Tiên Giả

Chương 439: Đòi một lời giải thích

“Bà chủ, còn tửu nhưỡng thang viên không?” Viên Minh nhìn người đàn bà áo vải, hỏi.

“Còn, còn, mời khách quan ngồi. Đại Trụ, một bát tửu nhưỡng thang viên!” Người đàn bà gật đầu, quay người vén rèm vải lên, gọi với vào trong phòng bếp.

Không lâu sau đó, một hán tử trung niên khoảng ba mươi tuổi bưng một bát chè trôi nước nóng hổi bước ra.

Khi gã đặt bát xuống bàn, quay người toan đi vào thì Viên Minh gọi gã lại.

“Lý Đại Trụ, cha ngươi đâu?”

“Ngài quen cha ta?” Lý Đại Trụ xoay người, thấy Viên Minh trông rất trẻ liền nghi hoặc hỏi lại.

“Hồi nhỏ hay ăn che ông ấy nấu, không nghĩ tới quầy hàng nhỏ ngày trước giờ đã thành cửa hàng, lão nhân gia ông ta giờ người thế nào?” Viên Minh cười nói.

“Vất vả ngài quan tâm, cha ta mất đã hai năm rồi.” Lý Đại Trụ buồn bã đáp.

Viên Minh sững sờ: “Mất rồi? Hai năm trước, như vậy cũng là hơn bảy mươi?”

“Vâng, bảy mươi tám, tục ngữ nói Nhân sinh thất thập cổ hai hi, cha ta cũng xem như ra đi an tường.” Lý Đại Trụ thở dài, có vẻ không muốn nói thêm về chuyện này, dứt lời liền chậm rãi bước lại phòng bếp.

Trong tiệm, tiếng bàn tính vẫn lách tách vang lên, Viên Minh thẫn thờ ngồi trước bàn, nhìn bát chè trôi nước trước mặt mà trong lòng rầu rĩ, có cảm giác khó tả bằng lời.

Đột nhiên hắn đứng phắt người dậy, bước nhanh ra phía ngoài tiệm.

“Ấy khách nhân, ngài còn chưa trả tiền.” Người đàn bà nghe động tĩnh vội lớn tiếng gọi.

Viên Minh không quay đầu lại, chỉ khẽ vung tay, một thỏi bạc liền chuẩn xác rơi lên trên quầy.

Cùng lúc đó, Lý Đại Trụ nghe tiếng vợ la cũng chạy từ phòng bếp ra, đang định đuổi theo Viên Minh thì bị vợ ngăn lại.

Y khi biết Viên Minh tiện tay liền cho một thỏi bạc lập tức giật nảy mình, nhìn lại thấy bát chè trôi nước vẫn còn nguyên chưa hề động đũa, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

“Đúng là một con người kỳ quặc.” Nhìn theo bóng lưng Viên Minh rời đi, y lẩm bẩm tự nói.

Sau thời gian chừng nửa nén hương, Viên phủ.

Viên Minh lòng nhớ cha mẹ đang định bước qua cổng lớn tiến vào thì đột nhiên nhướng mày, dừng bước.

Cảm giác bị người nhìn trộm dâng lên, hắn lập tức thả thần thức ra tra xét xung quanh, rất nhanh đã phát hiện tìm được một tu sĩ Luyện Khí kỳ vận đồ xanh ở một con ngõ nhỏ cách đó không xa.

Người này mang liễm tức phù trên người, tự cho rằng mình trốn rất kín, nhưng căn bản không thể giấu được thần thức của Viên Minh.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người ra, Viên Minh lập tức biết gã chính là đệ tử Trường Xuân quan, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cũng chưa tới mức tức giận ra tay, chỉ dùng huyễn thuật đánh lừa gã rồi tung người bay vào trong phủ.

Tiếp đó, hắn không đánh động bất kỳ ai, cứ vậy đi thẳng tới thư phòng, khi còn chưa tới gần đã thấy Phó Khánh đang tập trung canh gác trước cửa.

“Phó thống lĩnh, cha ta ở trong phòng à?” Thấy vậy, Viên Minh gỡ lớp ngụy trang, bước thẳng tới.

Phó Khanh nghe có người bước tới, vô thức bực bội, nhưng nghe giọng nói này lại thấy có gì đó không đúng, lúc ngẩng đầu nhìn mới phát hiện người tới chính là Viên Minh, lập tức không dám tin dụi dụi mắt.

“Thiếu…thiếu gia? Là ngài thật sao?” Y bật thốt lên.

Viên Minh cười gật gật đầu, khi đang định lên tiếp thì nghe một tràng tiếng vang từ trong phòng truyền ra.

Theo tiếng cọt kẹt, cửa thư phòng được mở ra, Viên Tộ Trùng bước nhanh ra ngoài, thấy Viên Minh đứng đó, quan sát trên dưới hắn mấy lượt, bàn đầu là vui mừng nhưng sau đó lại là buồn bã.

“Minh nhi, con không nên quay về!” Lão thở dài thườn thượt.

Viên Minh nhíu mày, nghĩ tới việc tu sĩ Trường Xuân quan giám sát trước cửa, bèn hỏi ngay: “Phụ thân, mấy năm con không ở nhà, trong nhà xảy ra chuyện gì sao, cớ gì ngoài phủ lại có tu sĩ Trường Xuân quan trấn giữ? Không lẽ là do quốc sự mà ra?”

“Ài, giờ không phải lúc nói chuyện này, Minh nhi con mau tranh thủ lúc Trường Xuân quan chưa có kẻ khác tới, nhanh lẻn ra khỏi phủ, tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt được, Phó Khánh, ngươi lập tức dẫn đường cho nó, ta ra tiền đường, nếu người Trường Xuân quan tới, ta sẽ cố kéo dài thời gian.” Viên Tộ Trùng vội vàng nói.

Phó Khánh gật đầu nhận lệnh, nhưng Viên Minh lại như quỷ mị vọt tới trước người Viên Tộ Trùng, bình tĩnh nói:

“Phụ thân đừng gấp, lúc con vào phủ đã phát hiện có người giám sát, còn chưa để hắn phát hiện tung tích, giờ Trường Xuân quan không biết con đã về phủ đâu.”

“Minh nhi con tuyệt đối không thể chủ quan, giờ trong kinh thành Trường Xuân quan có một trưởng lão Kết Đan kỳ tọa trận, thủ đoạn của hắn không nhỏ, con không gạt được đâu.” Viên Tộ Trùng vội nói.

Không ngờ Viên Minh lại đột nhiên mỉm cười rồi hiển lộ một tia khí thế cho phụ thân biết, đoạn há miệng phun một cái, gọi ra Diệt Hồn kiếm.

“Cha lo nghĩ nhiều rồi, chỉ là Kết Đan mà thôi, con đã muốn giấu thì hắn chắc chắn không thể phát hiện được.” Viên Minh cười nói.

“Con đã bước vào Kết Đan rồi?” Viên Tộ Trùng mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệt Hồn kiếm, mặt lộ vẻ không dám tin.

“Được một khoảng thời gian rồi, chỉ là việc vặt quấn thân nên chưa thể về nhà ngay, mong phụ thân thứ lỗi.” Viên Minh nói.

Thần sắc trên mặt Viên Tộ Trùng thay đổi, có vẻ hưng phấn, lại có nét vui mừng, thậm chí còn lờ mờ thấy một tia ao ước.

Trong thư phòng, Viên Minh ngồi đối diện cha mình, kể tóm lược những thứ mình đã trải qua trong những năm vừa rồi.

Viên Tộ Trùng yên lặng lắng nghe, trong mắt liên tục lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi tới đoạn Tả Khinh Huy tới cửa bức hiếp, Viên Minh không thể diệt sát được gã, trong mắt lão lại ánh lên vẻ không hiểu, cảm xúc cũng có biến hóa.

“Trưởng lão Kết Đan gọi là Tả Khinh Huy kia thực sự là do Minh nhi con giết?” Viên Tộ Trùng bỗng nhiên hỏi.

“Vâng, phụ thân hỏi vậy là đã biết chuyện này sao? Chẳng lẽ nói phía Trường Xuân cũng điều tra ra rồi?” Viên Minh không phải kẻ ngốc, vừa nghe phụ thân hỏi liền ý thức được gì đó.

“Sau khi con rời đi, Trường Xuân quan liền phái một tu sĩ Trúc Cơ đảm nhiệm vị trí quốc sư, cha đã gỡ bỏ trọng nhiệm trên vai xuống, không còn phụ trách chính vụ nên hắn cũng không định kết thù với Viên gia chúng ta, cứ như vậy nước sông không phạm nước giếng.” Viên Tộ Trùng kể lại.

Viên Minh chỉ yên lặng lắng nghe, không lên tiếng xen ngang cũng không bình luận gì, chỉ thấy Viên Tộ Trùng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:

“Nhưng vào sáu năm trước, hắn bỗng nhiên tới thăm cha, trong lúc nói chuyện nhiều lần nhắc tới chuyện muốn gặp con nhưng đều bị cha gạt đi, hắn ngoài mặt không nói gì nữa, nhưng kể từ lúc đó, bên ngoài phù có thêm một số tu sĩ giám sát, bọn chúng tự cho rằng mình ẩn nấp kỹ, nhưng cha đã từng lăn lộn trong quân ngũ, chút sức quan sát vẫn còn, chỉ có điều khi ấy cha còn thắc mắc, chẳng hiểu tại sao chúng đột nhiên lại muốn tìm con.”

Viên Minh nghe vậy, trên mặt vẫn bình tĩnh không dao động gì, chỉ nhìn Viên Tộ Trùng.

“Cha muốn lợi dụng quan hệ nghe ngóng tình hình, nhưng thư đến thư đi đều do chúng khống chế, cha cơ bản không lấy được tin tức tình báo hữu dụng, mãi tới một ngày, trong thư phòng của cha bỗng nhiên có thêm một tấm thẻ ngọc, trên đó nói Trường Xuân có một tên trưởng lão mất tích không rõ nguyên do, bọn chúng nghi do con làm, bởi vậy mới phái một trưởng lão Kết Đan kỳ toàn quyền điều tra việc này, tên trưởng lão Kết Đan kỳ bấy giờ liền tọa trấn kinh thành, giám thị Viên phủ, ôm cây đợi thỏ cũng là chủ ý của hắn.”

Viên Tộ Trùng nói tới đây, trong mắt Viên Minh rốt cuộc xuất hiện nét biến hóa khó có thể nhận ra.

“Mời đầu cha còn cảm thấy việc này có ẩn tình khác, Trường Xuân quan chỉ đang tìm cớ gây khó dễ cho con, ai ngờ người đúng là do con giết.” Viên Tộ Trùng cười khổ nói.

Nghe vậy, Viên Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, năm đó đánh giết Tả Khinh Huy thực sự không còn lựa chọn nào khác, dù hắn cũng đoán được Trường Xuân quan sớm muộn cũng sẽ điều tra được, nhưng hắn thực không ngờ bọn họ không tìm mình mà lại ra tay với cha mẹ mình.

Không nói tới việc cha mẹ ở kinh thành đã lâu, chỉ xét thiết luật tiên phàm khác nhau, Trường Xuân quan nếu đúng luật thì không thể làm thế, thế nhưng bọn họ lại chẳng thèm quan tâm luật lệ, quả nhiên là phách lối tới cực điểm.

“Trường Xuân quan ngoài giám thị còn có hành động gì khác không?” Viên Minh lo âu hỏi.

“Nhân lúc trời tối người yên, bọn họ lén lẻn vào phủ mấy lần, mỗi lần đều điều tra một phen xong liền rời đi, có mấy lần bị cha và Phó thúc con phát hiện nhưng bọn chúng vẫn chẳng thèm quan tâm.” Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, trong mắt Viên Tộ Trùng ánh lên vẻ tức giận.

“Nhất mạch hoàng thất trong Trường Xuân quan đâu, bọn họ không có phản ứng gì sao?” Viên Minh mặt không biến sắc hỏi.

“Chuyện dính đến trưởng lão Kết Đan kỳ, bọn họ có lẽ cũng không tiện công khai phản đối, có điều cha nghi tấm thẻ ngọc trong thư phòng kia hẳn là người nhất mạch hoàng thất để lại.” Viên Tộ Trùng nói.

Ngừng một lát, lão lại lo âu khuyên nhủ: “Minh nhi, dù giờ con đã Kết Đan nhưng thế nào vẫn là người đơn lực mỏng, đối mặt với loại quái vật khổng lồ như Trường Xuân quan, tốt nhất vẫn là không xung đột chính diện, theo cha thấy, con tốt hơn nên mau rời đi, ta và mẹ con đều có thể hiểu được.”

“Phụ thân, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng coi như hiểu rõ rất nhiều đạo lý, trốn tránh ẩn nấp cũng không đổi được bình an, loại tông môn như Trường Xuân quan này, chúng ta càng nhượng bộ thì chúng càng lấn tới, chỉ khi thể hiện thực lực để bọn chúng phải kiêng kỵ, bọn chúng mới chịu ngồi xuống nói chuyện tử tế.” Viên Minh liếc nhìn tóc mai Viên Tộ Trùng đã thêm nhiều sợi bạc, bình tĩnh nói.

Viên Tộ Trùng há to miệng như đang định nói gì, nhưng lão còn chưa mở miệng đã nghe Viên Minh ngữ điệu mạnh thêm mấy phần:

“Huống hồ bọn chúng ức hiếp người và mẫu thân như vậy chứng tỏ từ lâu chúng đã chẳng coi nhà chúng ta ra gì, nếu hôm nay con đi, vạn nhất bọn chúng mất kiên nhẫn rồi làm ra chuyện còn bỉ ổi hơn, lúc đó phải làm thế nào?”

Viên Tộ Trùng nghe thế, sắc mặt có phần khó coi, không biết nên nói thế nào.

“Chẳng phải bọn chúng đang tìm con sao? Tốt, vậy con cũng không giấu nữa, cứ vậy quang minh chính đại về nhà, bọn chúng muốn một câu trả lời về việc Tả Khinh Huy chết sao, con cũng đang muốn có lời thích cho việc Tả Khinh Huy lấy lớn hiếp nhỏ, bức con làm nô bộc cho hắn đây!” Trong mắt Viên Minh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Thấy Viên Minh như vậy, Viên Tộ Trùng nửa mừng nửa lo, lại khuyên thêm: “Trường Xuân quan lớn như vậy, con không được hành động lỗ mãng.”

“Cha yên tâm, con sẽ không hành động bừa bãi đâu.” Viên Minh khẽ gật đầu.

Thấy Viên Minh thần sắc tự nhiên, không giống như bị tức giận choáng đầu, Viên Tộ Trùng mới yên tâm một chút, đoạn lại kể cho hắn nghe những chuyện lặt vặt trong nhà hai mươi năm qua.

Người đã có tuổi hay nói dai, nhưng Viên Minh lại không hề cảm thấy phiền chán, không những nghiêm túc lắng nghe mà thỉnh thoảng còn chen vào đôi câu, nói mấy lời hài hước chọc Viên Tộ Trùng cười ha hả.

Hai cha con trò chuyện vui vẻ, nhất thời quên cả thời gian, mãi tới khi tiếng đẩy cửa kẹt kẹt cắt ngang câu chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận