Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 897: Đe dọa Nghiêm Lãnh

Ivanov sửng sốt hỏi: “Thẩm tiên sinh, 10% hoa hồng là có ý gì?”
Thẩm Đống cười nói: “Ví dụ như một chiếc máy bay ném bom có giá 100 triệu đô la Mỹ, như vậy hoa hồng ngài nhận được sẽ là 10 triệu.”
Hai mắt Ivanov mở to, nói: “Thẩm tiên sinh, ngài thật là hào phóng.”
Thẩm Đống: “Ta thiếu vũ khí, ngươi cần tiền, hai người chúng ta là đồng bọn hợp tác hoàn hảo nhất.”
Ivanov búng tay một cái, nói: “Ta hoàn toàn đồng ý với cách nói của ngài.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, sau đó Thẩm Đống rời đi.
Ivanov trở lại khách sạn, trầm ngâm một lúc lâu rồi cầm lấy điện thoại, gọi cho một dãy số.
Sau khi đối phương bắt máy, Ivanov bô bô nói một hồi.
Nếu có người hiểu được tiếng Bắc Tô ở đây, thì sẽ biết hắn đang bàn bạc về chuyện muốn bán máy bay chiến đấu cho Thẩm Đống.
Mặc dù kiếp trước Thẩm Đống là một người đam mê quân sự, nhưng cũng chỉ biết sơ lược về giai đoạn lịch sử Bắc Tô quốc tan rã.
Trên thực tế, hiện tại quân đội của Bắc Tô quốc cũng đã xuất hiện một vấn đề lớn không thể giải quyết được.
Rất nhiều đơn vị quân đội đã bí mật bán đi vũ khí trong kho hàng.
Một số người cấp cao táo bạo hơn thậm chí còn dám bán phi cơ chiến đấu cho một vài tổ chức vùng Trung Đông.
Bề ngoài Ivanov có vẻ giống như một tên cà lơ phất phơ, miệng toàn nói phét, nhưng thật ra hắn là một người có đầu óc cẩn thận, suy nghĩ tinh tế, nếu không thì không thể nào trở thành người phát ngôn của quân đội Bắc Tô quốc được.
Trước khi tiến hành giao dịch, Ivanov đã lợi dụng hệ thống tình báo của quân đội Bắc Tô quốc mà điều tra chi tiết về Thẩm Đống.
Sau khi xác nhận chắc chắn rằng hắn không có vấn đề gì, lúc này Ivanov mới đưa lô súng ống đạn dược đầu tiên lên thuyền vận chuyển.
Nếu như trên người Thẩm Đống có một chỗ nào đó không ổn chút thôi, thì có lẽ Ivanov đã không để ý tới hắn rồi.
Nếu Thẩm Đống biết Ivanov đang bàn bạc với thế lực sau lưng của mình về vấn đề bán trực thăng vũ trang Bắc Tô - 8 cho hắn, chắc sẽ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
3 giờ sáng, Thẩm Đống rón ra rón rén đi ra từ phòng ngủ của Hải Đường.
Một buổi tối liên tục chiến đấu với bốn đại mỹ nhân như lang tựa hổ, cho dùng Thẩm Đống có thân thể làm bằng sắt đi nữa thì cũng có chút kham không nổi.
Đi vào tầng hầm ngầm của biệt thự, Thiên Dưỡng Sinh và Trương Hoan đang ngồi ở đó uống bia.
Một người đàn ông cả người toàn là máu nằm trên đất, không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy Thẩm Đống đến, Thiên Dưỡng Sinh và Trương Hoan đứng dậy chào hỏi.
“Đống ca.”
Thẩm Đống bảo hai người ngồi xuống, nói: “Vất vả, hắn chính là Nghiêm Lãnh của Công ty tài chính Hill?”
Trương Hoan: “Đúng thế. Công phu của tên này không tồi, suýt chút nữa là chạy khỏi tay chúng ta rồi.”
Thẩm Đống ồ nhẹ một tiếng, nói: “Lợi hại như thế, xem ra chúng ta có hơi coi thường hắn rồi. Khó trách dám làm chuyện buôn lậu cổ vật. Được rồi, Nghiêm tiên sinh, không cần giả chết nữa đâu, chào hỏi một cái đi.”
Nghiêm Lãnh vẫn không hề cử động.
Thẩm Đống cười nói: “Đã đến nước này mà còn không nghe lời, vậy thì đành phải đánh mông thôi. A Hoan, cắt đứt thằng em trai của hắn đi, xem hắn còn có thể giả vờ bất tỉnh nữa hay không.”
“Vâng Đống ca.”
Khi Trương Hoan vừa nói xong thì Nghiêm Lãnh mở bừng mắt ra, nói: “Thẩm tiên sinh, ngươi thật là đủ tàn nhẫn.”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Nếu không đủ ác thì ta đã không sống được đến hôm nay rồi.”
Nghiêm Lãnh: “Thẩm tiên sinh, ngài là đại gia giàu nhất đảo Hồng Kông, còn ta chỉ là quản lý cấp cao của một công ty tài chính. Hình như ta chưa từng đắc tội với ngài, vì sao ngài muốn bắt ta đến đây?”
Thẩm Đống lấy ra một tấm ảnh, ném tới trước mặt Nghiêm Lãnh, nói: “Dáng vẻ ngươi mặc áo gió cũng đẹp trai đó.”
Nghiêm Lãnh nhìn thấy ảnh chụp thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nói: “Ngươi làm việc cho đại lục?”
Thẩm Đống cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn lấy về thứ thuộc về mình mà thôi.”
Nghiêm Lãnh hỏi: “Thứ gì?”
Thẩm Đống: “Mấy ngày trước, ngươi chi ra 3 triệu Hạ nguyên để mua một xe đồ cổ từ chợ đen trong nước, đồ cổ của ta ở đâu rồi?”
Nghiêm Lãnh nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ta không biết ngài đang nói cái gì.”
Sắc mặt Thẩm Đống trầm xuống, nói: “Lô đồ cổ kia là do ta bỏ ra 50 triệu để nhờ chuyên gia thu mua từ khắp Hạ quốc. Vốn dĩ muốn vận chuyển đến Yến Đô, không ngờ đi được nửa đường thì bị người ta cướp đi, còn vì thế mà mất đi chín huynh đệ. Nghiêm Lãnh, nếu ta đã tìm được ngươi thì ngươi đừng nghĩ có thể qua mặt được ta. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, lô đồ cổ của ta có còn ở trên đảo Hồng Kông hay không? Nếu còn thì ngươi có thể sống. Nếu không còn thì ta sẽ đưa cả nhà ngươi đi bán muối. Nói đi, còn ở đây hay không?”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh vô cảm kia của Thẩm Đống, Nghiêm Lãnh có cảm giác như cả người rơi vào hầm băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận