Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 419: Lạc Thiên Hồng khiêu chiến (1)

Chương 419: Lạc Thiên Hồng khiêu chiến (1)
Thẩm Đống nói: “Một cái mạng của ta đổi lấy mấy các mạng của các ngươi, cũng đáng giá. Bổn thúc, Tưởng tiên sinh, Lâm tiên sinh, Liên tiên sinh, tốt nhất là các ngươi nên chuẩn bị quan tài sẵn đi là vừa, miễn cho đến lúc chết mà không có nơi chôn.”
Đúng lúc này, Lạc Thiên Hồng đứng lên nói: “Ta muốn lĩnh giáo đao pháp của ngươi lần nữa.”
Vẻ mặt Liên Hạo Long biến đổi, lạnh lùng nói: “Thiên Hồng, trở về cho ta.”
Bản thân đã bị trúng đạn từ sát thủ, không dưỡng thương một hai tháng thì không thể khôi phục.
Trong thời điểm mấu chốt này, nếu có thêm Lạc Thiên Hồng bị thương nữa thì còn đánh đấm gì nữa.
Thẩm Đống sao có thể bỏ qua một cơ hội như vậy, liếc mắt nhìn Lạc Thiên Hồng một cái, khinh thường nói: “Nghe đại ca ngươi mà mau quay về đi. Làm rùa đen rút đầu thì sống lâu hơn một chút đó. Ngươi nhìn Đông Tinh đi, một đám đều hận không thể băm ta ra thành trăm mảnh, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có tên nào dám đấu một mình với ta. Ngươi nên học tập tinh thần yêu quý mạng sống của đám ninja rùa đó.”
Võ giả, có thể chết, nhưng không thể bị sỉ nhục.
Lạc Thiên Hồng là một võ giả đơn thuần, thứ hắn ta không thể chịu đựng được nhất là bị đối thủ khinh miệt.
Nhìn thấy Thẩm Đống không có chút nào để mình vào mắt, Lạc Thiên Hồng rút thanh Bát Diện Hán Kiếm ra, lạnh lùng nói: “Rút đao đi.”
Thẩm Đống ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Ngươi thật sự muốn khiêu chiến với ta sao?”
Lạc Thiên Hồng cất cao giọng đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Đống lại một lần nữa đánh giá Lạc Thiên Hồng, gật đầu tán thưởng: “Thiên Hồng, sự chấp nhất đối với công phu của ngươi đã được ta tôn trọng. Như thế này đi, ta chỉ ra ba đao. Nếu ngươi có thể ngăn cản được, ta liền thừa nhận ngươi là đệ nhất cao thủ kiếm thuật trên đảo Hồng Kông này. Nếu ngươi không ngăn được thì chỉ có thể xin lỗi ngươi thôi.”
Lạc Thiên Hồng nói: “Mời.”
Thẩm Đống nhận lấy đường đao từ tay Phi Cơ, cũng nói: “Mời.”
Mọi người xung quanh lập tức lui ra sau bảy tám mét, chừa không gian đủ để cho hai người giao đấu.
“Giết!”
Lạc Thiên Hồng hét lớn một tiếng, ra tay trước.
Kiếm của hắn ta đã nhanh hơn trước rất nhiều, nơi kiếm vung qua, ánh kiếm lập lòe khiến người ta hoa cả mắt.
Khi sắp đến gần Thẩm Đống, mấy chục tia sáng hội tụ thành một đường, tựa như một tia chớp nhắm thẳng vào trái tim của Thẩm Đống.
“Mẹ nó.”
“Tốc độ quá nhanh.”
“Không hổ là đệ nhất kiếm thủ của đảo Hồng Kông.”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ở bên kia, Phong Vu Tu lại lắc đầu và nói: “Vẫn còn quá chậm.”
Hạ Hầu Vũ ừ một tiếng, nói: “Nếu tốc độ của hắn ta có thể nhanh hơn gấp đôi thì có lẽ có khả năng tạo được một chút uy hiếp đối với Đống ca.”
Phong Vu Tu cười khổ: “Hắn có thể luyện công phu đến trình độ này, với tốc độ này thì cũng đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi. Nhanh gấp đôi căn bản là không thể nào.”
Lúc trước, năm đại tuyệt đỉnh cao thủ Hạ Hầu Vũ, Phong Vu Tu, Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh và Vương Triết đã cùng nhau khiêu chiến với Thẩm Đống.
Vì để có thể đánh bại được hắn, năm người còn vạch ra kế hoạch tác chiến rất kỹ càng.
Kết quả cuối cùng là họ chỉ cầm cự được bốn phút thì tất cả đã bị Thẩm Đống đánh gục.
Đó đã là Thẩm Đống đã hạ thủ lưu tình, nếu không thì có khi bọn họ không chịu được nổi hai phút.
Công phu có thể tu luyện đến trình độ này, đủ để xưng là thiên hạ vô địch.
Lạc Thiên Hồng một đơn thương độc mã ngăn cản ba đao của Thẩm Đống, trừ khi Thẩm Đống buông tay, nếu không đó là điều không thể.
Quả nhiên, cánh tay phải của Thẩm Đống giơ lên, dùng đường đao trong tay để đỡ lấy thanh Bát Diện Hán Kiếm của Lạc Thiên Hồng.
“Keng.”
Lạc Thiên Hồng chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô cùng to lớn truyền đến từ nơi đao và kiếm chạm nhau.
Cả người hắn ta lui về sau hai bước.
“Không tốt.”
Trong lòng Lạc Thiên Hồng chấn động, gót chân phải dậm mạnh xuống đất, nhanh chóng lùi ra sau.
Tốc độ của Thẩm Đống nhanh hơn so với Lạc Thiên Hồng rất nhiều, chỉ trong khoảng ba bước đã đuổi kịp, nhất chiêu lực phách Hoa Sơn, chém từ trên xuống, hướng về phía Lạc Thiên Hồng.
“Mẹ kiếp.”
Lạc Thiên Hồng nghiến chặt răng, trường kiếm xoay lại, ngăn cản đường đao của Thẩm Đống.
“Răng rắc.”
Lại một lần nữa, Bát Diện Hán Kiếm bị chém thành hai đoạn.
Cả người Lạc Thiên Hồng quỳ gối trên mặt đất.
“Ha ha ha.”
“Đao thứ ba.”
Trong tiếng cười lớn, đường đao của Thẩm Đống như tia chớp chém về phía đầu của Lạc Thiên Hồng.
Lạc Thiên Hồng không còn dám trực diện đón đỡ nữa, lăn lộn một vòng trên đất, định né tránh.
Đáng tiếc là vẫn chậm.
Trên đùi của Lạc Thiên Hồng bị cắt ra một đường dài, đao chém sâu vào thịt, máu tươi đầm đìa.
Nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng.
Thẩm Đống đưa lại đường đao cho Phi Cơ, nhìn về phía Lạc Thiên Hồng, trong ánh mắt hắn tràn ngập tán thưởng, nói: “Trên toàn bộ đảo Hồng Kông này, người có thể tiếp nhận được ba đao của ta mà không chết chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thiên Hồng, ngươi khá lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận