Tiên Giả

Chương 378: Dò xét lầu các

Thụ tâm huyết liễu bị công kích, thân thể nó run rẩy kịch liệt, lại lần nữa muốn tỉnh lại.

Viên Minh thấy vậy bèn thúc giục thần hồn lực rót vào Nha Trận. Âm thanh Nha Minh tái khởi, dù ý thức huyết liễu dao động kịch liệt nhưng cuối cùng cũng không thể đột phá được khỏi vòng phong tỏa của ảo cảnh.

Hoa Chi thừa cơ điên cuồng thu nạp yêu lực trong tinh thể của yêu thụ. Khí tức của nó tăng vọt như điên, trong tích tắc đã đột phá lên cấp hai thượng giai, hiện còn chưa có dấu hiệu ngừng tăng lại.

Thân cây huyết liễu rung lắc dữ dội, dây leo màu đỏ tươi lượn lờ quanh thân, vung vẩy bay múa rợp trời. Nhất thời, quanh đây cuồng phong chuyển động, cát bay đá chạy. Toản Địa Lão bị hạt giống huyết liễu sinh ra dây leo đỏ tươi cuốn chặt lấy, bị rút ra hơn phân nửa tinh huyết, đang trong tình trạng hấp hối bị hất văng đi ra ngoài. Nhưng Hoa Chi vẫn một mực dính sát lấy huyết liễu, tiếp tục điên cuồng cắn nuốt.

Viên Minh biết rõ lúc này đã tới thời khắc mấu chốt, là lúc quyết định thắng bại nên tiếp tục vận chuyển hồn lực thi triển Mộng Điệp huyễn thuật một mực ngăn chặn thần hồn của huyết liễu.

Yêu lực huyết liễu nhanh chóng cạn đi, thần hồn lực cũng yếu bớt, rất nhanh đã không bằng một nửa lúc toàn thịnh. Dây leo màu đỏ tươi bay múa đầy trời của nó cũng theo đó mà chậm chạp đi hẳn, đã mang theo cảm giác hữu khí vô lực.

Ánh mắt Viên Minh chuyển lạnh, động tâm niệm, một con hồn nha vỗ cánh bắn ra chui vào trong cơ thể huyết liễu thi triển thần thông Chàng Hồn.

Thiên Quỷ tán nhân cũng đã đến gần huyết liễu, mi tâm bắn ra một con Tam Nhãn hồn cưu tản ra sương mù đen mờ ảo quanh người, cũng đánh về phía thần hồn huyết liễu.

Đây là năng lực hồn tu "Hồn Thực" của Thiên Quỷ tán nhân được bảo toàn sau khi chuyển hóa thành quỷ nô. Sương mù đen quanh người Tam Nhãn hồn cưu có hiệu quả ăn mòn cực mạnh, có thể ăn mòn thần hồn của kẻ địch.

Một cái bóng xám khác xuất hiện bên cạnh huyết liễu, là một nữ quỷ áo xám lúc trước Viên Minh thu phục được, há miệng chói tai phát ra tiếng quỷ khóc hung hăng đánh lên huyết liễu.

Mấy quỷ vật có năng lực công kích có thần hồn cũng bay nhào về phía trước, phát động công kích vào huyết liễu.

Thần hồn huyết liễu vốn đã vô cùng suy yếu, lúc này lại tiếp từng lớp từng lớp công kích đến thần hồn, rốt cuộc đã hoàn toàn tan vỡ, hồn phi phách tán.

Viên Minh thấy vậy mới thở phào một hơi. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với yêu thú cấp bốn. Cũng may hắn là hồn tu nên có không ít thủ đoạn, nếu là tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường khác thì dù tu vi cao hơn hắn một hai tiểu cảnh giới cũng ngã xuống ở đây rồi.

Hoa Chi mừng rỡ, bận bịu khống chế dây leo màu tím đi sâu vào bên trong huyết liễu, rồi chậm rãi dung nhập cả thân thể của nó vào.

Vô số dây leo thật nhỏ từ huyết liễu toát ra, đang xen quấn quang mặt ngoài thân cây, nhanh chóng bao phủ toàn bộ huyết liễu lại thành một cái kén tằm màu tím đen thật lớn.

Lúc này Viên Minh đã rời Thâu Thiên đỉnh, đi đến bên cạnh kén màu tím đen. Hắn vẫn có thể cảm nhận rõ được khí tức Hoa Chi truyền ra, tựa hồ còn đang nhanh chóng tăng lên, ngấp nghé gần tới cấp ba rồi.

Ước chừng với yêu lực cấp bốn thâm hậu của huyết liễu đủ để Hoa Chi đột phá lên tới cấp ba, như vậy thực lực của Hoa Chi tăng lên cao đủ để giúp hắn thêm thủ đoạn tự bảo vệ bản thân ở nơi này tốt hơn một bậc.

Viên Minh âm thầm gật đầu, phát ra một luồng ánh sáng xanh lục cuốn lấy kén cây màu tím đen, thu vào trong túi linh thú. Sau đó hắn nhìn Kim Cương đứng bên cạnh nói: "Đánh chết gốc huyết liễu này, ngươi cũng bỏ ra không ít công sức. Chẳng qua Hoa Chi cần tàn thụ này để tăng thực lực lên. Đến khi rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ cách thưởng bù cho ngươi."

"Chủ thượng có lòng nhớ đến ta là đủ rồi! Chưa kể thực lực Hoa Chi quá yếu, không đề thăng lên ta cũng lười nói chuyện với nó." Kim Cương vỗ vỗ ngực nói.

Viên Minh chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Dù Hoa Chi và Kim Cương thường xuyên cãi nhau nhưng hiện tại xem ra, lúc mấu chốt vẫn có ý thức nghĩ đến đồng bạn của mình.

Lần này Kim Cương chiến một trận không thụ thương nhưng cũng mất rất nhiều sức lực, Viên Minh cũng thu y vào trong túi linh thú tĩnh dưỡng. Sau đó hắn cũng thu tất cả quỷ nô vào trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ lại.

Hắn thanh lý qua chiến trường, rồi đứng điều tức một lúc mới tiếp tục đi sâu vào trong hòn đảo.

Tuy rằng huyết liễu đã bị xử lý nhưng hắn vẫn nâng cao tinh thần phòng bị, may mà dọc theo đường đi cũng không gặp phải đánh lén, một đường đi tới một tòa lầu cao u ám thì dừng lại.

Viên Minh đứng trước cửa lầu, đưa mắt nhìn qua, thấy trên cửa kính có một tầng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ không phải là tầng cấm chế bình thường.

Hắn không kinh sợ mà còn mừng thầm. xung quanh lầu các có cấm chế có nghĩa là chắc chắn bên trong có thứ tốt.

Lúc này Viên Minh mới tế ra Bạch Sắc Cốt đao, hung hăng bổ vào cửa chính của lầu các.

Không có tiếng nổ vang như hắn dự đoán, mà Bạch Sắc Cốt đao lại như bổ xuống một cục mỡ trơn trượt thật dày khiến hơn phân nửa lực lượng bị hóa giải, thân đao cũng trượt qua một bên.

"Ồ, cấm chế thuộc tính Thủy." Trong lòng Viên Minh khẽ động, lấy chiếc nhẫn màu trắng lấy được lúc trước đeo lên tay. Hắn rót pháp lực vào bên trong, linh quang bên ngoài chiếc nhẫn lưu chuyển rồi bắn ra một luồng sương mù màu trắng bao trùm toàn bộ cạnh cửa, khiến nhiệt độ nơi này nhanh chóng giảm thấp xuống.

Viên Minh đoán sương trắng trong chiếc nhẫn vô cùng lợi hại, có thể nói là khắc tinh của pháp bảo thuộc tính Thủy, có lẽ cũng có tác dụng với cấm chế thuộc tính Thủy cũng nên.

Hắn không thất vọng. Toàn bộ cửa lớn bị phủ một lớp sương mù trắng, lập tức biến thành một tầng băng cứng, cấm chế lam quang trên cánh cửa cũng đông cứng lại,

Viên Minh thấy vậy bèn giơ Bạch Sắc Cốt đao lên lần nữa, vận khởi toàn bộ Pháp lực quán chú bên trong đao. Ánh đao màu trắng cực lớn nở rộ, chiếu sáng cả một mảng không gian lớn, rơi xuống trên cửa chính.

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, cả cánh cửa lẫn tầng băng trắng đông cứng bị chém nát, chia năm xẻ bảy.

Lúc này mới Viên Minh hài lòng thu hồi cốt đao, đưa thần thức vào bên trong dò xét vài lần, sau đó mới cẩn thận cẩn thận từng li từng tí bước vào lầu các.

Tầng một lầu các là phòng khách, bày vài cái bàn, còn có bình phong và vài bức họa trang trí. Tuy rằng nhìn qua tất cả đều không tầm thường, có vài phần tươi mát trang nhã nhưng đều là những tục vật cả, với Viên Minh mà nói thì đương nhiên không có giá trị gì.

Viên Minh đi lên cầu thang bên cạnh, chậm rãi leo lên tầng hai.

Thoạt nhìn tầng hai lầu các có vẻ trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim giữa phòng, trên mặt bàn đặt hai món đồ ở hai bên trái phải bàn. Một món là mặt nạ màu đỏ thẫm, còn món kia là một chiếc chiến chùy màu bạc dài hơn một xích.

Hai vật phẩm kia đều tản ra chấn động pháp lực nhàn nhạt, phía dưới mặt nạ và chiến chùy đều có nhãn tên, bên trên ghi "Huyết Cốt mặt nạ" và "Lôi Công chùy".

"Quả nhiên có bảo vật!" hai mắt Viên Minh sáng lên, nhưng hắn không tùy tiện đi qua.

Hắn tế ra Bách Quỷ Dạ Hành đồ, gọi Thiên Quỷ tán nhân ra cẩn thận kiểm tra xung quanh bàn vuông trước, xác nhận không có nguy hiểm mới tự mình đi tới cầm Huyết Cốt mặt nạ lên.

Viên Minh để Thiên Quỷ tán nhân cảnh giới xung quanh rồi vận khởi pháp lực dò xét mặt nạ.

Kết quả vừa nhìn xuống, khóe miệng đã nhếch lên vui vẻ.

Bên trong Huyết Cốt mặt nạ vẫn còn giữ đủ toàn bộ các đạo phù văn, Viên Minh không nhận ra hơn phân nửa đạo phù văn trong đó. Những phù văn này phác họa ra một phù trận cực lớn, nhìn qua tinh diệu vô cùng.

Phù trận của chính đạo phù văn này không chỉ có khí tức hùng vĩ mà còn tản mát ra một cỗ khí tức viên mãn.

"Có câu nói cửu cửu quy chân, chín chính là cực hạn. Chẳng lẽ phù trận cực hạn bên trong pháp bảo sẽ có đủ chín đạo phù văn?" Viên Minh âm thầm suy đoán, sau đó cảm ứng Huyết Cốt mặt nạ, nhanh chóng biết rõ năng lực của nó.

Huyết Cốt mặt nạ là loại bảo vật tương tự như Thiên Cơ mặt nạ, đều có thể cải biến khuôn mặt. Tuy nhiên khả năng biến đổi của Huyết Cốt mặt nạ mạnh mẽ hơn Thiên Cơ mặt nạ rất nhiều, không chỉ tùy ý biến đổi ra khuôn mặt và hình dáng mà còn có thể ẩn đi chấn động pháp lực của người đeo mặt nạ, không bị người khác phát hiện ra khí tức trên người được.

Không chỉ vậy, bảo vật này còn có thể thu nhặt khí tức pháp lực của người khác, lưu giữ trong chín không gian đặc thù của mặt nạ. Do đó nó có thể cất giữ đến chín loại khí tức khác nhau.

Lúc sử dụng Huyết Cốt mặt nạ biến ảo ra người khác có thể lợi dụng khả năng này tùy ý phóng thích chấn động khí tức khác nhau, nếu có thể cất giữ được khí tức của người mình biến ảo ra thì đã coi như đạt được ngụy trang hoàn mỹ rồi.

"Không tệ, có thứ này, sau này ngụy trang thành người khác tiện lợi hơn nhiều." Viên Minh gật đầu cất Huyết Cốt mặt nạ đi, cầm thanh chiến chùy lên.

Tương tự như tấm mặt nạ, bên trong Lôi Công chùy cũng ẩn chứa chín đạo phù văn, hơn nữa chỉ toàn là phù văn lôi điện.

Viên Minh có luyện hóa qua cửu lôi phù trận cho nên rất nhanh đã dò xét ra được năng lực của bảo vật này.

Lôi Công chùy có chín đạo phù văn lôi điện nên ẩn chứa nhiều lực lượng lôi điện, có thể phóng xuất ra ra công kích lôi điện kinh người, vượt xa Tử Lôi cương xoa của Phương Hựu Đình nhiều.

Ngoại trừ phóng thích lôi điện lúc lâm trận đối địch, chùy này còn có năng lực hấp thu lôi điện tồn trữ bên trong phù trận cửu lôi, lúc cần thiết sẽ phóng xuất ra ngoài.

Nếu chịu bỏ thời gian thu giữ lôi điện, Lôi Công chùy cũng có thể phát huy ra uy năng lôi điện tương đương với Nguyên Anh kỳ.

Viên Minh nén tâm tư muốn ngay lập tức tế luyện và thử nghiệm uy lực của bảo vật này lại, nhẹ nhàng bước lên tầng thứ ba của lầu các.

Tầng thứ hai của lầu các này đã cất hai kiện pháp bảo có chín đạo phù văn, có lẽ tầng thứ ba càng có thêm nhiều vật trân quý hơn nữa.

Leo lên tầng ba, Viên Minh lại giật mình.

Trên tầng ba này vậy mà trống không. Trước mắt hắn hoàn toàn không có thứ gì, thậm chí không có lấy một cái bàn gỗ, mặt đất còn phủ một tầng bụi bặm.

"Chẳng lẽ bảo vật nơi đây đã bị người lấy đi rồi?"

Viên Minh thất vọng nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Hắn đã lấy được không ít bảo vật, dù tầng thứ ba trống không cũng không sao cả.

Chỉ là nếu đã đến đây, hắn cũng không thể chủ quan tìm qua loa được mà vẫn nên kiểm tra cẩn thận tầng thứ ba một lần.

Coi như trời không phụ người có lòng, Viên Minh vậy mà thật phát hiện ra.

Từ một góc bụi bặm nơi gác mái, hắn tìm thấy một thứ nhìn qua có hình thù như một chiếc chìa khóa màu đen dài nửa xích, to chừng ngón tay, không có bất kì chấn động khí tức gì, như thể là một phàm vật vậy.

Viên Minh vận khởi thần thức tra xét rõ ràng tra xét tỉ mỉ chìa khóa màu đen, nhanh chóng phát hiện ra trên thân chìa khóa có khắc hai chữ nhỏ "Tu La".

"Tu La? Đúng rồi, lúc trước Tịch Ảnh có nói Bách Quỷ Dạ Hành đồ xuất từ trong tay một tán tu có tên là Tu La thượng nhân. Nơi đây có chìa khóa đen khắc chữ Tu La, chẳng lẽ Tiên phủ này có liên quan tới Tu La thượng nhân hay sao?" Hắn không khỏi suy đoán.

Ngay lúc Viên Minh đang còn suy tư thì hai chữ Tu La trên chìa khoá màu đen đột nhiên phát sáng lên, dưới chân hắn hiện ra một tòa pháp trận màu đen.

Luồng sáng đen phun ra bao phủ cả người hắn.

Viên Minh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy hoa hết cả mắt, cả người cứ thế biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận