Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 460: Giải quyết đám cướp (1)

Cùng lúc đó, bên trong tiểu khu biệt thự cũng có tiếng súng vang lên, hẳn là đám cướp đã bắt đầu tấn công biệt thự.
Khi còn ở New York, Thẩm Đống đã quét sạch vũ khí trong tầng ngầm ở biệt thự của Aix.
Lần này đi đàm phán, hắn đã sớm đoán được là Tưởng Thiên Sinh sẽ ra tay với mình, cho nên trước khi đi đã đặt vào mỗi chiếc xe bốn khẩu súng tự động và một thùng lựu đạn nhỏ.
Một khi lọt vào công kích, mọi người có thể nhanh chóng tiến hành phản kích.
Bây giờ đúng là lúc những thứ đó phát huy tác dụng.
“Các huynh đệ, giết cho ta.”
Thiên Dưỡng Sinh duỗi nòng súng tự động ra ngoài từ trong cửa sổ xe, bắn liên tục về phía đám cướp.
Ba huynh đệ khác trong xe cũng làm thế.
Các huynh đệ ở trong xe sau có tốc độ rất nhanh, ngay khi vừa nghe được tiếng súng thì lập tức mở cửa xe ra, phân công hợp tác. Một nửa bắn về phía khu rừng bên phải, một nửa bắn về phía đám cướp đang tấn công.
Đám cướp không ngờ được là trong xe Thẩm Đống sẽ có súng, tức khắc bị đánh cho trở tay không kịp.
Tên thủ lĩnh của đám cướp thành tình hình không ổn thì hô lớn:
“Mau nấp ra đằng sau cây đi. Mẹ kiếp, không phải nói đảo Hồng Kông cấm súng đạn sao? Vì sao bọn họ lại có súng? Lại còn có hỏa lực mạnh như thế?”
Dường như tên thủ lĩnh đó đang nói tiếng Thái.
Thiên Dưỡng Sinh cách hắn ta gần nhất, mặc dù nghe được lời hắn ta nói nhưng mà không hiểu gì.
“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?” Một tên cướp hỏi.
Thủ lĩnh đám cướp hung ác nói: “Mẹ kiếp, lần này chúng ta thật sự bị hãm hại rồi. Các huynh đệ, đi theo ta chạy lên núi.”
Khu biệt thự Thiển Thủy Loan của Thẩm Đống được xây dựng ở giữa sườn núi, được bao phủ bởi những rừng cây đại thụ xanh um tươi tốt.
Chỉ cần chạy lên khoảng 100 mét rồi vòng qua từ phía bên kia sườn núi là có thể trở lại trên đường lớn.
Tên thủ lĩnh biết rất rõ, các huynh đệ trong biệt thự chết chắc rồi.
Chính bản thân hắn ta mà quay trở lại khu biệt thự thì kết quả chắc chắn sẽ không khá hơn là bao. Bởi vậy đường sống duy nhất chính là leo lên núi.
Qua bộ đàm, Thẩm Đống ra lệnh: “A Sinh, ngươi dẫn theo huynh đệ ở sáu chiếc xe phía trước đi đến biệt thự chi viện cho Trần Huy đi. A Tu, ngươi là Phi Cơ dẫn theo các huynh đệ khác truy đuổi đám cướp. Nhớ kỹ, an toàn của bản thân quan trọng hơn giết địch. Tốt nhất là đuổi kịp, không đuổi kịp cũng không sao. Ta không cần người sống.”
Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu và Phi Cơ cùng đồng thanh nói: “Rõ, Đống ca.”
Đối với Thẩm Đống mà nói, sự an toàn của Lý Hân Hân, Thu Đề và Âu Vịnh Ân quan trọng hơn so với giết địch. Cho nên sau khi ra lệnh từ đằng xa, hắn liền nhanh chóng dẫn đoàn xe vọt vào khu biệt thự.
Khi đã đến biệt thự của mình, trận chiến vừa mới kết thúc, tổng cộng có mười bốn tên cướp bị đánh gục.
Bọn chúng cũng giống như đám cướp bên ngoài, bị đánh cho trở tay không kịp.
Ai có thể ngờ được là một tên xã hội đen lại dám đem theo vũ khí hạng nặng một cách ngang nhiên ở đảo Hồng Kông này cơ chứ.
Lột mặt nạ của đám cướp lên, Thẩm Đống nhìn dáng vẻ của bọn chúng một chút rồi hỏi: “Bọn chúng là người nước nào?”
Trần Huy trả lời: “Bọn chúng nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái, chắc đều là người Thái Lan.”
Thẩm Đống sửng sốt hỏi: “Ngươi hiểu tiếng Thái sao?”
Trần Huy lắc đầu, mới: “Chỉ nghe hiểu được vài câu thôi. Đống ca, bọn chúng có phải là người của Tưởng Thiên Sinh không?”
Thẩm Đống lộ ra biểu cảm kỳ quái, nói: “Chắc là vậy.”
Khi Trần Huy nói đám cướp này là người Thái Lan, trong lòng Thẩm Đống đã có một suy đoán.
Những người này chắc là được Tưởng Thiên Dưỡng - nhị đệ của Tưởng Thiên Sinh ở Thái Lan phái tới.
Thẩm Đống chưa bao giờ gặp qua Tưởng Thiên Dưỡng, nhưng từ chỗ Lãng thúc, hắn đã biết không ít chuyện xưa của Tưởng Thiên Dưỡng.
20 năm trước, Tưởng Thiên Sinh và Tưởng Thiên Sinh đã từng tranh đoạt với nhau vị trí long đầu của Hồng Hưng. Sau đó Tưởng Thiên Dưỡng bị thuộc hạ thân tín phản bội, thua trong tiếc nuối nên đi xa đến Thái Lan.
Thật ra tên này là một nhân tài, ỷ vào việc có tiền nên đã xây dựng quan hệ với một số quan chức trong chính phủ và quân đội Thái Lan, từ đây phát triển xuôi gió xuôi nước.
Không cần phải nói, lần này chắc là Tưởng Thiên Sinh đã da mặt dày mà nhờ Tưởng Thiên Dưỡng giúp đỡ.
Trả giá thế nào thì hai huynh đệ kia tính sau, còn lúc này đây Tưởng Thiên Dưỡng đã phái rất nhiều thuộc hạ đến đây để giết Thẩm Đống.
Đánh giá từ hành động của đám cướp đó, rõ ràng bọn chúng đều đã được huấn luyện quân sự hóa.
Chỉ là chúng quá chủ quan, cho rằng Thẩm Đống và thuộc hạ của hắn không có vũ khí, tham công liều lĩnh, cho nên cuối cùng tất cả đã bị tiêu diệt.
Nửa tiếng sau, Phong Vu Tu thông báo tin đến.
Ba tên chạy thoát được, còn những tên cướp khác đều đã bị giết hết toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận