Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 437: Cuộc chiến tâm lý (1)

Vu Bát cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào, hắn không dám tiếp nhận, liền túm lấy đứa tiểu đệ bên cạnh đẩy ra ngoài.
"Ah!"
Đáng thương tiểu đệ kêu lên một tiếng chói tai, chết ngay tại chỗ.
Vu Bát quay người bỏ chạy, Thẩm Đống cười khẩy đá vào chuôi đao trong tay tiểu đệ Đông Tinh.
Dao bầu bay với khoảng cách bảy đến tám mét, trực tiếp đâm thẳng vào ngực Vu Bát.
"Phù phù"
Vu Bát liền ngã xuống đất mà không kịp hét lên.
Sau khi vùng vẫy hai lần, hắn trở nên bất động.
"Bát ca chết rồi, mọi người chạy mau."
Nhìn thấy Thẩm Đống giết Vu Bát dễ dàng như vậy, hai vị đường chủ còn lại vẫn chưa xuất hiện, đám côn đồ xung quanh đều bỏ chạy, không có chút ý chí chiến đấu nào.
Hơn một ngàn quân tiếp viện bị Thẩm Đống giết chết, chưa đầy năm phút đã bỏ chạy tán loạn, giáng một đòn nặng nề vào tinh thần của Ngũ Hổ.
Theo lệnh của Thẩm Đống, hơn hai trăm anh em nhanh chóng gia nhập hàng ngũ tấn công Ngũ Hổ.
Cuối cùng, cấp dưới của Ngũ Hổ không thể cầm cự được nữa.
Ngoại trừ một số tiểu đệ nòng cốt, tất cả bọn tiểu đệ xung quanh đều bỏ chạy tứ tán.
Thẩm Đống phớt lờ bọn côn đồ trốn thoát, ra lệnh cho mọi người dốc toàn lực để giết những kẻ không chịu rút lui.
Bọn họ mới là tài sản thực sự của Đông Tinh,
Thấy có chuyện không ổn, Tứ Hổ lập tức cùng người ngựa bỏ chạy, chỉ để lại Thanh Vân Hổ Miêu Đại Lực vẫn đang chiến đấu quyết liệt với Thiên Dưỡng Sinh.
Không phải Miêu Đại Lực không muốn chạy trốn, mà là tốc độ của hắn kém xa Thiên Dưỡng Sinh.
Mỗi lần hắn muốn chạy trốn, Thiên Dưỡng Sinh giống như một khối ung nhọt bám chặt vào xương cốt, quấn quít lấy hắn, khiến hắn không thể trốn thoát.
Thấy Miêu Đại Lực bị bao vây, Thiên Dưỡng Sinh rút lui về phía Thẩm Đống, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Rõ ràng, Thiên Dưỡng Sinh đã cạn kiệt toàn bộ sức lực trong trận chiến với Miêu Đại Lực.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ như hắn cảm thấy rất vui vì trận chiến vừa rồi.
Thẩm Đống rất có hứng thú với Miêu Đại Lực trời sinh thần lực, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn hỏi: “Ngươi đến từ chỗ nào phương Bắc?”
Miêu Đại Lực lần đầu tiên đến Hồng Kông sau một thời gian dài vẫn là lần đầu tiên nghe thấy ai đó nói tiếng phổ thông, nói: "Thương Thành."
Thẩm Đống gật đầu nói: “Khó trách ngươi luyện Bát Cực Quyền tốt như vậy, nguyên lai ngươi đến từ Thương Thành, quê hương của võ học.”
Miêu Đại Lực nói: “Sao ngươi biết ta luyện Bát Cực Quyền?”
Thẩm Đống nói: "Ngươi tuy rằng dùng đao, nhưng tư thế dùng quyền của ngươi không thể thay đổi được. Miêu Đại Lực, công phu của ngươi rất tốt, ngươi đi theo ta không?"
Miêu Đại Lực ưỡn ngực nói: “Trung thần sẽ không phục vụ hai chủ.”
Thẩm Đống hỏi: “Bản Thúc đã ngươi cho ngươi lợi ích gì mà ngươi lại trung thành như vậy?”
Miêu Đại Lực nói: "Hắn cho ta tiền, để ta làm tang sự cho cha."
Thẩm Đống thở dài nói: “Ta hiểu rồi. Nếu ngươi không chịu đầu hàng, vậy thì ta đành phải…”
Lời còn chưa dứt, Trương Hoan cã người đầy máu đột nhiên chạy ra.
“Đống ca, ta vừa nhận được tin Bản Thúc đã chết.”
Thẩm Đống sửng sờ, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không phải là không tìm được chỗ ở của hắn sao? Hắn sao có thể chết?"
Trương Hoan nói: "Bản Thúc sống trong một biệt thự ở Thuyên Loan. Một sát thủ đã xông vào giết chết hai mươi bốn vệ sĩ chỉ với một khẩu súng lục. Bản Thúc bị hắn chặt đầu, có lẽ là để lãnh tiền."
Thẩm Đống cau mày nói: “Những vệ sĩ đó có súng trong tay không?”
Trương Hoan gật đầu nói: “Mỗi người một cây.”
Thẩm Đống nói: "1VS24 toàn thắng. ở Hồng Kông xuất hiện xạ thủ lợi hại như vậy từ khi nào?"
Miêu Đại Lực không thể tin được hỏi: "Bản Thúc thực sự đã chết? Hay là các ngươi đang lừa ta?"
Thẩm Đống tò mò: “Nếu là thật, ngươi sẽ làm thế nào?”
Miêu Đại Lực không chút do dự nói: “Ta đầu hàng.”
Thẩm Đống vui vẻ hỏi: "Tại sao?"
Miêu Đại Lực nói: "Đông Tinh bán ma túy, đó là thứ mà những người luyện võ chúng ta ghét nhất. Nhưng không còn cách nào khác. Ta phải báo đáp ân tình của Bản Thúc. Nếu hắn thực sự chết, ta đương nhiên sẽ đầu hàng, đổi lấy mạng sống của mình, rời khỏi Đông Tinh."
Thẩm Đống hỏi: “Ngươi không muốn báo thù cho Bản thúc sao?”
Miêu Đại Lực nói: "Ta không muốn. Sở dĩ ta không trở thành vệ sĩ của Bản Thúc là vì ta không thể chịu đựng được việc hắn dùng ma túy để hãm hại người khác. Có lúc ta hận đến mức muốn giết chết hắn. Đối phương làm như vậy là vì dân trừ hại, nếu ở cổ đại thì hắn là đại hiệp, ta đối với người này chỉ có kính nể.”
Thẩm Đống cười lớn nói: “Miêu Đại Lực, ngươi có lòng chính trực, biết phân biệt đúng sai, như vậy rất tốt. Bây giờ ngươi có thể quay về, chờ qua đầu thất của Bản Thúc lại tìm đến ta.”
Miêu Đại Lực nghi ngờ nói: "Ngươi có đang bán ma túy không? Nếu có, tốt nhất là ngươi nên giết ta ngay lập tức, kẻo sau này ta không cầm lòng được mà ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận