Tiên Giả

Chương 100: Đằng và thiềm

- Giải thích tên chương nghĩa là Cây dây leo và cóc. Hết giải thích.

Không biết qua bao lâu, Viên Minh dần dần tỉnh lại, từ dưới đất chậm rãi ngồi dậy.

Xung quanh sương mù lượn lờ phiêu đãng, ngẩng đầu cũng không thấy mặt trời nên không biết mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu.

Đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng, sau khi lắc lắc đầu một hồi mới nhớ lại được chuyện trước lúc hôn mê, vội vàng nhìn xung quanh.

Tử hắc yêu đằng dù đã bị hắn dùng Ngự Thú thuật đè sập ý chí, nhưng với độ cứng cỏi của nó thì chưa chắc đã chết hẳn.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, đừng nói yêu đằng, côn trùng cũng chẳng thấy con nào.

Thanh Ngư kiếm cắm nghiêng trên mặt đất cạnh đấy, lưỡi kiếm tỏa ánh sáng xanh yếu ớt.

“Không thấy thi thể yêu đằng, chứng tỏ vật này thực sự chưa có chết, chẳng lẽ nó chui xuống đất chạy trốn rồi?” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.

Hắn vừa rồi rơi vào hôn mê, nếu yêu đằng còn sống, cớ gì không thừa cơ giết mình, không lẽ là bị Ngự Thú thuật dọa sợ rồi?

Hắn vỗ vỗ mạnh lên mặt rồi đứng dậy.

“A!” Viên Minh chợt phát hiện ra một điều bất thường khác, bản thân hắn chẳng biết từ lúc nào đã giải trừ Phi Mao thuật, hơn nữa tấm da cóc kia cũng không thấy đâu nữa.

“Không thấy tử hắc yêu đằng thì cũng thôi, nó có khả năng tự hành chạy trốn, da cóc cớ gì cũng biến mất? Không lẽ là có người mới qua đây?” Viên Minh nghĩ đến một khả năng, vội vàng kiểm tra đồ đạc trên người.

Đồ đạc trong túi trữ vật vẫn còn nguyên, không mất thứ gì. Lư hương thần bí cũng đã hóa thành ấn ký, lẳng lặng nằm trong cánh tay phải của hắn, không có gì bất thường, ngay cả thứ dễ thấy như Thanh Ngư kiếm cũng không bị mất, xem ra không giống như có người đi qua.

Viên Minh trầm mặc cầm Thanh Ngư kiếm lên, đang định tìm kiếm xung quanh một phen, thần sắc bỗng nhiên hơi đổi, đưa mắt nhìn về một hướng.

“Thứ gì?” Viên Minh hơi kinh ngạc.

Thứ có thể sinh ra mối liên hệ với tâm thần, nhất định là bí pháp cao thâm tương tự như Ngự Thú thuật, hoặc pháp khí bảo vật đã được nhỏ máu nhận chủ.

Ngự Thú thuật của hắn còn chưa thuần phục được linh thú, trên người chỉ có một thứ đã được nhỏ máu nhận chủ là lư hương thần bí. Lư hương này vẫn đang bình an ở trong tay phải hắn, sao vẫn còn thứ gì có thể sinh ra liên hệ tâm thần với hắn?

Viên Minh không nắm được điểm mấu chốt, rất nhanh liền không tốn công suy nghĩ nữa, đi xung quanh tìm kiếm tấm da cóc một phen nhưng vẫn không có phát hiện gì.

“Được rồi, da cóc đen cùng lắm cũng chỉ vật phụ trợ, mất thì thôi.” Hắn thở dài tự nhủ xong khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết khôi phục pháp lực.

Sau một lát, pháp lực của Viên Minh đã khôi phục hoàn toàn, lực lượng cũng đã trở lại với hắn.

Chỉ có điều hắn bị tử hắc yêu đằng hút mất gần nửa khí huyết, gân cốt hơi nhũn ra, cũng may là không ảnh hưởng đến hành động.

Viên Minh lấy tấm da vượn ra nhưng không thi triển Phi Mao thuật, mà quấn nó quanh hông rồi chạy về phía xa.

Dị động ở nơi đó vẫn luôn ảnh hưởng tới tinh thần hắn, tốt hơn là tới tra cho rõ ràng.

Một khắc đồng hồ sau đó, Viên Minh đi tới cạnh một hố nước trong một đầm lầy rộng chừng vài mẫu. Thứ có liên hệ tâm thần với hắn ở ngay trong hố nước này.

Khoảng cách gần lại khiến cảm ứng tâm thần giữa hắn với thứ trong nước tăng lên rất nhiều, đã có thể cảm ứng được thứ đó là gì.

“Không thể nào!” Viên Minh có chút khó mà tin nổi, việc này thực sự quá khó tin.

Vào thười khắc này, hố nước bỗng nổ tung, một đợt sóng nước bắn tung tóe, đồng thời một hung vật màu xám từ đáy nước nhảy ra, nhìn kỹ thì là một con hung ngạc cao mấy trượng.

- Giải thích "hung ngạc" là con cá sấu hung dữ. Hết giải thích.

Con cá sấu này cả người đỏ thẫm, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu như máu, thoạt nhìn cực kỳ hung ác.

“Không ổn, là Huyết Đầu ngạc trưởng thành!” Viên Minh nhận ra con thú này.

Huyết Đầu ngạc trưởng thành có thực lực tối thiểu đạt đến cấp một bậc trung, cả người đầy vảy giáp cứng cỏi dị thường, sức lực vô cùng to lớn, hơn nữa còn giỏi thủy chiến, là một trong những hung thú bậc trung lợi hại nhất.

Nhưng con cá sấu lúc này là vô cùng kinh hoảng, vội vàng xoay mình, hốt hoảng chạy về phía xa.

Khi nó còn chưa chạy được bao xa, một vật mảnh dài màu tím đen bỗng vọt ra khỏi mặt nước, quấn lấy thân mình Huyết Đầu ngạc, tiếp đó dùng tốc độ nhanh chóng mặt quấn thêm mấy vòng, khi này mới thấy rõ thứ vừa xuất hiện là một nhánh dây leo màu tím đen.

Bên trên dây leo trụi lủi không có một phiến lá, toàn thân nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hơn nữa từ đó còn có thể lờ mờ thấy trong thân có những tơ máu vô cùng quỷ dị.

Viên Minh bất giác nhíu mày nheo mắt lại.

Dây leo màu tím đen này dù bề ngoài thay đổi rất nhiều, nhưng hắn vẫn nhận ra nó chính là tử hắc yêu đằng cách đây chưa lâu đã xém chút lấy mạng hắn.

Huyết Đầu ngạc ra sức giãy giụa nhưng tử hắc yêu đằng cực kỳ cứng cỏi, bất kể nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Phần ngọn yêu đằng rung động vù vù một hồi, xong bỗng trở nên bén nhọn rồi thình lình bắn vọt tới, đâm vào lưng Huyết Đầu ngạc.

Một tiếng “phập” nhỏ vang lên. Yêu đằng vậy mà dễ dàng xuyên thủng lớp da cứng chắc, đâm vào trong thân con cá sấu.

Huyết Đầu ngạc kêu lên thảm thiết, thân thể to dài run rẩy kịch liệt, có điều biên độ càng lúc càng nhỏ.

Sau mấy nhịp thở, con cá sấu này hoàn toàn tắt thở, thi thể sưng phù trôi nổi trên mặt nước.

Theo một tiếng “ầm” từ trong nước truyền ra, một bóng đen chậm rãi nổi lên, nhìn kỹ thì đó là một con cóc to cỡ nắm tay, phía sau mọc lên một cái cổ bao hình tròn màu tím đen, thoạt nhìn giống như là mấy chiếc lá của một loại cây nào đó xếp lại với nhau, xung quanh đó còn có hơn mười túi độc. Con cóc đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Huyết Đầu ngạc.

Viên Minh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng bất luận thế nào cũng không giấu sự kinh ngạc trong mắt.

Con cóc màu đen này bất luận là màu da hay hình dáng đều giống ý như da cóc của hắn, chỉ khác là kích thước lại nhỏ hơn rất nhiều.

Một tấm da thú từ hư không sống lại, thiên hạ lại có chuyện lạ như vậy!

Tử hắc yêu đằng kia rõ ràng là từ trong cổ bao sau lưng con cóc bắn ra, một quầng sáng màu máu dọc theo thân dây leo nhanh chóng lui về phần lưng con cóc, ngay tiếp đó bên ngoài thân cóc nổi lên từng tia sáng màu máu rồi nhanh chóng tắt đi, đồng thời thân thể nó mơ hồ lớn thêm một chút.

Tử hắc yêu đằng bay vụt trở lại, rụt sâu vào trong cổ bao sau lưng con cóc rồi biến mất không thấy gì nữa.

Con cóc dường như cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn về phía Viên Minh. Vừa thấy hắn, trong mắt nó liền lộ vẻ kinh hãi, lập tức quay người muốn trốn đi.

“Quay lại!” Viên Minh sầm mặt, lạnh lùng quát một tiếng, đồng thời tay pháp kết pháp quyết, đầu ngón tay lập lòe hắc quang.

Thân thể cóc đen khẽ run lên, nhưng không nhúc nhích.

Viên Minh mắt lộ vẻ kinh ngạc, thôi động Ngự Thú thuật tới cực hạn, lúc này con cóc mới không tình nguyện xoay người bơi tới rồi nhảy đến trước người hắn.

Hắn đưa tay đặt lên đầu cóc đen. Một tầng khói đen dày đặc từ bàn tay hắn tuôn ra, cuồn cuồn chạy vào trong thân nó.

Sau một lúc, hắn thu tay lại, mặt lộ vẻ phức tạp, kinh ngạc có, vui mừng cũng có, nhưng nhiều hơn cả là vẻ không hiểu.

Viên Minh vừa mới dùng Ngự Thú thuật kết hợp với lực lượng thần hồn kiểm tra qua. Kết quả hắn phát hiện tấm da cóc trước đây chẳng biết vì sao lại thực sự mọc ra được lục phủ ngũ tạng, trong người cũng có thần hồn ba động, biến thành một sinh vật đúng nghĩa.

Còn tử hắc yêu đằng thì thông qua cổ bao sau lưng cóc đen, kết hợp với lục phủ ngũ tạng của nó cùng nhau sinh trưởng, biến thành một bộ phận bên trong cơ thể nó. Mỗi lần tim đập, huyết dịch của con cóc ngoài việc chạy qua các mạch máu trong cơ thể, còn có thể thông qua tử hắc yêu đằng để truyền đến các bộ phận trong cơ thể.

Trước mắt con cóc đen này nhìn qua là một con Hắc Văn độc thiềm, nhưng thực tế lại là một quái vật được hình thành từ sự dung hợp của hai sinh vật hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa, bên trong tử hắc yêu đằng có một cái phù văn ấn ký, chính là phù văn ngự thú ẩn chưa lực lượng thần hồn của Viên Minh, có vẻ chính là do thần hồn của hắn ngưng tụ thành.

Viên Minh vừa rồi cảm ứng được một tia liên hệ giữa hắn và phù văn ấn ký này, chỉ có điều vẫn cảm thấy khó có thể tin, nhưng hiện tại sự thật phơi bày trước mắt, khiến hắn không thể không thắc mắc.

Mà dù sao đi nữa, hắn đây cũng coi như là đánh bậy đánh bạ thu phục được một con linh thú.

Lấy tu vi Luyện Khí kỳ hiện giờ, hắn sẽ không cách nào thu phục thêm một linh thú nữa, trừ khi hắn giết yêu đằng, hủy phù văn ngự thú trong người nó đi.

“Được rồi, yêu đằng thì yêu đằng, dây leo này năng lực coi cũng không tệ, hiện tại còn hợp thể với cóc đen nữa, nói không chừng sẽ diễn sinh ra thần thông đặc biệt nào khác thì sao?” Hắn liên tục cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại yêu đằng này.

Viên Minh khoanh chân ngồi xuống trước người cóc đen, tiếp tục dùng Ngự Thú thuật câu thông, dò xét tình hình bên trong cơ thể nó, và quan trọng hơn nữa là cần tìm hiểu rõ thần thông bản lĩnh hiện tại của nó.

Mất trọn vẹn nửa ngày, Viên Minh mới ngừng thi pháp, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Đúng như hắn suy đoán khi trước, cóc đen và yêu đằng sau khi hợp làm một thể, thần thông cả hai đều xảy ra biến hóa rất lớn, một điểm rõ ràng nhất trong đó là thần thông của cả hai bắt đầu dung hợp, bây giờ yêu đằng cũng ẩn chứa dịch độc của cóc đen, khiến cho sức tấn công của những nhánh dây leo khi lâm trận đối địch tăng lên rất nhiều.

Tử hắc yêu đằng lúc trước có thể dễ dàng xuyên qua lớp da của Huyết Đầu ngạc chính là nhờ vào điểm này.

Mặt khác, cóc đen cũng có năng lực tự hồi phục mạnh mẽ giống như yêu đằng, cộng thêm đặc tính phệ huyết của yêu đằng, năng lực tự hồi phục của nó thực sự đã đạt đến trình độ biến thái, chỉ cần không trúng phải tổn thương trí mạng là có thể nhanh chóng hồi phục hoàn toàn.

“Từ giờ ngoan ngoãn đi theo ta!” Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy việc mình thu con quái vật do cóc đen biến thành này làm linh thú có lẽ không phải là chuyện xấu.

Cóc đen nhìn Viên Minh mình một chút, nhưng không nhúc nhích.

Viên Minh thấy thế, gia tăng thêm pháp lực thôi động Ngự Thú thuật, lúc này nó mới không tình nguyện lắm kêu một tiếng, rồi tung người nhảy lên vai hắn, núp ở nơi đó.

“Con cóc đen này do biến dị mà sinh ra, phù văn ngự thú mà ta khắc lại nằm trong thân yêu đằng, mức độ quản chế đối với con thú này không biết rốt cuộc đạt đến mức độ nào, có điều con vật nhỏ này đen thùi lùi, trốn đi cũng không dễ bị người khác phát hiện.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Viên Minh rất nhanh lại tiếp tục lên đường. Chuyện thu phục linh thú đã xong, hiện tại bên người có thêm con cóc này, thực lực cũng tăng lên không ít nên hắn dự định tiếp tục thăm dò hòn đảo này thêm một chút.

Quan trọng nhất là, hắn muốn tìm ra con kim viên bốn mắt.

Viên Minh khó mà quên được hiệu quả của Hồng Tâm linh đào kia. Nếu có thể tìm được, kết hợp với công hiệu thần diệu của Cửu Nguyên quyết, hắn trong thời gian ngắn có thể đẩy tu vi lên tới Luyện Khí tầng tám, thậm chí Luyện Khí tầng chín cũng có nhiều khả năng.

Hai ngày sau.

Viên Minh đi tới một vùng núi thấp trên đảo. Núi thấp nơi này có màu xám đen, bên trong đá núi toát ra âm khí nồng nặc, không khí cũng tràn ngập cảm giác âm hàn, khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Thảm thực vật bên trong núi thấp rất thưa thớt, hiển nhiên là do không chịu nổi âm khí bức người của nơi này.

Viên Minh mang theo cóc đen đi vào trong đó, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Hai ngày qua, hắn tìm nhiều chỗ trên đảo, dù chưa thể tìm được chỗ của kim viên bốn mắt nhưng vẫn thu hoạch được không ít, phát hiện được bảy, tám phần linh tài quý hiếm, nếu như cầm về tông môn trao đổi thì có thể kiếm được kha khá điểm cống hiến.

Chỉ có điều hòn đảo này lớn đến kinh người, hắn tìm ba ngày mà vẫn chưa thấy được lối lên đảo lần trước.

Điều này khiến hắn âm thầm có chút lo lắng. Thời gian xin rời tông lần này chỉ có năm ngày, hiện tại đã không còn mấy nữa, nếu như vẫn cứ không tìm thấy thì chỉ có thể chờ lần sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận