Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 312: Sự kinh khủng của Thẩm Đống (1)

Chương 312: Sự kinh khủng của Thẩm Đống (1)
Đại Hắc cười ha ha, nói: "Được, ông đây nhất định chờ ngươi."
Cúp điện thoại, Thẩm Đống thở dài: "Người của mấy xã đoàn thực sự là càng ngày càng không có phép tắc gì."
Nửa năm trước, nhìn thấy giới giải trí vô cùng náo nhiệt, các xã đoàn lớn nhỏ liền chen chúc tới.
Mặc kệ ngươi là siêu sao thiên vương, hay là minh tinh hạng hai hạng ba, chỉ cần xã đoàn mời, ngươi nhất định phải đi quay phim.
Xã đoàn tuân thủ quy củ sẽ không thiếu thù lao đóng phim của các minh tinh, sợ là sợ những xã đoàn không tuân thủ quy củ kia ngay cả thù lao đóng phim cũng không trả.
Kiếp trước có xã đoàn người dùng súng đến đoàn phim ép minh tinh quay phim, chuyện tương tự cũng xảy ra trên thế giới này.
Âu Vịnh Ân liếc hắn một cái, nói: "Mấy xã đoàn các ngươi chính là khối u ác tính."
Thẩm Đống giơ ngón tay cái lên, nói: "Một câu trúng đích. Đáng tiếc, ngươi không phải trưởng phòng cảnh vụ. Mà cho dù phải, ngươi cũng không giải quyết được, bởi vì Hồng Kông không có tử hình, cũng không có nhà tù nào có thể chứa bốn, năm mươi vạn côn đồ."
Âu Vịnh Ân nghe xong, không nói gì, nói: "Đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau đi cứu A Tuệ đi."
Thẩm Đống gọi điện thoại cho A Hoa, bảo hắn ta lập tức triệu tập đàn em xung quanh đến Tướng Quân Áo bảo vệ Chu Mẫn Tuệ.
Biết được lão đại gọi tới, đám đàn em nào dám chậm trễ, nhanh chóng bắt xe taxi chạy qua.
Khi Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân đến đoàn làm phim, đàn em của hắn đã chạy tới tám chín mươi người.
Thấy Thẩm Đống, mọi người cùng kêu lên: "Chào Đống ca."
Thanh âm vang dội, khí thế ngập trời.
"Mẹ nó, đây là ai?"
"Con mẹ nó uy phong dữ."
"Thấy chưa? Sau lưng nữ minh tinh xinh đẹp khẳng định có đại lão che chở."
Mọi người trong đoàn làm phim bàn tán xôn xao.
Thẩm Đống phất tay, mỉm cười nói: "Các anh em vất vả rồi. Chu tiểu thư đâu?"
Chúng đàn em lập tức nhường ra một con đường, Chu Mẫn Tuệ đi ra.
"Vịnh Ân."
"A Tuệ, ngươi không sao chứ?"
Âu Vịnh Ân giữ chặt tay Chu Mẫn Tuệ, quan tâm hỏi.
Chu Mẫn Tuệ lắc đầu, nói: "May mà bọn họ tới kịp. Đống ca, cám ơn."
Thẩm Đống nói: "Không cần khách khí. Đúng rồi, tên côn đồ tên Đại Hắc kia đâu?"
Chu Mẫn Tuệ vừa nghe, trên mặt lộ ra một vẻ mặt kỳ lạ.
"Đống ca, chính là hắn tới bắt Chu tiểu thư quay phim tình cảm." Một đàn em phất tay, dẫn Đại Hắc mặt mũi bầm dập đi lên.
Thẩm Đống đi tới trước mặt Đại Hắc, mỉm cười hỏi: "Ngươi thật sự không biết ta là ai?"
Đại Hắc nhìn hắn một cái, nói: "Muốn giết thì giết, muốn róc thịt chặt xương cứ việc. Nếu ông đây kêu rên một tiếng, thì ta không phải anh hùng hảo hán."
"Anh hùng hảo hán?"
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Nếu trước khi ngươi chết, ta đánh gãy chân thứ ba của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi vẫn có thể làm anh hùng hảo hán ư?"
"Phụt!"
Chu Mẫn Tuệ nhịn không được bật cười.
Âu Vịnh Ân bất đắc dĩ nói: "Người này thật sự là quá xấu xa."
Đại Hắc bị dọa sắc mặt trắng bệch, ngoài mạnh trong yếu quát: "Ngươi dám."
Thẩm Đống nói: "Ta thật sự dám đó. A Sinh, dẫn hắn đến chỗ không có người, cắt cái đó đi."
Đại Hắc toát mồ hôi lạnh, vội vàng kẹp chặt hai chân, cầu khẩn nói: "Đống ca, ta sai rồi, cầu xin ngươi buông tha cho ta. Ta không dám động đến Chu tiểu thư nữa."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Vừa nãy trong điện thoại, ta nhớ rất rõ lời ngươi nói."
"Bịch bịch!"
Đại Hắc lập tức quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm nhem nói: "Đống ca, xin lỗi, ta là một tên khốn kiếp, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta."
Thẩm Đống hỏi: "Lão đại của ngươi thật sự là Thái Tử của Hồng Thái?"
Đại Hắc mím môi, nói: "Lão đại của ta tên là Thần Xà, Thái Tử là lão đại của lão đại ta."
Thẩm Đống lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói: "Lập tức gọi điện thoại cho lão đại ngươi, bảo hắn mang một trăm vạn tới đón các ngươi. Nhớ kỹ, không được nói tên của ta."
"Vâng."
Đại Hắc tiếp nhận điện thoại di động, gọi điện thoại cho Thần Xà.
L"ão đại, chúng ta không làm được gì, bị người ta bắt rồi."
"Mẹ nó, ai ăn gan hùm mật báo, dám đối địch với Hồng Thái chúng ta?"
"Hắn không cho ta nói. Nếu ta nói, hắn sẽ đánh chết ta."
"Mẹ kiếp, ngông cuồng như vậy. Chờ, ta lập tức tới."
Sau khi Đại Hắc nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Đống nói với Âu Vịnh Ân: "Ta sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, ngươi đưa Chu tiểu thư về trước đi."
Âu Vịnh Ân vô cùng hứng thú với những cuộc tranh đấu giang hồ này, nói: "Không, ta muốn ở lại đây."
Thẩm Đống nhíu mày nói: "Ngươi ở lại đây làm gì?"
Âu Vịnh Ân nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy xã hội đen đánh nhau, hôm nay ta phải mở mang tầm mắt."
Thẩm Đống nói: "Chúng ta đánh không nổi."
Âu Vịnh Ân nói: "Nếu đánh không nổi, vậy ta ở lại cũng đâu có vấn đề gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận