Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 272: Mua đất quy mô lớn (1)

Chương 272: Mua đất quy mô lớn (1)
Thẩm Đống cười nói: “Jimmy nói cho ta biết, hắn để ý đến mấy mảnh đất, muốn mua lại để xây nhà xưởng. Ta muốn qua đó xem trước, có được không?”
Sở Tinh Hoa nói: "Đương nhiên có thể."
Thẩm Đống nói: “Sở tiên sinh, ta là người coi trọng hiệu suất hơn là phô trương. Ta cảm nhận được thành ý của mọi người. Ngươi chỉ cần giúp ta sắp xếp một người quen thuộc dẫn đường là được, những người lãnh đạo khác có thể về trước, ta cũng không muốn mọi người trì hoãn công việc chỉ vì ta.”
Sở Tinh Hoa gật đầu, nói với mọi người sau lưng: “Các ngươi đi về trước đi, chỗ này có ta và Thẩm tiên sinh kiểm tra là được rồi.”
Nửa giờ sau, đoàn người Thẩm Đống đã đi đến vùng ngoại ô của khu Phúc Điền, cách trụ sở của chính phủ Bằng Thành khoảng mười lăm km.
Sau khi xuống xe, Thẩm Đống nhìn xung quanh, khắp nơi đầu đang xây dựng nhà máy.
Sở Tinh Hoa giới thiệu: “Đây là khu công nghiệp mà chúng ta tự quy hoạch, cách đó không xa là đường cao tốc và nhà ga, giao thông rất tiện lợi.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Sở tiên sinh, giá đất trống trong khu công nghiệp này là bao nhiêu?”
Sở Tinh Hoa nói: “Mỗi một mét vuông là bảy trăm đô la, thời gian sử dụng là năm mươi năm.”
“Bảy trăm đô la?”
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Thẩm Đống vẫn sợ hãi trước mức giá này.
Không phải vì nó quá đắt mà là do nó quá rẻ.
Nếu là hai mươi năm sau, bảy trăm đô la còn không mua được 0,1 mét vuông.
Sở Tinh Hoa cho rằng Thẩm Đống chê đắt, vội vàng nói: “Nếu một lần mua một trăm mẫu trở lên, giá cả có thể thương lượng.”
Thẩm Đống nói: “Sở tiên sinh, ta định xây dựng nhà máy may và xưởng mì ăn liền lớn nhất toàn châu Á. Ngoài ra, ta còn cần mua một mảnh đất ở để xây nhà gần tòa nhà văn phòng chính phủ. Không biết ta tối đa có thể mua bao nhiêu đất?”
Giá cả rẻ như vậy, trong tay Thẩm Đống lại có đủ tiền, nếu lúc này không mua thì hắn chẳng khác nào một kẻ ngốc.
Hai mắt Sở Tinh Hoa sáng lên nói: “Chúng ta không có bất kỳ hạn chế nào về diện tích đất trống, yêu cầu duy nhất chính là phải nhanh chóng xây dựng nhà máy. Dù sao chúng ta cũng là vì kêu gọi vốn đầu tư, phát triển kinh tế. Nếu như nhà đầu tư chỉ tích trữ đất mà không sử dụng thì chúng ta nhất định sẽ không cho phép.”
Thẩm Đống nói: “Ta muốn mua một nghìn mẫu đất công nghiệp, trong đó có sáu trăm mẫu để xây dựng nhà máy may, bốn trăm mẫu đất còn lại để xây dựng nhà máy mì ăn liền.”
Ực.
Sở Tinh Hoa khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Giá một ngàn mẫu đất trên dưới chừng bốn trăm năm mươi triệu. Thẩm tiên sinh, ngài không phải đang nói đùa đúng không?"
Thẩm Đống nói: "Đương nhiên ta không nói đùa. Tuy nhiên, các ngươi có cho vay không?"
Sở Tinh Hoa nói: "Nhiều nhất là năm mươi phần trăm, lãi suất khoảng hai phần trăm."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Được cứ làm như vậy. Jimmy, ngươi phụ trách chuyện này. Sau khi mua đất, lập tức liên hệ với đội công trình xây dựng. Tốt nhất là xây một ký túc xá cho công nhân, giải quyết vấn đề chỗ ở cho công nhân."
Jimmy dùng bút ghi chép lại, nói: "Không thành vấn đề."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, liên lạc với hải ngoại, ta muốn mua năm mươi dây chuyền sản xuất mì ăn liền và bốn mươi dây chuyền sản xuất quần áo, giá cả chia ra trả trong vòng ba năm."
A Hoa nói: "Sau khi quay về, ta lập tức liên lạc."
Thẩm Đống quay đầu nhìn Sở Tinh Hoa, cười nói: "Sở tiên sinh, chúng ta đi thôi."
Sở Tinh Hoa khôi phục lại tinh thần, xác nhận lần nữa: "Thẩm tiên sinh, ngài thực sự xác định làm như vậy?"
Thẩm Đống cười nói: "Chắc chắn rồi. Đợi sau khi nhà xưởng xây xong, mong ngài và chính phủ Bằng Thành ủng hộ nhiều hơn."
Sở Tinh Hoa kích động nói: "Ủng hộ, nhất định phải ủng hộ."
Hắn ta nằm mơ cũng thật không ngờ Thẩm Đống chỉ nhìn vẻn vẹn mười phút đã mua luôn một mẫu đất trị giá hơn bốn trăm triệu.
Đây quả thực là không coi tiền ra gì mà.
Sở Tinh Hoa nào biết đâu, dù nhà xưởng của Thẩm Đống có sụp đổ thì phí chuyển nhượng mẫu đất này trong tương lai ít nhất cũng phải một trăm năm tỷ, lời gấp ba bốn trăm lần.
Trên thế giới chỉ sợ không chuyện làm ăn nào tốt hơn mua mảnh đất này.
Như vậy vẫn chưa xong.
Lúc sắp đến chính phủ Bằng Thành, Sở Tinh Hoa chỉ vào một khu đất lộn xộn phía trước, nói: "Khu đất này ước chừng ba mươi hai mẫu, chúng ta chuẩn bị ba ngày nữa sẽ bán đấu giá, giá ban đầu là bốn trăm nghìn một mẫu. Nghe nói có không ít thương nhân bất động sản định cùng nhau liên hợp mua lấy mảnh đất này, không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hay không?"
Thẩm Đống hỏi: "Có yêu cầu gì không?"
Sở Tinh Hoa nói: "Trong vòng một năm phải xây xong tiểu khu, ít nhất chứa được ba ngàn người."
Thẩm Đống suy nghĩ một chút, hỏi: "Có thể chỉ cho thuê mà không bán được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận