Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 769: Đối chọi gay gắt

Bước vào phòng thẩm vấn, Lý Văn Bân tự mình pha cho Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân mỗi người một ly cà phê.
Hai người đợi khoảng nửa tiếng mà Smith vẫn chưa đến.
Âu Vịnh Ân liếc nhìn camera theo dõi, khinh thường nói: “Vị phó cục trưởng Smith này có vẻ như đang cố ý làm khó chúng ta.”
Thẩm Đống uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc. Lấy thủ đoạn khi đối phó với đám côn đồ mà làm với ta, thật không biết đầu óc hắn có chứa bã đậu hay không.”
Lời nói của hai người truyền đến phòng giám sát khiến cho Smith tức đến mức xanh mặt, mắng: “Đúng là một tên vô học.”
Lý Văn Bân đứng bên cạnh vội vàng mím môi để tránh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Các nhân viên giám sát khác cũng cố gắng nhịn cười.
Smith tức giận đi ra khỏi phòng giám sát, Lý Văn Bân nhanh chóng đuổi theo.
Một người thuộc phe Ưng Tương, một người thuộc phe đại lục, quan hệ giữa hai người đương nhiên không tốt đẹp gì cho lắm.
Dọc trên đường đi từ phòng giám sát đến phòng thẩm vấn, Lý Văn Bân và Smith không nói lời nói với nhau, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn về phía đối phương.
Bởi vậy có thể thấy được, cuộc tranh đấu giữa hai phe phái đã tới mức gay gắt như nước với lửa.
Vào phòng thẩm vấn, Lý Văn Bân dùng ánh mắt bình tĩnh ra hiệu cho Thẩm Đống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm khó nhận ra.
Hai người lần lượt ngồi xuống, Lý Văn Bân lên tiếng giới thiệu: “Thẩm tiên sinh, vị này chính là phó cục trưởng cục cảnh sát chúng ta - Smith tiên sinh.”
“Rầm.”
Thẩm Đống dùng sức đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Ta mặc kệ hắn là ai. Lý Văn Bân, ngươi để chúng ta ngồi ở đây chờ suốt nửa tiếng là có ý gì? Muốn ra oai phủ đầu với ta sao? Ngươi có biết trong nửa tiếng đồng hồ ta có thể kiếm ra bao nhiêu tiền không? Cho dù ngươi có tán gia bại sản thì cũng chưa chắc bồi thường được đâu.”
Đỉnh!
Trong lòng Lý Văn Bân thầm khen một tiếng, ngoài miệng lại nói: “Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi, ta chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Ngươi nghe lệnh của tên ngu ngốc nào? Ông đây muốn đi khiếu nại hắn, đồ khốn kiếp, không dám nói chuyện đàng hoàng mà chỉ biết xài mấy thủ đoạn hèn hạ này, thứ chẳng ra gì.”
Sảng khoái!
Nhìn thấy Thẩm Đống vận hết công sức mắng Smith đến máu chó đầy đầu, Lý Văn Bân từ trong ra ngoài chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bởi vì có thâm niên trong chính phủ nên Smith thường xuyên gây khó dễ cho Lý Văn Bân, điều này làm cho Lý Văn Bân rất bực bội.
Hiện tại Thẩm Đống chửi mắng một phen, coi như là giúp hắn báo thù.
Smith lạnh mặt nói: “Thẩm tiên sinh, đây là cục cảnh sát chứ không phải nơi để ngươi có thể la lối khóc lóc chửi tục.”
Âu Vịnh Ân lập tức phản kích lại: “Phó cục trưởng Smith, chúng ta không phải là nghi phạm, chỉ đến đây phối hợp điều tra với các ngươi thôi. Hy vọng thái độ đối đãi của các ngươi đối với chúng ta có thể tốt một chút.”
Thẩm Đống liếc mắt nhìn Smith rồi không chút khách khí nói: “Ngươi trưng cái mặt lạnh của mình ra cho ai xem? Hay là ngươi bẩm sinh đã không biết cười. Nếu là cái sau thì ta có thể tha thứ được. Còn nếu là cái trước thì tìm chỗ nào mát mẻ mà đi ngồi xổm ở đâu đó đi. Ông đây không đến đây để bị khinh đâu.”
“Rầm.”
Smith đập bàn một cái rồi đứng bật dậy, hai cánh tay chống lên bàn tức giận nói: “Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“Rầm.”
Thẩm Đống vận kình lực, trực tiếp đập ra một cái lỗ lớn trên mặt bàn, giống như bật công tắc liên thanh, chỉ vào mặt Smith và mắng: “Đừng có thể hiện cái uy quyền rác rưởi của ngươi ra với ta. Ở trong mắt ta, ngươi còn chẳng bằng một cái rắm.”
Kiêu ngạo!
Quá sức kiêu ngạo!
Từ khi lên làm phó cục trưởng cục cảnh sát cho đến nay, Smith chưa từng bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng thành như vậy, hắn ta tức đến mức phổi như sắp nổ tung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm tiên sinh, ta muốn bắt ngươi lại nhốt vào ngục giam.”
Âu Vịnh Ân không rõ vì sao Thẩm Đống lại cố ý muốn chọc giận Smith, nhưng là người phụ nữ của hắn, đương nhiên Âu Vịnh Ân sẽ chọn đứng về phía hắn không chút do dự, nói: “Phó cục trưởng Smith, ta cần nhắc nhở ngươi rằng Thẩm tiên sinh không hề có hành động vi phạm pháp luật, ngươi không có quyền giam giữ hắn.”
Smith nói: “Ta có thể tạm giam hắn trong 48 tiếng đồng hồ.”
Âu Vịnh Ân gật đầu: “Đây là quyền hạn của ngươi. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi, giá trị con người của Thẩm tiên sinh lên đến hàng chục tỷ đô la Mỹ và có rất nhiều tài sản. Nếu bởi vì bị ngươi tạm giam mà dẫn đến thiệt hại nghiêm trọng cho doanh nghiệp thì ngươi sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Lý Văn Bân ở một bên xem trận cãi vã thú vị này, ghé vào bên tai Smith nhỏ giọng nói: “Quả thật là Thẩm Đống làm kinh doanh rất lớn. Một khi hắn kiện ngài vì khiến hắn thua lỗ vài trăm triệu, lại tố cáo ngài ra tòa án thì chỉ sợ ngài sẽ gặp rắc rối to.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận