Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 334: Tương kế tựu kế (1)

Chương 334: Tương kế tựu kế (1)
Trên đường đi, hắn ta nhận được điện thoại của Long Thanh Quần.
"Chỉ với một ngày ngắn ngủi, ấy vậy mà ngươi đã có thể tiến vào vòng trong của Thẩm Đống, nâng cốc nói chuyện với đám thủ hạ đắc lực của hắn. A Quân, ngươi rất lợi hại."
Đường Bồi Quân lạnh lùng nói: "Ta viết một bản kế hoạch, chiếm được độ tán thành cao của Thẩm Đống, hắn lúc này mới..."
Long Thanh Quần trực tiếp ngắt lời hắn ta, nói: "Ta đã biết. A Quân, hôm nay chấp hành nhiệm vụ đầu độc Thẩm Đống. Ta hy vọng trước khi mặt trời lặn, sẽ nhận được thỏa thuận kia."
Đường Bồi Quân vội la lên: "Không thể. Ta không chắc hôm nay Thẩm Đống có đến công ty không?"
Long Thanh Quần nói: "Đây là vấn đề của ngươi. Nhớ kỹ, ta chờ được nhưng vợ con của ngươi chờ không nổi. Đám anh em trông coi bọn họ vô cùng thích vợ của ngươi, nếu như không phải ta ngăn cản, bọn họ đã trình diễn một màn kịch xuân cung trước mặt hai đứa nhỏ rồi."
"Ken két!"
Đường Bồi Quân dừng xe, đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải người."
Long Thanh Quần trầm giọng nói: "Tối nay ta muốn nhìn thấy bản thỏa thuận. Nếu không, ngươi sẽ phải hối hận cả đời."
Nói xong, Long Thanh Quần cúp điện thoại.
Đường Bồi Quân hệt như người là không xương, ngồi gục trong xe.
Qua một lúc lâu, lúc này mới khôi phục lại bình thường.
Sau khi đến công ty, Đường Bồi Quân mở máy tính, gõ bàn phím lạch cạch.
Bản kế hoạch chỉ là bản kế hoạch, Đường Bồi Quân phải viết một bản phương án thực hiện cụ thể.
Không thể không nói, người này quả thật là một nhân tài.
Chỉ mất một buổi sáng, hắn ta đã hoàn thành xong phương án.
Ăn cơm trưa xong, Đường Bồi Quân gọi điện thoại cho Thẩm Đống, mời hắn buổi chiều đến công ty một chuyến để tiến hành thẩm tra phương án này.
Thẩm Đống không chút suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Hai giờ chiều, Thẩm Đống đi tới văn phòng Đường Bồi Quân, cười nói: "Lão Đường, hiệu suất làm việc của ngươi có phải quá nhanh rồi không?"
Đường Bồi Quân nói: "Mấy năm nay, ta vẫn luôn quan sát ngành bất động sản ở Hồng Kông, cho nên suy nghĩ hơi nhiều.
Thẩm Đống gật đầu: "Xem ra tìm ngươi làm CEO là chuẩn rồi."
Thẩm Đống cầm lấy phương án chấp hành Đường Bồi Quân vừa in ra, đọc một cách nghiêm túc.
Một lát sau, Đường Bồi Quân hỏi: "Đống ca, ngươi uống gì không?"
Thẩm Đống không ngẩng đầu, nói: "Cà phê không đường là được."
"Được."
Đường Bồi Quân đáp ứng một tiếng, đi rót cà phê cho Thẩm Đống.
Hắn ta không biết rằng ngay lúc hắn ta xoay người đi rót cà phê, Thẩm Đống ngẩng đầu dùng ánh mắt cổ quái nhìn bóng lưng hắn ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Mẹ nó, thật sự là nhân tài mà!
Hy vọng ngươi không chọn sai!
Thính lực của Thẩm Đống mạnh hơn người bình thường gấp mười lần, mặc dù Đường Bồi Quân đã cố gắng che giấu, nhưng tiếng tim đập như chiêng trống của hắn ta vẫn không giấu được lỗ tai Thẩm Đống.
Bây giờ phải xem Đường Bồi Quân lựa chọn ra sao.
Lựa chọn đúng, tương lai vinh hoa phú quý không cần phải bàn, vợ con của hắn ta cũng sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh hắn ta.
Còn nếu lựa chọn sai, Thẩm Đống sẽ đổ cà phê vào miệng Đường Bồi Quân, mà vợ con của hắn ta khẳng định cũng sẽ bị Long Thanh Quần giết chết.
Một bước lên thiên đường!
Một bước xuống địa ngục!
Năm phút sau, Đường Bồi Quân đặt tách cà phê trước mặt Thẩm Đống.
"Đống ca, uống được rồi."
Thẩm Đống ồ một tiếng, vừa nhìn phương án, vừa bưng ly lên.
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Nhìn thấy cà phê có chứa thuốc độc chậm rãi tới gần bên môi Thẩm Đống, trái tim Đường Bồi Quân như sắp nhảy ra ngoài.
Giết?
Không giết?
Hai giọng nói khác nhau trong đầu hắn ta vang lên.
Giết, cả đời này của mình sẽ sống trong sự dằn vặn của lương tâm.
Không giết, vợ con hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Làm sao ta chọn được?
Đường Bồi Quân tâm loạn như ma, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay của Thẩm Đống.
Thấy Thẩm Đống sắp uống cà phê vào miệng, Đường Bồi Quân cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gọi: "Đống ca."
Thẩm Đống thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy?"
Đường Bồi Quân lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Xin lỗi, hình như ta đã thêm đường vào bên trong mất rồi."
Thẩm Đống tiếp tục thử hắn ta, cười nói: "Không sao. Thỉnh thoảng đổi khẩu vị, uống cà phê có đường cũng không tệ."
Đường Bồi Quân khẽ cắn môi, đi thẳng tới trước mặt hắn, đoạt lấy ly cà phê này, nói: "Ly cà phê này để ta uống, ta sẽ pha lại cho ngươi một ly không đường."
Nói xong, Đường Bồi Quân ngửa đầu muốn uống cạn.
Thẩm Đống búng tay, bắn ra một viên bi thép nhỏ, đánh vào cổ tay Đường Bồi Quân.
"Loảng xoảng!"
Cốc cà phê rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Đường Bồi Quân nhìn tách cà phê trên mặt đất, kinh ngạc xuất thần.
Thẩm Đống thở dài, nói: "Tại sao phải uống ly cà phê có độc này? Ngươi hẳn là rất rõ ràng, một khi ngươi uống vào, mạng nhỏ sẽ chẳng còn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận