Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 207: A Vũ - Băng Hào Mã

Chương 207: A Vũ - Băng Hào Mã
Âu Vịnh Ân lo lắng: “Vậy mà ngươi còn dám khiêu chiến như thế?”
Thẩm Đống nói: “Tuy ra ta không có cảnh giới tinh thần của thánh nhân, nhưng ta có phương pháp riêng giúp tránh né nguy hiểm, ngươi không cần lo lắng.”
Khuôn mặt của Âu Vịnh Ân đỏ lên, nói: “Quỷ mới lo lắng cho ngươi.”
Thẩm Đống chỉ cười cười.
Còn vẻ mặt của Âu Vịnh Ân thì càng thêm đỏ bừng.
Lý Kiệt lái xe phía trước khuyên: “Đống ca, việc này có nhất thiết phải mạo hiểm như thế không?”
Thẩm Đống nói: “Tiểu Trang là một sát thủ thiên tài, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện vướng víu cần đến hắn xử lý.”
Thiên Dưỡng Sinh nói: “Chuyện hắn làm thì ta cũng có thể làm được.”
Thẩm Đống cười nói: “Ngươi không chuyên nghiệp bằng người ta. Được rồi, không cần khuyên nữa, nếu ta không hoàn toàn chắc chắn thì sẽ không lấy mạng mình ra đùa đâu.”
Mọi người nghe thế thì không nói gì nữa.
Đi vào trong một nhà máy bỏ hoang, Thẩm Đống chắp tay ra sau lưng, nhìn về phía Tiểu Trang đang đứng ở phía xa và nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Tiểu Trang cầm một khẩu súng lục, đứng cách Thẩm Đống 50 mét, nói: “Ta không cần dùng súng bắn tỉa, chỉ cần ngươi có thể né tránh được ba viên đạn từ súng lục của ta thì tính là ngươi thắng.”
Thẩm Đống nói: “Tùy ý ngươi.”
Tiểu Trang nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ làm ngươi bị thương chứ không giết ngươi đâu.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Vậy ta đây cảm ơn, bắt đầu đi.”
“Đoàng đoàng đoàng.”
Tiểu Trang giơ súng lên, không chút do dự mà bắn ra ba phát liên tiếp.
Ba phát súng được bắn ra liên tục, lần lượt nhắm vào cánh tay trái, phải và đùi phải của Thẩm Đống.
Dù cho có trúng thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Trước khi Tiểu Trang nổ súng, Thẩm Đống cũng đã hành động.
Lúc đầu, cơ thể hắn đối diện với Tiểu Trang, giờ biến thành nghiêng người. Trong ba viên đạn có một viên bay ngang qua ngực của hắn, hai viên còn lại thì bay sượt qua ngang lưng, chỉ có thể dùng từ vô cùng thần kỳ để miêu tả.
Đây là năng lực tổng hợp mà sau khi tất cả thuộc tính cơ thể của Thẩm Đống đạt đến 20 điểm thì có được.
Thuộc tính tinh thần có thể giúp hắn nhận biết trước được nguy hiểm, thể chất và tốc độ có thể giúp hắn thong thả đối phó với nguy hiểm.
Đừng nói là 50 mét, dù cho có là 20 mét đi chăng nữa thì súng của Tiểu Trang cũng không thể làm hắn bị thương được chút nào. Bởi vì năng lực phản ứng và tố chất thân thể của hắn mạnh hơn Tiểu Trang rất nhiều lần.
Phong Vu Tu khen ngợi: “Đống ca thật lợi hại.”
Lý Kiệt nói: “Đống ca đã cảm nhận được hướng bay của viên đạn từ trước, lúc này mới có thể bình tĩnh tránh né. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết ta cũng không tin trên thế giới này còn có người có thể làm được chuyện này.”
Tiểu Trang đang đứng cách 50 mét cảm thấy không thể tin được.
Vừa rồi hắn ta đã dùng hết toàn lực, tốc độ nổ súng cũng là cực hạn của bản thân. Nhưng nằm mơ hắn ta cũng không ngờ tới là Thẩm Đống có thể né tránh được một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thậm chí Tiểu Trang còn không phân biệt được vừa rồi đến tột cùng là bản thân hắn nổ súng trước, hay là Thẩm Đống đã tránh né trước.
Thật là quá sức tưởng tượng!
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Tiểu Trang, ngươi đã thua rồi.”
Tiểu Trang cất súng đi, gật đầu nói: “Ta thua. Từ hôm nay trở về sau, ta rời khỏi giới sát thủ, chỉ làm việc cho riêng ngươi.”
Thẩm Đống: “Tốt. Có phải ngươi có điều muốn hỏi ta đúng không?”
Tiểu Trang nói: “Đúng vậy. Đống ca, làm sao ngươi làm như thế được?”
Thẩm Đống giải thích rõ ràng: “Trước khi ngươi nổ súng thì ta đã cảm giác được ngươi sẽ bắn vào hai cánh tay và đùi phải của ta, cho nên ta có dư thời gian để tránh né. Tuy rằng không phải chí thành chi đạo nhưng hiệu quả cũng không khác nhau lắm.”
Tiểu Trang thở dài nói: “Đống ca, ta thật sự tâm phục khẩu phục ngươi.”
Thẩm Đống cười nói: “Tối nay ta sẽ gọi các huynh đệ tập trung lại để ngươi làm quen một chút, tổ chức một bữa tiệc chào mừng ngươi gia nhập.”
Tiểu Trang nói: “Cảm ơn Đống ca.”
Thẩm Đống xua xua tay, nói: “Về sau đều là huynh đệ, không cần khách khí như vậy.”
Lý Kiệt đi đến và hỏi: “Đống ca, bên ngoài có đám người có vẻ không thân thiện, xử lý như thế nào đây?”
Trên đường đi tới đây, Thẩm Đống đã bị người ta theo dõi.
Chỉ là mọi người đều giả vờ như không biết mà thôi.
Bây giờ chuyện chính đã xong, cũng nên giải quyết những kẻ muốn tiền không cần mạng kia rồi.
Thẩm Đống nói: “Nếu không mang súng thì đánh gãy tay chân của bọn chúng đi. Còn nói mang súng thì cho chúng đi bán muối hết.”
“Đã rõ.”
Lý Kiệt đáp lại rồi đi ra ngoài cùng với Thiên Dưỡng Sinh và Phong Vu Tu.
Tiểu Trang nói: “Ta cũng đi xem xem.”
Thẩm Đống vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi.”
Tiểu Trang sẵn sàng chủ động hòa nhập vào tập thể, đương nhiên Thẩm Đống rất vui vẻ mà đồng ý.
Sau khi bốn người rời khỏi, rất nhanh đã có tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận