Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 628: Thẩm Đống thắng lớn (2)

Thẩm Đống cười đáp: “Cuộc giao dịch có giá trị vài tỷ đô la Hồng Kông mà, ta cần phải cẩn thận nhất có thể, mong Lý tiên sinh thứ lỗi.”
Lý Siêu Nhân lạnh lùng nói: “Thẩm tiên sinh, hành động của ngươi đã tạo ra đe dọa nghiêm trọng đối với chúng ta, chúng ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ.”
Thẩm Đống nói: “Trong những năm ở Hồng Hưng, ta đã trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần. Cái chết đối với ta mà nói đã chẳng là gì nữa. Ngươi có tin hay không, dù cho cuối cùng các ngươi có thắng đi chăng nữa, thì kết quả cùng lắm là ta biến thành một kẻ nghèo hèn, lại trở về giới giang hồ một lần nữa. Trong khi đó, tứ đại gia tộc các ngươi thì không chỉ bị thiệt hại nặng nề, nguyên khí đại thương mà còn sẽ chết rất nhiều người. Đặc biệt là ngươi và ba người khác, ta chắc chắn sẽ không cho phép các ngươi sống sót.”
Trong lòng Lý Siêu Nhân chấn động.
Mới nãy khi Thẩm Đống nói chuyện, vẻ mặt rất bình thản, giọng điệu bình tĩnh giống như đang trần thuật một sự thật.
Nhưng mà Lý Siêu Nhân có thể cảm nhận được sát khí dày đặc trong từng câu từng chữ mà Thẩm Đống nói ra.
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lý Siêu Nhân tức giận nói.
Thẩm Đống nhún vai: “Chỉ là đùa một chút mà thôi. Ta năm nay còn chưa đến 30 tuổi, không muốn đi vào trong tù, cũng không muốn đi bán muối. Cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay giết các ngươi.”
Cái gì mà nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ra tay giết?
Có phải ý nghĩa của câu nói này là khi đã đến lúc vạn bất đắc dĩ thì ngươi sẽ ra tay giết chết?
Trong lòng Lý Siêu Nhân thầm mắng một tiếng, đứng dậy nói: “Người trẻ tuổi, khuyên ngươi một câu, đừng nên quá kiêu ngạo.”
Thẩm Đống cũng đáp lại: “Người trẻ tuổi không kiêu ngạo thì sao có thể gọi là người trẻ tuổi? Lý tiên sinh, ta cũng khuyên ngươi một câu, đừng bao giờ coi thường người trẻ tuổi. Bởi vì khi bọn họ đã điên lên thì sẽ vô cùng, vô cùng đáng sợ.”
Nhìn thấy Lý Siêu Nhân tức đến mức thở phì phò rời đi, trên mặt của Thẩm Đống lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Một tiếng sau, tộc trưởng của tứ đại gia tộc lại tụ họp lại với nhau.
Biết được Thẩm Đống ra cái giá 130 đô la Hồng Kông cho một cổ phiếu, Trịnh Đồng thở dài nói: “Sớm biết như vậy thì hôm trước ta bán cho hắn với cái giá 180 đô la Hồng Kông là được rồi.”
Lý Siêu Nhân nói: “Không có gì phải hối hận. Lần này chúng ta thua, nhưng cũng không có nghĩa là sau này chúng ta vẫn luôn thua.”
Quách Thắng Lợi lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi này quá kiêu ngạo, chúng ta phải cho hắn biết ai mới là chủ nhân của đảo Hồng Kông.”
Lý Siêu Nhân hỏi: “Quách tổng, ngươi có cách gì sao?”
Quách Thắng Lợi nói: “Thẩm Đống có rất nhiều công ty, nhưng không có công ty nào được niêm yết trên thị trường, chúng ta không thể gây ra uy hiếp với hắn ta được. Nhưng mà ta nghe nói hộp đêm Bích Hải là một trong những nguồn thu nhập rất quan trọng đối với Thẩm Đống, chỉ tính riêng lãi ròng mỗi tháng đã hơn 50 triệu.”
Trịnh Đồng: “Quách tổng, ý của ngươi là ra tay với hộp đêm Bích Hải ư?”
Quách Thắng Lợi nói: “Không sai. Hộp đêm Bích Hải nói trắng ra như một cái nhà thổ mà thôi. Chỉ cần mua một vài cô tiểu thư sô pha (3), rồi lại báo cảnh sát đi quét hoạt động mại dâm, tin chắc là có thể dễ dàng khiến cho hộp đêm Bích Hải phải đóng cửa.”
(3)坐台小姐: có nghĩa là những cô gái ngồi trước hoặc sau bàn và chờ đợi khách hàng được phục vụ. Cái gọi là dịch vụ rất hỗn tạp, có người ăn uống với khách, có người trò chuyện với khách, có người cung cấp dịch vụ mại dâm trái phép.
Trịnh Đồng cười nói: “Mà cho dù không bị đóng cửa cũng không sao. Người có thể vào hộp đêm Bích Hải ăn chơi đều có thân phận không giàu thì cũng quý, coi trọng nhất là thể diện. Chỉ cần xảy ra chuyện như vậy một lần thôi cũng đủ để cho mọi người không dám đến hộp đêm Bích Hải lần nữa.”
Quách Thắng Lợi gật đầu: “Đúng thế.”
Lý Triệu Sơn: “Ngoài trừ chỗ này ra, Thẩm Đống còn có không ít quán bar, KTV và hộp đêm khác. Chúng ta có thể bảo cảnh sát đến kiểm tra mỗi ngày, để hắn không thể kinh doanh được.”
Quách Thắng Lợi trầm giọng nói: “Thẩm Đống đã từng là đại ca của Hồng Hưng, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn. Chúng ta có thể để cho các tờ báo và tạp chí lớn đi tuyên truyền một chút, để ai ai ở đảo Hồng Kông này cũng biết đến thân thế của Thẩm Đống.”
Lý Triệu Sơn mỉm cười nói: “Quách tổng, ngươi làm vậy cũng là đang quảng cáo miễn phí cho Thẩm Đống rồi.”
Quách Thắng Lợi nói: “Nếu hắn nổi tiếng thì chúng ta có thể mời hắn đi làm diễn viên phim cấp 3.”
“Ha ha ha”
Bốn người đều không nhịn được mà bật cười.
Sau khi xác định kỹ càng là bản hợp đồng của Lý Siêu Nhân không có vấn đề gì, Thẩm Đống ký tên và ấn dấu tay của hắn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận