Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 329: Chọn CEO (2)

Chương 329: Chọn CEO (2)
"Có một người, ta cảm thấy rất thú vị."
Tống Tử Hào lục ra một sơ yếu lý lịch có tên Đường Bồi Quân, nói: "Hắn từng là CEO cho công ty bất động sản Long Hải, mười năm trước không biết nguyên nhân gì bị Long Thanh Quần đánh gãy chân cho đuổi ra ngoài."
Nửa năm gần đây, Công ty Bất động sản Đằng Phi và Công ty Bất động sản Long Hải đang trong giai đoạn trăng mật.
Bốn toà nhà văn phòng của Thẩm Đống ở Central và Tiêm Sa Chủy nhiều nhất là sẽ được cất nóc sau một tháng nữa, tiểu khu dân cư lớn nhất ở Thiên Thủy cũng đang đẩy nhanh tiến độ xây dựng.
Một khi hai hạng mục này hoàn thành, Thẩm Đống chỉ thu tiền thuê, mỗi năm có thể vượt qua ba trăm triệu.
Có liên hệ nghiệp vụ này nên Thẩm Đống và Long Thanh Quần thường xuyên gặp mặt.
Long Thanh Quần hạ minh, khiêm tốn, mỗi lần gặp mặt đều khen ngợi Thẩm Đống không thôi, thậm chí còn cho Thẩm Đống mượn tiền lấy lãi suất 10%.
Vừa bỏ tiền vừa ra sức xây nhà cho Thẩm Đống, chuyện tốt như vậy, Thẩm Đống đừng nói gặp, dù nghe cũng chưa từng nghe qua bao giờ.
Không cần phải nói, người này nhất định là đang che giấu dã tâm.
Thẩm Đống cầm lấy sơ yếu lý lịch của Đường Bồi Quân nhìn một chút, ngoại trừ làm CEO ở công ty bất động sản Long Hải tám năm, những trải nghiệm khác gần như bằng không.
Điều khiến Thẩm Đống cảm thấy hứng thú chính là hắn ta để lại một câu ở ô cuối cùng, chữ viết vô cùng nhỏ.
Nếu như không để ý kỹ, người bình thường thật đúng là không chú ý tới.
"Cẩn thận Long Thanh Quần."
Thẩm Đống đọc thành tiếng, mỉm cười nói: "A Hào, ngươi thấy Đường Bồi Quân này thế nào?"
Tống Tử Hào nói: "Lúc này rất khó nói, tốt nhất là có thể gặp hắn một lần rồi mới đánh giá được."
Thẩm Đống nói: "Lập tức gọi điện thoại, gọi hắn tới đây. Ta muốn xem rốt cuộc Đường Bồi Quân này là người như thế nào?"
Một giờ sau, Thẩm Đống gặp được Đường Bồi Quân.
Xem trên sơ yếu lý lịch thì năm nay người này bốn mươi bốn tuổi, nhưng nhìn từ bề ngoài mà ít nhất cũng phải sáu mươi trở lên.
Dù trải qua chải chuốt tỉ mỉ nhưng vẫn khó có thể che dấu sự thăng trầm trên khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt cứng cỏi thâm thúy khiến người ta có một loại cảm giác đánh không ngã, đè không sụp.
"Đường tiên sinh, hình như mấy năm nay ngươi sống không tốt lắm?"
Đường Bồi Quân cười khổ nói: "Lưu lạc khắp nơi."
Thẩm Đống để cho hắn ta ngồi xuống, hứng thú hỏi: "Ngươi khiến công ty bất động sản Long Hải phát triển lớn mạnh như vậy có thể nói là lập được công lao to lớn, nhưng ta không rõ vì sao đến cuối cùng các ngươi lại mỗi người đi một ngả?"
Đường Bồi Quân nói: "Quan niệm của ta và Long Thanh Quần không hợp nhau. Ta tin rằng một công ty muốn phát triển phải đi con đường ngay thẳng, còn Long Thanh Quần lại thích những cách quanh co, lòng vòng, thường xuyên dùng một ít thủ đoạn không công bằng để tranh giành đất đai, hãm hại người dân ép họ phải bỏ và dời đi nơi khác. Tuy rằng những cách hắn làm có thể không tránh được pháp luật, nhưng con đường này không có khả năng kéo dài mãi. Cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, bè trình đơn từ chức lên hắn. Điều khiến ta trăm triệu lần không ngờ tới là Long Thanh Quần lại ra tay với ta, không chỉ đánh gãy chân ta, còn muốn đuổi cùng giết tận. May mắn ta chạy ra nước ngoài, nếu không, bây giờ ta đã sớm là một bộ xương khô rồi."
Thẩm Đống nói: "Mười năm nay ngươi làm ăn ở nước ngoài thế nào? Tại sao lại quay về đây?"
Đường Bồi Quân nói: "Ta làm công ty tài chính, đáng tiếc thất bại. Khoảng thời gian trước, nghe nói ngài và Long Thanh Quần hợp tác đầu tư xây dựng không ít tòa nhà, lúc này ta mới quay lại Hồng Kông, rồi nộp sơ yếu lý lịch."
Thẩm Đống hỏi: "Nếu ngươi đã từng hợp tác với Long Thanh Quần, hẳn là rất rõ thủ đoạn của hắn. Ta không tưởng tượng ra Long Thanh Quần có cách nào có thể cướp được những tòa nhà đó từ tay ta?"
Đường Bồi Quân nói: "Đầu tiên hắn sẽ dùng hết mọi biện pháp để giết ngươi, sau đó giả mạo vài phần thỏa thuận chuyển nhượng, nuốt chửng những tòa nhà này của ngươi."
Thẩm Đống tò mò hỏi: "Thỏa thuận giả mạo?"
Đường Bồi Quân nói: "Long Thanh Quần là một nhà thư pháp, hắn có thể bắt chước chữ viết của bất kỳ ai. Chỉ cần hắn chuẩn bị tốt giấy tờ thỏa thuận, rồi bắt chước chữ viết của ngài ký tên lên, sau đó sau khi ngài chết, cầm lấy ngón tay của ngài ấn lên trên, tự nhiên tờ thỏa thuận đó sẽ có hiệu lực pháp lý. Bây giờ ta nghi ngờ chỉ sợ hắn không chỉ muốn mấy tòa nhà này, thậm chí còn có thể muốn những mối làm ăn khác của ngài, nhất là hộp đêm Bích Hải ngày kiếm cả đấu vàng kia."
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Tài hoa hơn người, âm hiểm xảo trá, hay cho một Long Thanh Quần."
Tống Tử Hào nói: "Đống ca, chúng ta không thể không đề phòng Long Thanh Quần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận