Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 911: Nhiệm vụ của người kết thúc (1)

Sau khi ‘Tôn Ngộ Không’ rời đi, hắn ta đưa cuốn sổ ghi chép cho Thẩm Đống ở phòng bên cạnh.
Lúc này, trên bàn của hắn còn để ba bản ghi chép.
‘Tôn Ngộ Không’ cởi mặt nạ ra, là Trương Hoa.
“Đống ca, Phủ Quang không nói thật.”
Lô Thành Lượng và Vương Triệu Long đều nói ở Quảng Thành, Phủ Quang còn có một nơi cất giấu văn vật quý giá, Phủ Quang lại nói không có, rõ ràng là đang nói dối.
Thẩm Đống rít một hơi thuốc lá nói: “Trước tiên cho người đến mấy nhà của Phủ Quang dò xét một chút, ngươi lại đi lừa hắn một chút. Nếu tiểu tử này cắn răng không nhận, vậy thì xử lý ba người bọn họ đi. Ngược lại ở trong nước Hạ quốc, những văn vật này sẽ sớm được tìm ra thôi.”
Trương Hoan nói: “Được. Đống ca, Củng Vĩ kia vừa mới gia nhập đoàn đội của Phủ Quang thì xử lý như thế nào?”
Thẩm Đống lộ ra vẻ mặt vui đùa, đứng lên nói: “Ta tự mình đi thẩm phán.”
Đi vào căn phòng của Củng Vĩ, Thẩm Đống bảo hai người thủ hạ của mình đi ra ngoài.
Cửa vừa mới đóng lại, Củng Vỹ đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt ra, thân hình như một con báo săn, lao tới trước mặt Thẩm Đông, tóm lấy cổ hắn.
Thân hình nhanh như gió, động tác nhanh chóng gọn gàng, rõ ràng dùng những đòn vật lộn mà lực lượng đặc biệt của quân đội nội địa phải luyện tập.
“Đúng vậy.”
Thẩm đống khẽ mỉm cười, cong ngón tay búng một cái, đánh vào cổ tay Củng Vĩ.
“Ừm…”
Cũng Vĩ chỉ cảm thấy một cơn tệ dại từ cổ tay tràn đến toàn thân, cả người run rẩy, lảo đảo lui về phía sau năm sáu bước.
Trên mặt của hắn ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Đống không khỏi sững sờ nói: “Ngươi là Thẩm tiên sinh?”
Thẩm Đống khẽ mỉm cười nói: “Ngươi biết ta sao?”
Củng Vĩ nói: “Ngài mới là người giàu nhất đảo Hồng Kông. Mọi người ở đảo Hồng Kông không ai không biết ngài. Lão đại của ta đâu?”
Thẩm Đống ngồi vào ghế nói: “Lão đại nào? Phủ Quang hay là người phụ trách đội đặc cần của Quảng Thành?”
Con ngươi của Cũng Vĩ đột nhiên co lại nói: “Thẩm tiên sinh, ngài đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Thẩm Đống nói: “Trước kia khi ta làm việc với Hồng Kông, bọn họ đã phái hai cảnh sát nằm vùng đến đây. Ta chỉ thấy mặt bọn họ một lần đã nhận ra hai người này là cảnh sát. Ngươi biết ta dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán không?”
Củng Vĩ còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Đống đã nói: “Cảm giác. Nhìn mặt ngươi ta đã biết ngươi là cảnh sát phái tới nằm vùng. Mà nhìn thấy thân thủ vừa rồi của ngươi, ta chắc chắc ngươi là người của đội đặc cần. Phủ Quang buôn lậu văn vật ở QUảng Thành, cho nên ta kết luận rằng ngươi là người của đội đặc cần Quảng Thành, cảnh sát Cung, ta nói đúng không?"
Củng Vĩ im lặng không nói một lời.
Thẩm Đống tiếp tục nói: “Cảnh sát Củng, tất cả đồ cổ của Phủ Quang đều nằm trong tay ta, chỉ còn lại bên tỉnh Quảng là nơi có mấy chục món đồ cổ. Người của ta đang thẩm vấn hắn, nếu hắn không bàn giao lại vậy cũng hết cách.”
Củng Vĩ nói: “Ngươi định làm gì?”
Thẩm Đống cười nói: “Đương nhiên hỏi xong sẽ thả họ đi.”
Địa vị càng cao thì càng nhiều tiền, Thẩm Đống nói chuyện và làm việc đều phải cẩn thận hơn.
Đành chịu thôi, người chú ý đến hắn quá nhiều. Chỉ cần bất cẩn một bước thì có khả năng thua cả bàn.
Vì vậy ở trước mặt cảnh sát nói chuyện giết người, trừ khi Thẩm Đống là tên đầu óc bã đậu mới chủ động thừa nhận.
Củng Vĩ nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: “Thẩm tiên sinh, ta không phải người ngu.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Là một phú hào có giá trị con người lên đến 10 tỷ, dù thế nào ta cũng sẽ không làm chuyện phạm pháp.”
Củng Vĩ nói: “Ngươi định làm gì với ta?”
Thẩm Đống nói: “Ngươi nhận ngươi chính là cảnh sát không?”
Củng Vĩ thở dài nói: “Ta nhận hay không còn quan trọng sao?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên là quan trọng. Nếu ngươi cũng là một người buôn lậu di sản văn hóa vật thể thì mấy người bên ngoài chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Củng Vĩ nói: “Ngươi đoán không sai, ta đúng là người của đội đặc nhiệm tỉnh Quảng, nhận nhiệm vụ nằm vùng tại băng nhóm tội phạm của Phủ Quang, truy tìm vấn đề buôn lậu di sản văn hóa vật thể trong nước. Thẩm tiên sinh, có phải ngươi muốn giết ta không?”
Thẩm Đống sững người, nói: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Củng Vĩ nói: “Bởi vì ngươi lấy được di sản văn hoá lậu ở Phủ Quang. Nếu như ta còn sống, chắc chắn sẽ báo cáo với cấp trên, đến lúc đó những di sản văn hoá này khả năng cao là bị chính phủ tịch thu. Chỉ khi giết ta, ngươi mới về nước được.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Thì ra là ngươi lo lắng chuyện này.”
Củng Vĩ hỏi ngược lại: “Lẽ nào ta không nên lo lắng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận