Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 147: Chiến đấu với khủng bố (2)

Chương 147: Chiến đấu với khủng bố (2)
Bảy tên cướp còn lại không dám thò đầu ra, bị Thẩm Đống hoàn toàn áp chế.
Lý Hiền hét lên: "Mọi người, hãy tránh xa bọn cướp, mau tìm nơi trốn."
Mọi người nghe vậy liền lăn người bò trốn sang một bên.
Bác Sĩ trong đám đông nhận thấy có gì đó không ổn, liền nháy mắt với Tang Bang.
Tang Bang hiểu ý, túm lấy một người nước ngoài đứng cạnh, hét lên: "Người này là Lãnh sự Canada Gia Nhĩ Đặc. Nếu các ngươi còn dám bắn nữa, ta sẽ giết hắn ta."
Vẻ mặt của Lý Hiền lập tức thay đổi, nói: "Đống ca, đừng đánh nữa."
Thẩm Đống biết nếu vì hắn mà lãnh sự Canada xong đời, e rằng Hồng Kông sẽ không còn chỗ đứng cho hắn.
Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác ngoài dừng lại.
Lúc này Lý Kiệt, Trần Huy, Tiểu Mã Ca chạy vào.
Tang Bang chĩa súng vào Gia Nhĩ Đặc, hét lên: "Bỏ súng xuống."
Ba người bọn họ làm sao có thể nghe lời hắn, trực tiếp chĩa súng vào Tang Bang.
Thẩm Đống nói: “Đừng bắn, tới bên ta.”
Ba người cẩn thận đi đến Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhẹ giọng hỏi: “Đã tìm được Bác Sĩ chưa?”
Lý Kiệt gật đầu nói: "Chúng ta đã tìm được hắn, Bác Sĩ nấp ở trong đám người, cho dù hắn hóa thành tro bụi ta cũng có thể nhận ra."
Thẩm Đống nói: “Vậy dễ rồi. Những tên khốn nạn này bắt lãnh sự nước ngoài làm con tin, cảnh sát không thể thắng được. Bác Sĩ sẽ nghĩ hắn trốn rất tốt, nhất định sẽ theo đám người rời đi.”
Lý Kiệt hai mắt sáng lên, nói: "Đống ca, ý của ngươi là chúng ta ôm cây đợi thỏ."
Thẩm Đống nói: “Đúng vậy.”
Hai người vừa nói chuyện xong thì Tang Bang hét lên: "Cảnh sát các ngươi nghe kỹ cho ta. Ở đây có lãnh sự của ba nước, ta đã đặt bom trên người họ."
"Bây giờ ta ra lệnh cho tất cả các ngươi rút lui xuống tầng dưới, chuẩn bị thêm hai chiếc xe. Chúng ta sẽ rời đi với châu báu và lãnh sự."
"Nếu ngươi dám có ý đồ gì, ta sẽ cho ba người bọn họ biến thành từng mảnh."
Lý Hiền lớn tiếng nói: "Không. Có nhiều con tin như vậy, làm sao ta biết ngươi có gây hại cho họ hay không?"
Tang Bang nói: "Dễ thôi. Ngoại trừ ba vị lãnh sự nước ngoài, những người khác đều có thể rời đi."
Lý Hiền suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được, ta đồng ý."
Kế hoạch không bằng ứng biến nhanh.
Nhìn thấy tình huống này, Thẩm Đống lập tức nói: “Đi theo hắn.”
Lý Kiệt hai mắt sáng như tia chớp, nói: "Ta hiểu rồi."
Bọn cướp dùng ba lãnh sự nước ngoài để đối đầu với cảnh sát, những người khác đứng xếp hàng, khom lưng đi ra ngoài.
Rất nhanh, Lý Kiệt đã phát hiện ra Bác Sĩ.
Hết cách rồi, hắn ta quá cao.
Ngay cả khi cúi đầu xuống, hắn ta vẫn cao hơn người bên cạnh một khúc.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Kiệt, Bác Sĩ cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chung quanh.
Lý Kiệt lập tức đưa mắt nhìn chỗ khác.
Sau khi Bác Sĩ rời đi, Lý Kiệt, Tiểu Mã Ca và Trần Huy cũng lập tức đi theo.
Thẩm Đống nháy mắt với Thiên Dưỡng Sinh và Phong Vu Tu, ba người lặng lẽ rời đi.
Lý Hiện sau khi nhìn thấy, không khỏi mắng: "Thật là một lũ khốn nạn không xem nghĩa khí ra gì."
Sau khi rời khỏi khách sạn Quân Độ, Thẩm Đống nghe thấy tiếng xe cảnh sát.
Nhìn thấy hơn chục xe cảnh sát chạy tới, đó là đội Phi Hổ tiếng tăm lừng lẫy.
Thẩm Đống nói: “ Đội Phi Hổ tới rồi, đi thôi.”
Theo sau đám đông, ba người bước vào quán trà trước đó.
"Không biết A Kiệt có thể bắt được Bác Sĩ không?" Phong Vu Tu nói.
Thẩm Đống cười nói: “A Kiệt đã chờ bốn năm, mới có được cơ hội ngàn năm có một này, ta tin tưởng hắn sẽ không bỏ lỡ.”
Hắn vừa dứt lời, máy nhắn tin của Thẩm Đống vang lên.
Cúi đầu xuống thì thấy đó là do Trần Huy gửi.
Tin nhắn chỉ có hai chữ:”Đã xong."
"Ta nói mà, A Kiệt đã thành công."
Thẩm Đống lắc máy nhắn tin nói.
"Quá tốt rồi!"
Thiên Dưỡng Sinh và Phong Vu Tu đồng thời nở nụ cười rạng rỡ.
Thẩm Đống trả lời Trần Huy bằng tin nhắn "Về quán bar ăn mừng" rồi nói: "Chúng ta đi thôi."
Sau khi rời khỏi quán trà, một cô gái bất ngờ chạy tới.
Phong Vu Tu phản ứng rất nhanh, lập tức đứng trước mặt Thẩm Đống.
Cô gái ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt gợi cảm quyến rũ, cười nói:“Đống ca, đã lâu không gặp.”
Thẩm Đống nói: “Thì ra là Nhạc tiểu thư, không biết ngài cố ý tới gặp ta, hay chỉ là tình cờ gặp mặt?”
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Nhạc Tuệ Trinh của ATV.
Nhạc Tuệ Trinh nói: “Ta tới đây mấy lần, đương nhiên là để tìm ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Ngươi muốn gì ở ta?”
Đôi mắt của Nhạc Tuệ Trinh sáng lên,nói: "Lần trước ta có mặt ở khách sạn Quân Độ, tận mắt chứng kiến ​​​​tài thiện xạ như thần của ngươi, giết chết bốn phương, thực sự quá thần kỳ, vì vậy ta muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với ngươi."
Thẩm Đống cau mày nói: “Ta, một tên xã hội đen, đến đài truyền hình phỏng vấn. Nhạc tiểu thư, tối nay ngươi bị doạ sợ hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận