Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 830: Hận thấu xương (2)

Bên ngoài trang viên của Hoắc thị, một đoàn xe chậm rãi lăn bánh đến.
Chiếc xe đi đầu là Roll-Royce của người giàu nhất Hong Kong, Thẩm Đống.
Bây giờ đã là ngày thứ tư kể từ khi kết thúc trận đấu võ.
Nhận được lời mời từ Hoắc gia nên Thẩm Đống đã dẫn Lý Hân Hân đến thăm trang viên nhà họ.
Trong số bốn người phụ nữ thì hắn đã chắc chắn rằng Lý Hân Hân là bà chủ trong gia đình.
Vây nên cô phải có mặt trong những lần như thế này.
Cho dù cô có bận chuyện khác và không thể tham gia được thì Thẩm Đống cũng sẽ không dẫn người phụ nữ khác đi.
Không có nguyên tắc không vào nề nếp.
Để hậu phương yên ổn thì nên đặt ra nguyên tắc để tránh hoạ về lâu về dài.
Ông cụ Hoắc Ưng Đông đã đích thân dẫn theo ba người con trai đến đón tiếp, cũng là một cách để thể hiện sự nể phục với Thẩm Đống.
Sau khi xuống xe, hắn vươn tay ra và nói: "Ông Hoắc, sao ngài lại ra đây? Làm vậy chẳng phải muốn ta chết sớm à?"
Thẩm Đống thật sự kính nể vị thương nhân yêu nước Hoắc Ưng Đồng này.
Trong trận chiến với Đăng Tháp Quốc, Hoắc Ưng Đông đã liều mạng buôn lậu dược phẩm cho quân đội của Hạ Quốc,ra tay cứu không biết bao nhiêu mạng người.
Nếu hắn là Hoắc Ưng Đông, chắc chắn không bao giờ vị tha đến như vậy.
Hoắc Ưng Đông rất khẳng khái, ông nắm chặt tay Thẩm Đống và nói: "Đương nhiên ta phải ra chào đón khách quý rồi. Ngài Thẩm, ta muốn giới thiệu với ngài."
Thẩm Đống nhìn về phía ba người con của Hoắc Ưng Đông và nói: "Ta đã từng gặp qua Hoắc Chấn Bắc, tuy mới lần đầu gặp qua ngài Hoắc Chấn Nam và Hoắc Chấn Tây, nhưng đã từng thấy qua trên báo nên rất quen với hình dáng của hai người. Nếu có vô tình gặp nhau trên đường thì ta cũng sẽ nhận ra ngay."
Hoắc Chấn Bắc: "Ngài Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần trước cha ta đã nói rất nhiều lần về chuyện mua đất, cảm ơn người rất nhiều."
Thẩm Đống: "Ta chỉ vô tình mà thôi, mọi người không cần phải câu nệ thế. Hân Hân, đến chào ông Hoắc."
Lý Hân Hân cúi đầu chào Hoắc Ưng Đông và mỉm cười: "Chào ông Hoắc, ta là Lý Hân Hân."
Hoắc Ưng Đông nhìn Lý Hân Hân một hồi rồi khen ngợi: "Ngài Thẩm phải có phúc lắm mới được cô Lý yêu."
Thẩm Đống cười sang sảng: "Ta cũng nghĩ vậy."
Lý Hân Hân vội vàng nói: "Ông Hoắc quá khen rồi."
Hoắc Ưng Đông: "Không phải quá khen. Ngươi đã từng lập quỹ từ thiện ở Hong Kong và cứu sống không biết bao cô nhi, nghe nói quỹ từ thiện ở đại lục cũng sắp hoạt động. Hằng năm, 200 triệu đều được sử dụng để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng, đúng là công lớn."
Lý Hân Hân nói: "Bọn ta làm thế cũng chỉ để yên lòng mình mà thôi, so với việc mà ngài từng làm đúng là như cát ngoài sa mạc."
Chỉ nói mấy câu mà Lý Hân Hân đã khiến Thẩm Đống phải thấy rằng, chỉ sau ba năm rèn luyện, từ một giáo viên bình thường Lý Hân Hân đã trở thành một người quản giao xuất sắc.
Hai người họ đi theo Hoắc Ưng Đông đến phòng khách.
Phu nhân của Hoắc Chấn Bắc đích thân mời trà Lý Hân Hân và Thẩm Đống.
Hắn cảm ơn một tiếng rồi quay sang nhìn đám trẻ Hoắc gia đang ngồi thẳng thớm trên ghế, chợt thấy hơi mất tự nhiên nên đành quay sang nói với Hoắc Ưng Đông: "Ông Hoắc, ta cũng chỉ xuất thân từ tầng lớp thấp kém, không hiểu lễ nghĩa nhà hào môn. Lần này ta đến đây, chủ yếu là để tâm sự với ngài nên không cần phải chú trọng quá."
Hoắc Ưng Đông cũng là người có tầm nên nghe thế là hiểu ngay của Thẩm Đống, ông cười nói: "Ngươi xuất thân là một cô nhi, ta xuất thân cũng chỉ là thuyền viên. Hai chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân. Thôi được rồi, mấy đứa lui xuống hết đi, để ta ngồi trò chuyện với ngài Thẩm một lát."
"Vâng.'
Mọi người đáp lại và rời đi.
Chỉ còn là con trai cả là Hoắc Chấn Bắc.
Hiển nhiên, Hoắc Ưng Đông đang muốn nói cho mọi người biết rằng Hoắc Chấn Bắc chính là người thừa kế sau này của Hoắc gia.
Hoắc Ưng Đông nói: "Ngài Thẩm, ngài có gặp qua ông già Yến Đô kia chưa?"
Thẩm Đống biết Hoắc Ưng Đông là người biết được cả chuyện trên trời nên cũng chẳng giấu diếm gì: "Có gặp."
Hoắc Ưng Đông nói: "Xem ra ông già rất công nhận ngươi nhỉ."
Thẩm Đống cười gượng: "Đúng là rất công nhận. Hắn phê cho ta vay một khoản 10 tỷ USD, nhưng mỗi năm phải trả 3 tỷ USD và trả trong vòng 5 năm. Ông Hoắc, nếu lần sau ngài có gặp ông ấy thì nhờ ngài nó với ông ấy một tiếng, có một tên ngốc ở Hong Kong đã bị ông ấy lừa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận