngàn người đến để trợ giúp cho ngươi.”
Trong lòng Thẩm Đống cảm thấy rất cảm động, nói: “Hải Đường, tấm lòng của ngươi, ta xin nhận. Nhưng mà tốt nhất ngươi đừng đến đây. Dù gì đi nữa thì ngươi cũng là người của bang phái ở Loan Nam. Một khi nhúng tay vào chuyện tranh chấp nội bộ trên Hồng Kông thì rất dễ khiến cho các xã đoàn khác bực tức.”
Hải Đường: “Ta đã đến rồi.”
Thẩm Đống cười nói: “Ngươi làm thế là tiền trảm hậu tấu rồi. Được rồi, tới thì tới đi, cứ nói là ta bỏ tiền ra thuê các ngươi. Chỉ cần không có địa bàn trên đảo Hồng Kông thì bọn hắn cũng chẳng có lời gì để nói. Ngươi đang ở đâu? Ta đi tìm ngươi.”
Hải Đường: “Ta gọi điện thoại cho Hân Hân, sắp đến biệt thự Thiển Thủy Loan.”
Thẩm Đống nói: “Vậy gặp ở nhà nhé.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Đống gặp được Hải Đường trong biệt thự.
Cũng giống như lúc trước, Hải Đường mặc một bộ trang phục màu đỏ, vẫn gợi cảm xinh đẹp như cũ. Điều khác biệt chính là khí chất của cô càng thêm cao ngạo lạnh lùng.
Thẩm Đống giang hai tay ra, cười nói: “Hải đại bang chủ, đã lâu không gặp.”
Hải Đường bình tĩnh nói: “Cái xưng hô này của ngươi không hề buồn cười chút nào.”
Tuy nói như thế, nhưng cô vẫn đứng dậy ôm Thẩm Đống.
Hai người vượt qua giới hạn của nam nữ, hành vi cử chỉ đều rất tự nhiên.
Lý Hân Hân và Thu Đề là người có tâm tư tinh tế, đều đồng thời nhận ra quan hệ giữa hai người không bình thường, nhìn nhau rồi cùng thở dài.
Mặc dù là người cao ngạo như Hải Đường, vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lão công nhà mình.
Thẩm Đống nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm. Lần trước ta mượn ngươi 1 tỷ đô la Mỹ, bây giờ trả luôn một lần.”
Hải Đường nói: “Chuyện tiền bạc không cần vội vàng. Quan trọng là nguy cơ lần này kìa, ngươi chuẩn bị vượt qua như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận