Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 725: Kết cục của Doãn Hỉ Thành (1)

Lý Phúc Minh nói: "Số tiền đầu tư này lớn đến dọa người, ta cần báo cáo với cấp trên. Thẩm Đống ở đâu, đối với ngươi mà nói hẳn là rất dễ điều tra ra. Làm như thế nào, ngươi tự lo lấy đi. Đừng quên, rượu Mao Đài của ta đó."
Doãn Hỉ Thành nói: "Nếu có thể để hơn 20 tỷ này ở lại Yến Đô, ta nhất định sẽ đích thân đưa thùng Mao Đài đến nhà ngươi."
Lý Phúc Minh vui vẻ, nói: "Ý của ngươi là nếu đầu tư không thành tựu sẽ không cho ta Mao Đài, đúng không?"
Doãn Hỉ Thành nói: "Tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Bây giờ ta phải đi tìm vị đại phú hào kia, qua một thời gian nữa, chúng ta cùng đi uống một ly, ta mời."
Nói xong, Doãn Hỉ Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Phúc Minh lắc đầu, nói: "Thật là một tên khốn kiếp qua cầu rút ván mà."
Bên kia, Doãn Hỉ Thành đã thông qua các mối quan hệ mà tìm được thông tin liên lạc của Thẩm Đống trong khách sạn.
Đáng tiếc là trong phòng không có ai bắt máy.
Không còn cách nào khác, Doãn Hỉ Thành dứt khoát dẫn người đi đến khách sạn mà Thẩm Đống đang thuê phòng, chờ ở đại sảnh.
“Ô, dượng, sao dượng lại ở đây?”
Tiết Sơn đi vào khách sạn, nhìn thấy Doãn Hỉ Thành thì không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Doãn Hỉ Thành nói: “Ta đến để gặp một người. Tiểu Sơn, ngươi đến khách sạn làm gì?”
Tiết Sơn giơ một tờ giấy trong tay lên và đáp: “Kiếm tiền.”
Doãn Hỉ Thành hỏi: “Đây là cái gì? Có thể cho ta xem một chút không?”
”Đương nhiên là được.”
Tiết Sơn đưa tờ giấy cho Doãn Hỉ Thành.
Khi Doãn Hỉ Thành nhìn thấy trên giấy có ghi địa chỉ và diện tích của mười mấy cái tứ hợp viện thì trong lòng càng khó hiểu hơn, hỏi: “Thứ này làm sao kiếm tiền được?”
Tiết Sơn nói lại chuyện Thẩm Đống muốn bán tứ hợp viện cho Doãn Hỉ Thành nghe, đồng thời còn nói thêm: “Mỗi lần chúng ta hoàn thành giao dịch giúp hắn thì đều có thể nhận được phí môi giới là 3% cho mỗi người. Nếu như ta có thể bán được 12 cái tứ hợp viện này thì ít nhất có thể kiếm được hơn 1 triệu. Quả thật là có thể miêu tả bằng câu: Một vốn bốn lời đấy.”
Doãn Hỉ Thành nói: “Thẩm tiên sinh quả thật là một người vô cùng kỹ tính.”
Tiết Sơn cười nói: “Chắc đây có lẽ là nguyên nhân mà hắn có thể trở thành tỷ phú. Dượng, dượng cũng muốn gặp Thẩm tiên sinh à?”
Doãn Hỉ Thành gật đầu: “Ta đến tìm hắn nói chuyện đầu tư. Bởi vì không có phương thức liên lạc của hắn nên đành chờ ở đây.”
Tiết Sơn lấy một cuốn danh bạ điện thoại ra và nói: “Ta có số điện thoại của Thẩm tiên sinh đây.”
Doãn Hỉ Thành vui mừng: “Thật tốt quá, mau gọi điện cho hắn đi.”
Mượn dùng điện thoại của khách sạn, Tiết Sơn liên lạc với Thẩm Đống.
Biết được lãnh đạo cấp cao của chính quyền Yến Đô đang ở khách sạn, Thẩm Đống vội vàng quay về.
Lúc này, Sở Phong và Lâm Giáp cũng đã đến.
Nhìn thấy Thẩm Đống, ánh mắt của ba người đều sáng lên, cứ như là nhìn thấy một đống tiền đang vẫy tay trước mặt bọn họ vậy.
Mặc dù như thế, ba người vẫn không tiến về phía trước để bắt chuyện với Thẩm Đống, bởi vì Doãn Hỉ Thành đang ở đây.
Vu Công - Doãn Hỉ Thành là lãnh đạo cấp cao của chính quyền Yến Đô, hơn nữa ông ta còn là bậc cha chú. Chiếu theo quy củ thì ba vị con ông cháu cha này phải kính nhường.
“Thẩm tiên sinh, ta là Doãn Hỉ Thành, lúc trước đã nói chuyện với ngài.”
Doãn Hỉ Thành đi đến trước mặt Thẩm Đống, mỉm cười bắt tay với hắn.
Tuy rằng đã biết trước là Thẩm Đống còn rất trẻ tuổi, nhưng sau khi thật sự gặp mặt trực tiếp với hắn thì Doãn Hỉ Thành vẫn là có chút không thể tin được, một người có tuổi tác tương đương với con trai mình lại đạt được những thành tựu lớn như thế.
Thẩm Đống nắm lấy tay của Doãn Hỉ Thành, cười nói: “Doãn thị trưởng, vô cùng xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu.”
Bất kêu bất táo! (1)
Bân bân hữu lễ! (2)
Sủng nhục bất kinh! (3)
Thiếu niên lão thành! (4)
Trầm ổn như sơn! (5)
Một câu nói của Thẩm Đống khiến cho trong đầu của Doãn Hỉ Thành xuất hiện vô số thành ngữ
(1)不骄不躁: Không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.
(2)彬彬有礼: Nho nhã lại lễ độ
(3)宠辱不惊: Không bất chấp hơn thua
(4)少年老成: Trẻ tuổi mà lại trưởng thành
(5)沉稳如山: Điềm đạm trầm tĩnh như núi
Doãn Hỉ Thành nói: “Chỉ cần có thể gặp được Thẩm tiên sinh thì dù ta có chờ cả ngày cũng không hề có một câu oán hận nào.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Doãn thị trưởng, ngài nói như thế thì có thể sẽ gây bất lợi cho ngài trong cuộc đàm phán tiếp theo đó.”
Doãn Hỉ Thành cười khổ: “Có ai không biết mọi địa phương khắp cả nước đều đang nỗ lực hết mình để tìm cách thu hút vốn đầu tư, phát triển mạnh mẽ nền kinh tế bản địa cơ chứ. Nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội thì chỉ sợ không có chút nước canh để mà uống mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận