Tiên Giả

Chương 943: Kỳ quặc

Sau khi Xà Ly rời đi, những người bị thua cuộc cũng lũ lượt xuất hiện dưới bậc thang.
Bọn họ có người bị lực lượng không gian vô tình nghiền ép, cũng có người bị kiệt quệ pháp lực mà ngã xuống đất. Một khi bọn họ mất khả năng leo lên thì sẽ bị Giới Sát vô tình truyền tống xuống.
Địch Hỏa bận rộn xuyên thẳng qua đám người, vọt tới đám yêu tu bị thất bại đang ở dưới chân bậc thang, chào bán Ngọc Linh hồi nguyên đan.
Không lâu sau, hầu như tất cả Yêu tộc thất bại đều nhận lấy đan dược từ trong tay Địch Hỏa.
Những đan dược này rất có tác dụng, những Yêu tộc này chỉ ăn vào trong chốc lát đã khôi phục hết cả lại.
"Sau khi rời khỏi đây, báo cho Viêm Lang Vương để Hỏa Lang tộc luyện chế thêm nhiều đan dược như vậy mới được." Vu Vũ nói khẽ với Huyền Dạ bên cạnh.
"Vâng." Huyền Dạ gật đầu đáp.
Ngọc Linh hồi nguyên đan có hiệu quả không chỉ thu hút sự chú ý của yêu tu mà đám tu sĩ Nhân tộc bên này cũng bắt đầu đưa mắt nhìn qua.
Bên phía tu sĩ Nhân tộc cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều người thất bại, bọn họ cũng rất mong muốn có được đan dược khôi phục pháp lực khí huyết.
Nhưng mà giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc Vạn Yêu sơn có khúc mắc riêng, cho nên hai bên dù có tò mò nhưng cũng không dễ mở miệng hỏi.
Đúng lúc này, Địch Hỏa chủ động đi tới, nâng mấy viên Ngọc Linh hồi nguyên đan trong tay cười hỏi: "Chư vị đạo hữu Nhân tộc, có cần đan dược chữa thương hay không?"
Một gã tu sĩ Phản Hư đến từ Bạch Đế thành kinh ngạc nhìn Địch Hỏa: "Ngươi là Yêu tộc, vậy mà nguyện ý cầm đan dược đến giúp đỡ chúng ta?"
Địch Hỏa cười cười đáp: "Lúc này chúng ta đều bị vây ở Tam Giới tiên chu, giúp đỡ nhau là chuyện cùng có lợi mà thôi. Cần gì phải so đo Nhân Yêu khác biệt?"
Chúng tu sĩ Nhân tộc nhìn nhau, cuối cùng một gã tu sĩ Bạch Đế thành không nhịn được dụ hoặc, lấy hai gốc linh thảo cấp năm mua một viên Ngọc Linh hồi nguyên đan trong tay Địch Hỏa.
Nhưng mà y không lập tức phục dụng mà đưa đan dược cho Cố Xuyên Đình kiểm tra.
Cố Xuyên Đình tiếp nhận tiếp nhận, cẩn thận quan sát một lát sau mới nói: "Không có vấn đề."
Được Cố Xuyên Đình chân chính xác nhận, tên tu sĩ Phản Hư kia rốt cuộc yên lòng, nuốt đan dược vào.
Rất nhanh gã đã cảm giác pháp lực trong cơ thể bắt đầu khởi động trở nên dồi dào, như lần nữa trở lại trạng thái trước lúc trèo lên bậc thang.
Mấy tu sĩ Phản Hư khác thấy thế cũng nhao nhao tiến lên đổi lấy đan dược.
Không bao lâu, Ô Lỗ cùng Nam Thượng Phong cũng thất bại, bị thương không nhẹ.
“Ô Lỗ huynh, ngươi xem đan dược kia cũng không tệ, ngươi có muốn lấy một hạt? Cứ tính vào nợ của ta là được." Nam Thượng Phong thấy tu sĩ khác dùng dược này có hiệu quả, trong lòng cũng rục rịch mua.
Nhưng mà Ô Lỗ lại lắc đầu đáp: "Không cần, ta có đan dược chữa thương."
"Vậy ta mua cho một mình ta vậy." Nam Thượng Phong dứt lời bèn đi tới chỗ Địch Hỏa.
Lúc này chợt có giọng nói Viên Minh vang lên trong thức hải Nam Thượng Phong: "Nam đạo hữu, Địch Hỏa này có vấn đề. Dung mạo hiện tại của gã là giả trang, thật ra gã không phải là người của Vạn Yêu quốc."
Nam Thượng Phong nghe vậy mà cả kinh, cẩn thận dò xét Địch Hỏa nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
"Không cần phí công, thủ đoạn ngụy trang của người này không tầm thường, ngươi không phát hiện được là bình thường. Chẳng qua ta cảm thấy đan dược của người này cổ quái, nhưng cụ thể có mục đích gì thì ta còn không rõ. Tóm lại vẫn nên cẩn thận thì hơn." Viên Minh lại lần nữa truyền âm.
Nam Thượng Phong lộ ra vẻ do dự, nhìn nhìn những tu sĩ khác đã nuốt đan dược rồi, cuối cùng vẫn quyết định tiến lên mua một hạt. Nhưng mà y tựa như bị lời nhắc của Viên Minh ảnh hưởng, không lập tức ăn vào, chỉ nhìn xem tình hình những người kia mà thôi.
Viên Minh thừa cơ liếc nhìn Ngọc Linh hồi nguyên đan trong tay y, thấy hạt đan dược mượt mà như ngọc, mặt ngoài còn tản ánh sáng mờ mờ, dược hương xông lên mũi, hiển nhiên là một hạt đan dược chữa thương phẩm chất thượng thừa.
Mặc dù với kiến thức của Viên Minh cũng không tìm ra được bất luận khuyết điểm nhỏ nhặt nào, càng đừng đề cập đến nhìn ra điều dị thường.
Hắn càng thêm nghi hoặc, nhưng đã không có chứng cứ xác thực nên hắn cũng không muốn làm phức tạp thêm, chỉ tạm thời bỏ qua.
Thời gian trôi qua, đợt các tu sĩ Phản Hư thứ nhất thử trèo lên bậc thang đã thất bại hết cả.
Trong bọn họ đa phần chỉ trèo lên chừng một trăm bậc, cao nhất cũng chỉ trèo lên đến bậc hai trăm mười là dừng lại.
Từ trong miệng người thất bại, đám tu sĩ pháp tướng càng thêm hiểu rõ về tình huống leo lên bậc thang.
Chẳng qua bọn họ không nóng lòng hành động mà tiếp tục để cho thủ hạ thử tiếp nhằm thu được nhiều tin tức hơn nữa.
Bên cạnh Viên Minh cũng chỉ có một mình Ô Lỗ Ô Lỗ yên lặng đứng đó. Hắn không tham dự thử nghiệm đợt thứ hai, mà những tu sĩ pháp tướng khác cũng rất có ăn ý, không nóng vội leo lên bậc thang.
Thời gian dần trôi qua, đợt tu sĩ Phản Hư thứ hai cũng kết thúc, kết quả cũng không khác lắm, không ai có thể đi đến bậc thứ ba trăm.
"Xem ra vẫn cần chúng ta tự thân xuất mã." Long Hầu đột nhiên khẽ cười một tiếng, cả người lóe lên đi tới trước bậc thang.
Thấy vậy, các tu sĩ Pháp Tướng kỳ khác cũng không chần chừ, nhao nhao lách mình tiến lên, trước sau bước lên bậc thang.
Viên Minh cũng không tiếp tục chờ thêm.
Lúc trước Giới Sát đã nói rõ, người trèo lên đỉnh trước nhất sẽ là người khống chế Tam Giới tiên chu.
Hiển nhiên những tu sĩ Phản Hư kia không cách nào hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên các tu sĩ Pháp Tướng ở đây mới cho phép bọn họ đi trước thử nghiệm. Lúc này các tu sĩ Pháp Tướng kỳ bắt đầu tham dự, đương nhiên sẽ không có người nào chịu rớt lại sau.
Khách quan mà nói thì tốc độ tu sĩ Pháp Tướng kỳ trèo lên bậc thang nhanh gấp mấy lần so với tu sĩ Phản Hư.
Lúc mới bắt đầu, mỗi người đều lưu lại bậc thang không qua nửa hơi thở.
Mãi đến khi qua hơn một trăm bậc thang, tốc độ mới thoáng chậm dần, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, không hề thấy có áp lực gì.
Viên Minh trong đám người, ở vị trí chính giữa, không nằm trong nhóm nhanh nhất mà cũng không bị rớt lại phía sau nhất. Áp lực không gian cùng với hấp lực của bậc thang tác dụng lên người hắn không có vẻ cường đại bao nhiều, không có gì khác với ở những người khác cả.
"Cũng may mà ta nhanh trí, nghĩ ra cách này giảm bớt ảnh hưởng của bậc thang." Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Tịch Ảnh đầu cười nói.
Đối diện Tịch Ảnh, Viên Minh khoanh chân mà ngồi.
Viên Minh nơi này không phải là thần hồn hóa hình mà là chân thân.
Bởi vì bậc thang Thế Giới Chi Thụ này căn cứ vào tình huống tu sĩ mà tự điều chỉnh cường độ hấp lực. Viên Minh bèn dùng năng lực Bất Tử Chi Thể giấu chủ hồn và chín thành lực lượng khí huyết vào bên trong Thâu Thiên đỉnh.
Lúc này nhìn Viên Minh bình thường không có gì khác biệt, nhưng lực lượng khí huyết cùng hồn lực của hắn đã hạ xuống mức pháp tướng. Bởi vậy hấp lực từ bậc thang tác động lên hắn không mạnh mẽ bao nhiêu, không khác gì với người khác.
"Không có cách nào khác, nếu không có cách này thì nhất định bậc thang này sẽ cắn nuốt toàn diện khí huyết cùng hồn lực của ta mất. Mặc dù là ta cũng không kiên trì được bao lâu. Dù sao khôi phục khí huyết cùng hồn lực khó khăn hơn khôi phục pháp lực nhiều. Khảo nghiệm này cực kỳ bất lợi với hồn tu cùng thể tu, xem ra Tam Giới tiên chu này vẫn vừa lòng với pháp tu hơn." Viên Minh bất đắc dĩ nói.
"Đương nhiên rồi. Trong tam tu pháp thể hồn, thể tu luyện nhục thân, hồn tu chuyên thần hồn, đều có chỗ thiếu hụt cả. Chỉ có pháp tu so ra là cân bằng nhất." Tịch Ảnh giải thích.
"Nói cũng đúng." Viên Minh chậm rãi gật đầu.
Ngay lúc Viên Minh cùng Tịch Ảnh nói chuyện phiếm thì đám tu sĩ pháp tướng đã nhanh chóng tiến lên, sắp qua tới bậc thang thứ ba trăm.
Vừa bước lên bậc thang này, tất cả áp lực cùng hấp lực đều lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lập tức mọi người cảm giác thân thể nhẹ bẫng, không nhịn được mà thở phào.
Mỗi bậc cầu thang nơi này đều cực kỳ rộng, có thể vừa đủ cho cả tu sĩ pháp tướng đứng bên trên.
"Chúc mừng các ngươi đã tới bậc thứ ba trăm. Các ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây nửa canh giờ. Nơi đây cấm chế đấu pháp, kẻ vi phạm lập tức bị trục xuất khỏi khảo nghiệm. Các ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi, bậc sáu trăm và bậc chín trăm sau đó cũng vậy." Ánh sáng xanh hiện ra, Giới Sát xuất hiện nói.
Nghe vậy mọi người lập tức vui vẻ, nhao nhao lấy đan dược khôi phục ra phục dụng, tranh thủ thời gian luyện hóa khôi phục.
Tuy rằng đi tới bậc ba trăm khá dễ dàng, nhưng pháp lực trên người cũng tiêu hao không ít.
Huống chi chặng đường tiếp bọn họ đều không có tin tức gì, chỉ biết càng đi càng khó khăn, bởi vậy bọn họ phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới có thể ứng phó với khảo nghiệm sắp tới.
"Giới Sát đạo hữu, lúc trước ngươi có nói đến bậc thứ ba trăm có ban thưởng, không biết có thể tiết lộ được là trân bảo gì không?" Kim Thần đứng gần Giới Sát nhất, bèn chắp tay thi lễ, tò mò dò hỏi.
Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt đưa mắt nhìn qua Giới Sát, trong mắt lóe ra vẻ chờ mong.
Giới Sát mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà vung tay lên.
Thoáng chốc, trên bậc thang dưới chân mọi người hiện ra một tầng linh quang màu xanh lục. Những linh quang này nhảy nhót như tinh linh, bay nhanh tới trước mặt mọi người, ngưng tụ thành một hư ảnh màn sáng.
Phía trên màn sáng có lưu chuyển chữ viết, đầy những tên gọi các món bảo vật.
Đếm kỹ lại thì có chừng hai trăm kiện, đủ chủng loại rực rỡ muôn màu, từ linh tài đan dược quý hiếm đến linh bảo công pháp cường đại, có thể nói là muốn gì có đó.
"Thất Diệp Ngọc trản hoa! Trong truyền thuyết ăn được hoa này có thể phụ trợ đột phá bình cảnh Pháp Tướng kỳ. Thất Diệp Ngọc trản hoa đã tuyệt tích vạn năm, không thể tưởng được lại gặp được ở nơi này!" Long Hầu nhìn một vật trên màn sáng, mắt lộ vẻ kinh ngạc, nghẹn ngào nói.
"Phi Thiên linh dực là linh bảo phi hành có mười lăm đạo phù văn! Vật ấy chính là bảo vật trấn phái của Phi Thiên môn, nghe đồn một lẫn vỗ cánh có thể bay xa tới trăm dặm, thật khiến người ta kinh phục." Đạm Đài chân nhân cũng kinh hỉ lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một món linh bảo trên màn sáng.
"Những đan dược này... Vậy mà đều dùng để tăng cường thần hồn! Luyện Hồn đan, Cố Hồn Đan, Dưỡng Hồn đan.... đủ chủng loại, số lượng lại nhiều như vậy. Xem ra Tam Giới phi chu này quả thật có nội tình thâm hậu." Hắc Hùng Vương của Vạn Yêu quốc thấp giọng nói, hai mắt lóe sáng kích động.
Viên Minh cũng nhìn vật phẩm trên màn sáng, trong lòng cũng là mừng rỡ không thôi. Những vật phẩm này đều rất trân quý, một kiện tùy tiện cũng có trợ giúp lớn lao cho hắn tu hành. Đáng tiếc là hiện tại chỉ được lựa một trong những món đó.
Hắn vừa mới đột phá pháp tu cùng thể tu không lâu, hôm nay chỉ có hồn tu có vẻ rớt lại phía sau. Bởi vậy hắn hi vọng có một kiện bảo vật nào đó phụ trợ hồn tu tinh tiến. Đương nhiên các loại đan dược như Luyện Hồn đan cũng không tệ, chỉ là gắn hi vọng có thể tìm kiếm được bảo vật tăng tốc hấp thụ lực lượng ánh trăng nhanh hơn, tương tự như kiểu Nguyệt Thần tam bảo kia.
Viên Minh đang cân nhắc, mắt quét nhanh qua danh sách trên màn sáng, nhưng không phát hiện ra bảo vật tương tự như vậy.
"Xem ra bảo vật phụ trợ hồn tu quả thật hiếm có." Viên Minh thầm than một tiếng, đang định lui một bước tìm bảo vật thay thế khác, ánh mắt chợt nhìn tới một kiện.
"Còn có thứ này...." Hai mắt Viên Minh sáng ngời, lại bắt đầu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận