Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 425: Chúng ta là người kinh doanh đóng thuế, gặp chuyện thì báo cảnh sát (2)

Chương 425: Chúng ta là người kinh doanh đóng thuế, gặp chuyện thì báo cảnh sát (2)
Phì Sa: “Ý của ngươi là gì?”
Tiểu Mã ca trầm giọng nói: “Mỗi tháng, hộp đêm Bích Hải của chúng ta nộp lên cục thuế đảo Hồng Kông hơn 10 triệu tiền thuế. Từ lúc báo cảnh sát đến bây giờ đã hơn một tiếng trôi qua. Nếu không nhờ có các nhân viên của chúng ta thì hộp đêm này đã sớm bị đám người kia đập nát rồi. Bây giờ ngươi muốn đưa các nhân viên bảo vệ về đồn, thì trong lúc đó, ngươi có thể đảm bảo rằng sẽ không có ai dám đến đây gây rắc rối cho chúng ta không? Nếu hộp đêm của chúng ta bị đập thì phí sửa chữa lại cũng hơn trăm triệu đô la Hồng Kông, vậy ngươi bồi thường hay sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy bồi thường?”
“Điều động chậm, hiệu suất thấp, làm việc kém hiệu quả và tùy hứng, không hề suy nghĩ cho người kinh doanh như chúng ta chút nào. Tiên sinh, nếu ngươi vẫn tiếp tục như vậy thì ta sẽ đến cục cảnh sát đảo Hồng Kông để khiếu nại ngươi. Cùng lúc đó, nếu hộp đêm Bích Hải có bất cứ thiệt hại nào thì ngươi phải chịu bồi thường.”
Tiểu Mã ca nói một tràng dài, khiến cho Phì Sa cũng đơ cả người, qua một hồi lâu mới nói: “Thôi được rồi, tìm vài nhân viên bảo vệ rồi ghi chép hiện trường lại là được.”
Tiểu Mã ca nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn tiên sinh.”
Trần Huy và các tiểu đệ của hắn ra tay không lưu tình, trong số hơn 300 người bị thương của bên Hồng Hưng, có ít nhất 50 người chết ngay tại chỗ. Những tên côn đồ khác bị thương không nhẹ, cần ít nhất hơn hai tháng mới bình phục được.
Cảnh sát không thể không gọi xe cứu thương để đưa mấy tên côn đồ đó vào bệnh viện.
Đám côn đồ khác thì đều bị nhốt lại.
Cảnh sát rời đi, tiểu Mã ca báo cáo lại toàn bộ sự việc cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống cười nói: “Làm tốt lắm. Tiểu Mã, nhớ kỹ, bây giờ chúng ta đang là thương nhân, là đại gia nộp thuế cho đảo Hồng Kông. Cảnh sát là bảo tiêu của chúng ta, phải có trách nhiệm bảo vệ, đảm bảo an toàn. Sau này nếu như có chuyện hàng trăm hàng ngàn người kéo đến đập phá hộp đêm nữa thì không cần do dự, cứ báo cảnh sát ngay lập tức, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Mã ca nói: “Đã hiểu. Ha ha, hôm nay thật sự là quá sung sướng. Trước kia khi nhìn thấy cảnh sát, ta cứ luôn có cảm giác chột dạ không yên. Bây giờ ta còn khiển trách cả cảnh sát, mà hắn còn không dám cãi lại ta nữa chứ. Ha ha, nhớ lại mà sướng cả người.”
Thẩm Đống nói: “Ngày mai ngươi đi đến sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy để khiếu nại bọn họ điều động chậm trễ đi, tốt nhất là có thể khiến cho bọn họ thành lập một đội tuần tra bên ngoài hộp đêm Bích Hải.”
Tiểu Mã ca gật đầu: “Được, Đống ca, ngày mai ta sẽ đi đến sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy.”
Thẩm Đống nói: “Còn nữa, ngươi và A Thiền nhất định phải chú ý an toàn đấy. Phải mang theo vệ sĩ bảo vệ 24/24, cho đến khi nào cơn sóng gió này trôi qua mới thôi.”
Tiểu Mã ca đáp: “Ta biết rồi.”
Ngày hôm sau, chuyện giao tranh giữa Thẩm Đống và Tưởng Thiên Sinh đã bị lan truyền ra ngoài, gây nên một trận ồn ào xôn xao.
“Năm nơi bị Thẩm Đống đập phá, lần này Hồng Hưng thiệt hại ít nhất là 50 triệu.”
“Cái này cũng chưa là gì đâu, mất mặt nhất chính là hơn một ngàn người của Hồng Hưng kéo đến hộp đêm Bích Hải. Chẳng những không thành công mà còn ngược lại, bị thương vong hơn trăm người. Tưởng Thiên Sinh không chỉ phải trả phí an gia và chi phí y tế chữa thương, còn phải đến sở cảnh sát để chuộc người về nữa.”
“Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn. Thẩm Đống không hổ danh là đệ nhất cao thủ trên đảo Hồng Kông, ngay cả thuộc hạ cũng lợi hại như vậy.”
“Nói nhảm. Ta nghe nói là tất cả tiểu đệ của Thẩm Đống đều là quân nhân phía bắc đã xuất ngũ đấy, có thể lấy một chọi mười, không nói chơi đâu.”
“Mẹ nó, Thẩm Đống lợi hại như vậy, hèn gì Tưởng Thiên Sinh muốn diệt trừ hắn? Nếu đổi lại là ta thì khẳng định cũng sẽ làm như vậy.”
…..
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Lúc đầu, Lâm Hoài Nhạc đã đồng ý với Tưởng Thiên Sinh sẽ cùng nhau đối phó với Thẩm Đống. Bây giờ hắn ta nhìn thấy Thẩm Đống mạnh như thế thì thái độ không rõ ràng nữa.
Còn về phía Trung Nghĩa Tín và Đông Tinh thì ỷ vào thực lực mạnh, có nhiều tiểu đệ nên thái độ vẫn kiên quyết như cũ.
Vào lúc 10 giờ sáng, tiểu Mã ca dẫn theo luật sư đi đến sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy.
Khi bước xuống xe, vừa lúc đụng phải Trần Diệu đang đến nộp tiền bảo lãnh.
Trên mặt tiểu Mã ca nở một nụ cười tươi tắn, nói: “Diệu ca, đã lâu không gặp nha.”
Vẻ mặt của Trần Diệu thì hoàn toàn trái ngược, vô cùng âm trầm lạnh lẽo, nói: “Tiểu Mã, đêm qua là ngươi báo cảnh sát có đúng không?”
Tiểu Mã ca chỉnh trang lại bộ âu phục một chút rồi trả lời: “Ta bây giờ đang là một thương nhân. Có một đám côn đồ lưu manh đến gây rắc rối cho ta, đương nhiên ta phải báo cảnh sát rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận