Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 463: Tưởng Thiên Sinh bị lừa (1)

Lý Văn Bân hỏi: “Hai ngày trước, sòng bạc của Hồng Hưng ở Hào Giang bị bốn xã đoàn khác tấn công, ngươi đóng vai trò gì trong chuyện đó?”
Thẩm Đống thẳng thắn nói: “Ta là người lên kế hoạch, mục đích là để đạt được sự ủng hộ của Trung Nghĩa Tín, đồng thời đả kích Hồng Hưng, ép Tưởng Thiên Sinh phải đàm phán với ta. Trên thực tế, ta đã thành công, tối nay Tưởng Thiên Sinh hẹn đàm phán với ta ở Hữu Cốt Khí, chúng ta đã bắt tay hòa giải bỏ qua chuyện cũ. Điều này đồng nghĩa với việc ta đã được tất cả các xã đoàn lớn ở đảo Hồng Kông chấp nhận. Bắt đầu từ nay, ta chính là một doanh nhân chân chính, mấy chuyện xã đoàn tranh chấp đã không còn liên quan gì đến ta nữa.”
Lý Văn Bân trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy đám khủng bố đó là do Tưởng Thiên Sinh phái tới ư?”
Thẩm Đống gật đầu: “Với tính cách của Tưởng Thiên Sinh, sau khi xảy ra chuyện ở Hào Giang thì chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy. Hắn ta cúi đầu trước ta có lẽ là vì lần tấn công khủng bố này. Đúng rồi, đám phần tử khủng bố đó đều là người Thái Lan. Ngươi có thể đến hải quan điều tra. Nếu không có thông tin thì đó chính là nhập cư trái phép vào Hồng Kông. Ha ha, có thể để cho hơn 40 phần tử khủng bố có vũ khí âm thầm tiến vào Hồng Kông này một cách dễ dàng, nói thật, ngoại trừ Tưởng Thiên Sinh và những lão đại của các xã đoàn lớn thì không ai có thể làm được điều đó.”
Lý Văn Bân cười lạnh: “Không cần quá khiêm tốn, ta biết ngươi cũng có thể làm được. Ta nhớ rõ đệ đệ của Tưởng Thiên Sinh là Tưởng Thiên Dưỡng đang ở Thái Lan đúng không?”
Thẩm Đống giơ ngón cái lên nói: “Chúng ta quả thật là anh hùng thì có suy nghĩ giống nhau.”
Lý Văn Bân: “Hơn 40 phần tử khủng bố được trang bị súng tiểu liên, thế mà lại không xử lý được ngươi. Thẩm Đống, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi làm được như vậy không?”
Thẩm Đống đã đoán trước được Lý Văn Bân sẽ hỏi thế nên đáp: “Cướp súng. Trong số các thuộc hạ của ta, cao thủ nhiều như mây, cướp mấy khẩu súng từ trong tay bọn chúng đâu phải chuyện gì khó khăn.”
Lý Văn Bân hừ một tiếng, nói: “Lời này của ngươi để dành lại để lừa quỷ đi.”
Thẩm Đống nhún vai: “Gạt người cũng được, lừa quỷ cũng thế, có quan trọng gì đâu. Quan trọng là bản thân không trở thành quỷ là được rồi.”
Lý Văn Bân chỉ vào Thẩm Đống, trầm giọng nói: “A Đống, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là đừng nên lấy ác ngự ác mà đi giết Tưởng Thiên Sinh. Ngươi đã rất vất vả để lui khỏi giới giang hồ, một khi giết Tưởng Thiên Sinh thì tất nhiên sẽ có nhiều vấn đề liên tiếp nảy sinh.”
Thẩm Đống cười nói: “Ta đang là một người kinh doanh hợp pháp, sẽ không làm những chuyện vi phạm pháp luật đó đâu.”
Lý Văn Bân là người sành sỏi, hắn ta không hỏi rõ ràng chi tiết về toàn bộ quá trình chiến đấu, tùy ý để cho Thẩm Đống bịa chuyện, thậm chí còn giúp Thẩm Đống bổ sung logic cho các chi tiết không hợp lý.
Nhưng đối với những tên Thái Lan kia, Lý Văn Bân lại vô cùng coi trọng.
Đáng tiếc Thẩm Đống không để lại ai sống sót, khiến cho Lý Văn Bân rất bất đắc dĩ.
Một tiếng sau, Lý Văn Bân dẫn đội rời đi.
Khi gần đi, hắn ta có để lại mười mấy cảnh sát đặc nhiệm ở cửa để thực hiện công tác bảo an.
Trong phòng khách, Phong Vu Tu tức giận nói: “Đống ca, Tưởng Thiên Sinh quá khốn nạn, dứt khoát để Tiểu Trang xử lý hắn ta đi.”
Hạ Hầu Vũ lắc đầu nói: “Lý Văn Bân có một câu nói không sai. Vất vả lắm Đống ca mới được các xã đoàn lớn trên giang hồ thừa nhận, bình yên lui khỏi chốn nước đục đó. Trong tình huống không có chứng cứ, nếu giết Tưởng Thiên Sinh thì mọi cố gắng trước đó đều uổng phí.”
Khác với Phong Vu Tu, Hạ Hầu Vũ vô cùng ghét xã hội đen.
Mục tiêu của hắn ta là tiếp tục phát triển công phu của phái Hợp Nhất.
Nếu như Thẩm Đống không phải long đầu, mà là một ông trùm thương mại, đối với Hạ Hầu Vũ mà nói, đó là một chuyện tốt.
Thẩm Đống cười nói: "Ta nhớ rằng có một vị văn gia nổi tiếng đã từng nói một câu nói như này, chỉ cần có người, thì sẽ có ân oán, có ân oán thì sẽ có giang hồ, con người chính là giang hồ. Ta đã ra khỏi xã đoàn, không có nghĩa là tách ra khỏi giang hồ. Khi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ cân nhắc cẩn thận về lợi và hại, đặc biệt là giết người. Ta hỏi các ngươi, giết Tưởng Thiên Sinh sẽ có ích lợi gì với chúng ta?"
Lý Kiệt nói: "Lợi ích là hắn ta không còn uy hiếp được chúng ta nữa, còn điều tồi tệ là chúng ta sẽ rơi vào trong trạng thái thù địch với Hồng Hưng lâu dài, chuyện này đối với sự phát triển của công ty trong tương lai vô cùng bất lợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận