Tiên Giả

Chương 592: Ma tướng giáp đen

Trong đám người, chỉ có Long Trùng chưa động thủ chém giết con rối thụ nhân mà vọt đến trước một con rối thụ nhân là phụ thân y, Kim Hóa chân nhân.

Lúc này Kim Hóa chân nhân cũng lẳng lặng nằm im trên mặt đất, mặt đờ đẫn như những con rối thụ nhân khác, không có bất kỳ phản ứng gì. Dù con trai ông ta đi tới trước mắt cũng không có động tác gì.

“Phụ thân, hài nhi đắc tội rồi!”

Long Trùng nâng phụ thân mình dậy. Y nhìn vào gương mặt quen thuộc kia nhanh chóng lấy tấm phù lúc dán lên người phong ấn ông ta lại.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh hạ lệnh xong thì bắt đầu toàn lực hấp thụ lực lượng bản nguyên của Bất Tử thụ yêu.

Nhưng rất nhanh, Viên Minh phát hiện lực lượng bản nguyên của nửa phần thân thể Bất Tử thụ yêu càng cạn dần thì kích thước thân thể lão cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Hắn có hơi kinh ngạc nhưng nghĩ lại, cảm thấy đây là chuyện tốt.

Đến khi nửa phần thân thể của Bất Tử thụ yêu bị thu nhỏ bằng một gốc đại thụ bình thường thì Viên Minh xuất thủ thu lấy nó vào bên trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Trong hang động, mọi người thấy nửa phần thân thể Bất Tử thụ yêu chợt biến mất bèn giật mình kinh hãi, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Bất Tử thụ yêu đã không còn một nửa thân thể, hẳn là sẽ không có thủ đoạn khôi phục lại nữa.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh lại không hề lơi lỏng. Hắn biết hiện tại thần hồn của Bất Tử thụ yêu chỉ đang bị vây khốn trong huyễn cảnh Ác Mộng, chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Để diệt cỏ tận gốc, hoàn toàn tiêu diệt được Bất Tử thụ yêu, cũng để thực lực bản thân gia tăng lên, Viên Minh động tâm niệm. Cả người hắn bỗng chốc cao lên, da thịt cũng trở nên khô ráp, không lâu sau đã hóa thành một thân cây cực lớn màu đen, trấn áp nửa phần thân thể Bất Tử thụ yêu dưới gốc cây, thử cắn nuốt luyện hóa lão.

Đúng lúc này, thần hồn Bất Tử thụ yêu như cảm ứng được nguy cơ bị hủy diệt, tuy đang ngủ say nhưng lại run rẩy, ra sức giãy giụa phản kháng. Hợp lực của thần thông Ác Mộng cùng phù văn Chúng Sinh Mộng vậy mà có dấu hiệu không trấn áp được.

Viên Minh âm thầm khiếp sợ, tiếp tục vận chuyển thần thông Ác Mộng đồng thời thi triển thêm huyễn thuật Mộng Điệp, giảm cảm giác của Bất Tử thụ yêu với ngoại giới xuống thấp nhất.

Trong nháy mắt sau, Viên Minh đầy kinh ngạc khi thấy phù văn Chúng Sinh Mộng trên thân thể Bất Tử thụ yêu lại nổi lên, chủ động hấp thu lực lượng thông thông Ác Mộng kết hợp với huyễn thuật Mộng Điệp.

Bên trong phù văn, hai lực lượng tương tự nhưng hoàn toàn khác nhau này lại tụ tập dung hợp lẫn nhau, cuối cùng hòa thành một thể.

Viên Minh thấy được trong thời điểm đó, uy lực của thần thông Ác Mộng tăng cực mạnh, thậm chí có thể tự dựng nên nhiều lớp mộng cảnh triệt để giam cầm thần hồn Bất Tử thụ yêu vào bên trong.

Bất Tử thụ hồn đã thôi giãy giụa, trở nên an tĩnh lại.

Không còn phản kháng, tốc độ cắn nuốt thân thể của Bất Tử thụ yêu càng lúc càng nhanh, không bao lâu sau Viên Minh đã hoàn toàn hấp thu hết toàn bộ nửa phần thân thể này.

Nửa phần thân thể của Bất Tử thụ yêu chứa lượng yêu lực khổng lồ, gần như toàn bộ đều được rót vào gốc đại thụ màu đen trong cơ thể của Viên Minh khiến thực lực của hắn tăng tiến một khoảng lớn. Yêu lực của hắn vừa mới đột phá cấp bốn lại tăng vọt lên lần nữa, một đường tăng đến cấp bốn đỉnh phong mới ngừng lại.

Viên Minh cảm ứng được vào lúc này Bất Tử thụ trong cơ thể của hắn đã cách cảnh giới cấp năm chừng nửa bước nữa mà thôi.

Mới đầu hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng nghĩ kỹ lại chợt cảm thấy nghi hoặc.

Bất Tử thụ yêu hẳn đã đạt tới cấp năm thượng giai, nửa phần thân thể của lão đã ẩn chứa một lượng yêu lực khổng lồ hơn cả hai yêu thú cấp năm là Kim Sào và đại hán áo xanh. Toàn bộ lực lượng này đều đã được luyện hóa, rót cả vào trong cơ thể Viên Minh lại không khiến Bất Tử thụ màu đen trong cơ thể hắn vượt qua được cấp năm.

Chẳng lẽ nói đột phá cấp năm còn cần điều kiện khác, không chỉ đơn thuần tích lũy lực lượng là đột phá được?

Chẳng lẽ…

Đang lúc Viên Minh còn suy tư thì trong nửa phần thân thể còn lại của Bất Tử thụ yêu nằm trong hang động chợt vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

“Ài, phế vật, tu luyện lâu như vậy mà vẫn bị đám tiểu bối vây đánh chết, còn dám tự xưng là Bất Tử, thật khó mà thành đại khí!”

Vẻ mặt Viên Minh biến đổi, cấp tốc tràn thần thức ra bao phủ toàn bộ hang động. Hắn nhanh chóng phát hiện ra vị trí của giọng nói kia, là mặt ma kính dưới gốc Bất Tử thụ yêu.

Âm thanh vang lên, bề mặt ma kính màu đen cũng tản ra ánh đen kịt.

Nửa đoạn thân thể Bất Tử thụ yêu như bị thứ ánh sáng đen này hút lấy, bay ngược đến bề mặt ma kính. Ngay lúc cả hai tiếp xúc với nhau, một tràng cảnh khó tin đã xảy ra.

Hai thứ dung hợp lại với nhau.

Nháy mắt tiếp theo, đoạn thân thể Bất Tử thụ yêu kia tràn ra một khí tức tà dị cổ quái, đại thụ cao to co rút lại, mọc ra đầu và tứ chi, hóa thành một chiến tướng mặc bộ giáp đen kịt.

Trên giáp trụ của chiến tướng kia sần sùi như vỏ cây, bề mặt phủ đầy đường vân cây gỗ, phần giữa ngực bộ giáp là một mặt kính hộ tâm màu đen kịt mơ hồ tản ra từng đợt khói mù mà đen ra xung quanh.

Mọi người bị sự xuất hiện đột ngột của chiến tướng giáp đen này hấp dẫn, chỉ là tra xét qua thì tất cả đều lộ ra vẻ kinh nghi.

Trên người chiến tướng giáp đen này mang khí tức tà dị khó phân, lại hoàn toàn khác biệt với khí túc của Bất Tử thụ. Chỉ là khí tức kia hoàn toàn không kém, thậm chí còn đạt tới nửa bước Phản Hư.

“Đây là ma khí…” trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh nhíu mày, nhận ra lai lịch của khí đen quanh người chiến tướng kia.

“Ha ha…”

Ma tướng giáp đen thoải mái cười to, hộ tâm kính màu đen trên ngực tản ra ánh sáng đen kịt nồng đậm.

Ánh sáng đen tản càng nhiều, lực hút cực mạnh lại xuất hiện, các đoạn tàn chi của Bất Tử thụ rải rác xung quanh cũng không bị khống chế mà bay lên, tụ cả lại về phía chiến tướng.

Cùng lúc đó, đám con rối thụ nhân như Vạn Thiên Nhân bị Bất Tử thụ khống chế mang theo vẻ mặt đờ đẫn không có phản ứng như không khống chế được thân thể mình mà bắt đầu tới gần ma tướng mặc giáp đen.

Rất nhanh, con rối thụ nhân là phụ nhân có da màu xanh Nguyên Anh hậu kỳ từng tập kích đám người Hoa Chi, đứng cách ma tướng giáp đen gần nhất đã bị kéo vào trong quầng sáng đen trên ngực gã.

Từng tiếng “rắc rắc” vang lên, thân thể phụ nhân da xanh như bị một lực lượng cứng cỏi nào đó vặn vẹo, uốn cong bốn phía, ép chặt thân thể thành một khối rồi bị ánh sáng đen cắn nuốt mất. Đúng là bị ma tướng giáp đen cắn nuốt sạch sẽ, không chừa lại chút cặn bã nào.

Sau khi cắn nuốt phụ nhân da xanh lam xong, khí tức trên người ma tướng giáp đen đã tăng lên không ít, lớp giáp trên người cũng dày dạn hơn. Thậm chí bên đầu vai trái của áo giáp còn xuất hiện một cái mặt quỷ há mồm.

Ngân Không thụ yêu nhìn thấy mà hoảng hồn bạt vía, kinh hoảng không thôi, vô thức mới rời xa khỏi nơi này.

Chẳng qua sau khi phát hiện lực lượng kia chỉ ảnh hưởng đến mấy con rối của Bất Tử thụ, nó mới cảm thấy thoáng an tâm.

“Trở thành con rối của Bất Tử thụ đã thảm rồi, nếu bị ma tướng giáp đen này cắn nuốt chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.” đại hán áo xanh nhíu mày, chậm rãi nói. Tựa hồ y cũng đã nhận ra lai lịch của hắc vụ quanh người chiến tướng kia.

Ma tướng giáp đen nhìn qua ba người Vạn Thiên Nhân, mắt ánh lên vẻ tham lam như nhìn thấy mỹ thực. Với gã mà nói thì ba người này quả thật là thuốc bổ hạng nhất, tuyệt không bỏ qua.

Khi tầm mắt gã dừng lại ở ba người Vạn Thiên Nhân lực hút kia càng thêm mạnh mẽ. Dù ba người cách y khá xa nhưng vẫn bị ảnh hưởng, tốc độ tiến về phía ma tướng càng tăng nhanh hơn.

“Không thể để mặc gã khôi phục được.” Lúc này, thần cung đột nhiên quát lên.

Dứt lời, một mũi tên màu vàng kim đã được ngưng tụ trên dây cung, vọt phóng tới ma tướng giáp đen.

Lúc đánh giết Bất Tử thụ vừa rồi, lực lượng của Hậu Nghệ Xạ Nhật cung đã bị hao tổn lớn, chưa kể lần này mũi tên bắn ra là thái dương lực ngưng tụ thành, không phải là Kim Ô thần tiễn nên lực lượng yếu đi không ít.

Vào lúc mũi tên màu vàng kim mang theo thái dương lực nồng đậm bắn thẳng đến, sắp trúng ma tướng giáp đen thì bỗng nhiên phía sau lưng ba người Vạn Thiên Nhân sắp bị cuốn vào quầng sáng đen có ánh sáng lóe lên, rồi một bóng người chợt bay vọt ra, chính là Viên Minh.

Sau khi Câu Mang linh quyết viên mãn, Viên Minh đã không còn bị Bất Tử thụ trói buộc nữa, có thể tự do hành động.

Ngay khi vừa xuất hiện, Viên Minh không ngừng nghỉ đưa tay nắm vào hư không, Diệt Hồn kiếm hiện ra. Phù văn Nguyền Rủa trên thanh kiếm sáng lên, rồi hắn chém một kiếm về phía ma tướng giáp đen.

Chỉ thấy một đạo kiếm khí sắc bén mãnh liệt phát ra, chớp mắt đã vượt qua mấy trướng, nhắm thẳng hướng tới phần đầu của ma tướng giáp đen.

Thấy vậy, mặt kính đen trên giáp ngực lóe lên ánh sáng đen, đồng thời đập vào mũi tên vàng kim và Diệt Hồn kiếm khí, lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Diệt Hồn kiếm khí cùng kim sắc tiễn quang bị hắc quang kia đánh tan, hóa thành từng luồng khí tức ẩn chứa lực lượng Nguyền Rủa cùng điểm điểm ánh sáng óng ánh tán ra không trung, mà lực hút đám người Vạn Thiên Nhân từ ma tướng giáp đen cũng vì vậy mà bị tạm gián đoạn trong một khoảnh khắc.

Viên Minh tựa hồ đã sớm dự đoán được nên cả người nhanh chóng lướt qua, tay vung mở Bách Quỷ Dạ Hành đồ đang lập lòe phù văn Chúng Sinh Mộng bao phủ lấy đám người Vạn Thiên Nhân.

Để đề phòng ngoài ý muốn, Viên Minh còn dùng ảo thuật khống chế, xong mới thu đám người Vạn Thiên Nhân vào trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ.

Tiếp đó, Cốc Huyền Dương cùng Giả Tứ Phương cũng đều bị Viên Minh dùng huyễn thuật khống chế rồi thu vào.

Đề phòng giữa ba người này vẫn bị ma tướng giáp đen vẫn còn khống chế, trong lúc Viên Minh cuốn Bách Quỷ Dạ Hành đồ lên đã đưa cả ba vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Ba người Cốc Huyền Dương trước sau ngã xuống tế đàn cách đó không xa, ngã trái ngã phải, nhưng vẫn không tỉnh lại từ trong ảo thuật.

Viên Minh chỉ nhìn thoáng quá đã chuyển hướng chú ý đến tình hình bên ngoài lại.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!

Trên người Cốc Huyền Dương chợt có một đạo kiếm quang sáng lên, lơ lửng trên không trung. Là chuôi Tru Tiên kiếm phỏng chế linh bảo của Cốc Huyền Dương.

Chẳng qua phi kiếm này không mang ý công kích gì, chỉ như bị ngoại lực dẫn dắt mà bay về phía vết kiếm chém màu đỏ bên kia.

Viên Minh cau mày lại, ngay lúc hắn còn đang nghĩ phi kiếm kia sẽ khí tức còn lại trong vết kiếm chấn nát thì lại xảy ra một cảnh tượng kinh người.

Chuôi Tru Tiên kiếm phỏng chế linh bảo này bay đến vết kiếm màu đỏ, không những bị chấn nát mà còn vững vàng lơ lửng ở phía trên, phát ra từng đợt kiếm ngân trong trẻo.

Tiếng kiếm ngân vang, sương mù trong rãnh vết kiếm chợt cuồn cuộn rồi một luồng kiếm khí động trời từ sâu trong vệt kiếm đó bộc phát ra, hóa thành một luồng sáng trắng chói mắt quấn quanh lấy thân kiếm Tru Tiên.

Tru Tiên kiếm lập tức ngân lên một tiếng cực to, bắn ra một luồng kiếm khí ngút trời khiến cả không gian Thâu Thiên đỉnh rung chuyển, khí tức cường đại gấp chục lần so với lúc còn ở trong tay Cốc Huyền Dương.

Dù ngăn cách bởi không gian Thâu Thiên đỉnh thì Viên Minh cũng vô thức dời mắt đi, tránh nhìn vào luồng kiếm sắc bén khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào được kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận