Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 459: Tưởng Thiên Sinh mai phục (2)

Thẩm Đống nâng ly trà lên, mỉm cười nói: “Tưởng tiên sinh, Diệu ca, từ nay về sau, mọi ân oán của chúng ta coi như chấm dứt. Sau này nếu có chuyện gì cần ta giúp thì cứ việc mở miệng, Thẩm Đống ta nhất định giúp đỡ hết mình.”
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh bình tĩnh như nước, chạm ly với Thẩm Đống một chút rồi nói: “Chỉ cần ngươi đừng đối phó với chúng ta là được.”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, cười ha ha và nói: “Sao có thể được? Trước khi đến đây ta đã hủy bỏ ám hoa 20 triệu của ngươi rồi.”
Trần Diệu hỏi: “A Đống, tay súng giết chết Bổn thúc có phải là người của ngươi không?”
Thẩm Đống lắc đầu đáp: “Không phải, kỹ năng bắn súng của đối phương như thần, sao có thể chấp nhận hạ mình làm thuộc hạ của ta được? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn ta là người nước ngoài, những thông tin khác thì không thể.”
Trần Diệu cảm thán: “Bổn thúc một đời kiêu hùng, không thể tưởng tượng được là sẽ chết như thế, thật là đáng tiếc.”
Thẩm Đống nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta không muốn lăn lộn trong chốn giang hồ này nữa. Tưởng tiên sinh, Diệu ca, Lãng thúc, Hưng thúc, tiếp theo ta dự định là kinh doanh bds, cần một số tiền rất lớn. Nếu các ngươi có thừa tiền thì có thể đầu tư cho ta, lãi suất mỗi năm là 30%.”
Ánh mắt Lãng thúc sáng lên, nói: “A Đống, ngươi có đang nói đùa không vậy? Một năm 30%, còn cao hơn một vài ngân hàng lớn nữa đó.”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Nhưng ít hơn so với cho vay nặng lãi.”
Lãng thúc bĩu môi, nói: “Vay nặng lãi không ổn định. Lúc trước ta đầu tư 1 triệu cho Khủng Long, nửa năm sau đừng nói đến tiền lãi, ngay cả vốn cũng suýt chút nữa là không thu về được.”
Thẩm Đống hỏi: “Sao lại có chuyện như thế?”
Lãng thúc nói: “Tên Khủng Long đầu đất đó đem tiền cho mấy doanh nhân mượn, sau khi thị trường chứng khoán lao dốc thì đám doanh đó kẻ chạy trốn người tự sát, không thu về được một xu nào. Nếu không phải Khủng Long còn có chút lương tâm, dùng tiền riêng của bản thân để trả cho ta thì có lẽ 1 triệu của ta đã bay theo gió rồi.”
Hưng thúc cũng gật đầu nói: “A Đống, nếu thật sự ngươi có thể trả lãi suất 30% một năm được thì tính ta một phần.”
Thẩm Đống cười nói: “Không thành vấn đề, ta đang cần càng nhiều càng tốt.”
Tưởng Thiên Sinh nhìn Thẩm Đống một lúc lâu rồi nói: “Trước tiên ngươi trả cho ta 500 triệu đô la Hồng Kông, à không, là 600 triệu đô la Hồng Kông đã rồi nói sau.”
Sau khi dùng trà một lúc, mọi người lần lượt rời đi.
Trên đường trở về, Thẩm Đống không hề gặp bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào.
Thấy đã gần đến cổng lớn của biệt thự Thiển Thủy Loan, sắc mặt Thẩm Đống biến đổi, trong con ngươi lóe lên một tia sáng, nói: “A Kiệt, cửa có vấn đề.”
Lý Kiệt vừa nghe thế thì dùng bộ đàm để ra lệnh: “A Sinh, giảm tốc độ xe đi, cổng lớn biệt thự có vấn đề.”
Thiên Dưỡng Sinh đáp lại: “Đã rõ.”
Lý Kiệt nói: “Mọi người cảnh giác lên đi, chuẩn bị chiến đấu.”
Cùng lúc đó, Thẩm Đống cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trần Huy.
Vì để đảm bảo trong nhà an toàn, Thẩm Đống đã yêu cần Trần Huy và Trương Hoan trang bị vũ khí đầy đủ, phụ trách bảo vệ an ninh cho biệt thự.
“A Huy, có vấn đề gì sao?”
”Không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng ta cảm thấy có gì đó không ổn nên đã bảo các huynh đệ lấy vũ khí ra.”
Những người giống như Trần Huy đều là những cựu chiến binh đã từng trải qua chiến tranh và nhiều lần ở giữa ranh giới sinh tử, cho nên có một loại trực giác nhạy bén với nguy hiểm.
Hắn đã nói như thế thì hiển nhiên là đã nhận ra điều gì đó, chỉ là không thể tìm ra được ngọn nguồn của nguy hiểm như Thẩm Đống.
Thẩm Đống trầm giọng nói: “Hiện giờ ta đang cách cổng lớn biệt thự khoảng 200 mét, chắc là đối phương đã kiểm soát cổng chính rồi. Trong nhà vẫn luôn không có động tĩnh gì, chứng tỏ mục tiêu của bọn họ là ta, không muốn rút dây động rừng. Mà một khi động thủ, tất nhiên sẽ là một trận đánh khốc liệt. Ngươi bảo các huynh đệ tìm chỗ che chắn an toàn đi, tránh bị đối phương đánh cho trở tay không kịp.”
Trần Huy đáp: “Đã rõ.”
Hai người vừa mới cúp điện thoại thì đã nghe thấy tiếng súng truyền đến từ bên ngoài.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”
Cảm giác của Thẩm Đống không sai, cổng lớn của khu biệt thự đúng là đã bị một đám cướp chiếm giữ.
Sau khi nhìn thấy xe chống đạn của Thiên Dưỡng Sinh đột nhiên giảm tốc độ, thủ lĩnh đám cướp đối diện đã nhận ra rằng mục tiêu đã cảnh giác, vì thế dẫn theo thuộc hạ của mình lao về phía đoàn xe.
Đám cướp có khoảng hơn 30 người, tên nào cũng che mặt, xách theo một cây súng tự động, vừa chạy vừa xả đạn liên tục về phía đoàn xe.
Ở rừng cây phía bên phải cũng có mười mấy tên cướp lao ra khi nghe được tiếng súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận