Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 307: Lừa dối Hồng Hưng tiền đầu tư (2)

Chương 307: Lừa dối Hồng Hưng tiền đầu tư (2)
Thẩm Đống nói: "Không có rất nhiều tiền, nhưng đúng là kiếm được một khoản nhỏ. Chủ yếu là phía Bắc quá nghèo, ta kinh doanh theo tiêu chí lời ít tiêu thụ nhiều, một túi mì ăn liền bán bảy đồng, chỉ lời được hai đồng, một bộ quần áo chỉ kiếm được mấy đồng. Dựa vào hàng đẹp giá rẻ, nên mới có chút tiếng tăm trên thị trường. Thực tế, lợi nhuận thực sự cũng không cao. Có điều, ta cảm thấy qua mười năm nữa, sau khi nội địa phát triển, hẳn là sẽ có rất cơ hội buôn bán mở ra. Ta cũng đang chuẩn bị chờ ngày đó đến."
Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền chỉ có thành viên nòng cốt của Thẩm Đống biết, người ngoài cũng không rõ.
Lời của Thẩm Đống ba phần thật bảy phần giả, nhưng giọng điệu hết sức chân thành, cho nên không ai nghi ngờ hắn đang nói dối.
Nếu là để cho mọi người biết lợi nhuận hàng tháng bây giờ của Thẩm Đống đạt tới hơn một tỷ khủng lồ, bọn họ kiểu gì cũng phát điên.
Đại Phi nói: "Đống ca, nghe nói ngươi mua rất nhiều đất ở Bằng Thành, xây vài cái chung cư, hẳn là có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?"
Thẩm Đống cười nói: "Đại Phi, tin tức của ngươi thật sự không linh hoạt. Chung cưa của ta chỉ thuê không bán, tiền thuê vừa đủ để ta trả nợ mà thôi."
Trần Hạo Nam khó hiểu hỏi: "Vì sao không bán? Nhanh chóng thu hồi vốn không phải tốt hơn sao?"
Nửa năm qua, Thẩm Đống gần như hoàn toàn rời khỏi giang hồ, không tham dự bất cứ tranh đấu ồ nào.
Ngược lại, Trần Hạo Nam lại đánh ra danh tiếng lớn lao, chỉ riêng địa bàn vịnh Đồng La đã tăng gấp đôi.
Giang hồ cho tới bây giờ đều là có mới nới cũ.
Thẩm Đống cố ý khiêm tốn đã bị các xã đoàn khác dần dần quên lãng, thay vào đó là vị Trần Hạo Nam gánh vác Hồng Hưng này.
Thẩm Đống nói: "Bởi vì ta xem trọng giá nhà ở Bằng Thành. Bây giờ bán cũng không thể đạt được lợi ích tối đa."
Trần Hạo Nam nhíu mày nói: "Nếu như phán đoán của ngài sai thì sao?
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Tổn thất vài năm lãi suất mà thôi, không có gì ghê gớm. Ngược lại, nếu ta phán đoán chính xác, ta có thể kiếm được mấy trăm triệu. So sánh hai cái, lợi nhuận lớn hơn nhiều rủi ro, ta đương nhiên phải đánh cược một lần."
Trần Hạo Nam giơ ngón tay cái lên, nói: "Lợi hại."
Thẩm Đống cười nói: "Ta định tiếp tục mua đất ở Thanh Điểu và Trịnh Châu phía Bắc để xây nhà, không biết các vị có hứng thú hay không?"
Thập Tam Muội nói: "A Đống, chu kỳ thu hồi bất động sản quá dài, chúng ta không có nhiều tiền đầu tư cho ngươi."
"Thập Tam Muội nói không sai."
"Vài năm sau mới bán, ai biết có tăng hay không?"
"Nguy hiểm này hơi lớn, dù sao ta chắc chắn không đầu tư."
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Thẩm Đống nói: "Chu kỳ thu hồi ngắn cũng không phải không có, chỉ là cần có can đảm của mọi người."
Hàn Tân cười nói: "A Đống, đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là làm ăn gì?"
Thẩm Đống nói: "Cổ phiếu. Nửa năm qua, ta luôn chú ý đến tình hình kinh tế của Đăng Tháp Quốc, phát hiện nó rất bấp bênh, rất có thể vài tháng sau sẽ xuất hiện khủng hoảng tài chính. Nếu mọi người dám mua giảm, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền."
"Cắt."
Hàn Tân khoát tay áo, nói: "A Đống, thị trường chứng khoán này quá nguy hiểm, làm không tốt sẽ bị diệt toàn quân."
Thập Tam Muội nói: "Ta cũng đang theo dõi thị trường chứng khoán. Mấy năm nay, thị trường chứng khoán của Đăng Tháp Quốc vẫn rất tốt, giá trị thị trường của công ty Coca Cola cũng tăng gấp mấy lần. A Đống, ngươi không có việc làm ăn nào đáng tin cậy chút sao?"
Thẩm Đống nói: "Phú quý cầu trong nguy hiểm. Muốn trong chu kỳ ngắn thu được lợi cao, vậy đi xem pháp luật một chút. Những khoản buôn bán ghi rõ không được làm trên đó đều đưa tới phần lãi kếch sù."
Thập Tam Muội bất mãn nói: "Thôi đi. A Đống, ta nhìn ra rồi, ngươi không muốn dẫn ta theo kiếm tiền.""
Thẩm Đống trong lòng khẽ động, nói: "Thập Tam Muội, ta hỏi ngươi, ba tháng kiếm 20% lợi nhuận có tính là món lãi kếch sù hay không?"
Thập Tam Muội nói: "Đương nhiên tính."
Thẩm Đống vỗ bàn, nói: "Bây giờ là tháng bảy, tháng sau ta mượn ít tiền của ngươi. Ba tháng sau, cho ngươi thêm 20%, được không?"
Thập Tam Muội kinh ngạc nói: "Ngươi thật cảm thấy thị trường chứng khoán của Đăng Tháp Quốc sẽ giảm?"
Thẩm Đống nói: "Không sai. Đăng Tháp Quốc là thị trường bò những năm năm liền, cũng đến lúc chuyển sang thị trường gấu rồi."
Thập Tam Muội nói: "Ngươi nếu thua sạch, có tiền trả ta thì phải làm sao đây?"
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Trừ khi ngươi có thể bỏ ra một trăm triệu, nếu không ta nhất định có thể trả. Đừng quên, hộp đêm Bích Hải của ta mỗi ngày kiếm được cả đấu vàng."
Thập Tam Muội vỗ bàn, nói: "Được, ta bất chấp tất cả, hai tháng sau cho ngươi mượn bốn mươi triệu đô la Hồng Kông."
Hàn Tân kinh hô: "Mẹ kiếp, ngươi có tiền như vậy à?"
Thập Tam Muội nói: "Đây là tiền tiết kiệm nhiều năm của ta. Hai mươi phần trăm đã có tám triệu, cớ gì không làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận