Tiên Giả

Chương 694: Đạo thủ thắng

"Tịch Ảnh từng nói, Ngôn Vu căn cứ vào cảnh giới tu vi cao thấp mà phân chia mạnh yếu. Mà căn cứ phân chia này dựa theo phạm vi, thời gian cùng hiệu quả khi thi triển Ngôn Xuất Pháp Tùy." Viên Minh nhìn thoáng qua nam tử khô gầy kia, nói.

"Cho nên, có thể đánh?" Ánh mắt Hoa Chi sáng lên.

"Ta thấy tình trạng của y không bình thường, là đang cộng sinh cùng Ma Vân thụ kia để tồn tại, có thể thấy được y không phải là Ngôn Vu chân chính. Hơn nữa dựa vào kết quả công kích lúc trước có thể thấy phạm vi ảnh hưởng Ngôn Xuất Pháp Tùy của y không quá ba thước, vẫn có cơ hội thắng y." Viên Minh trầm ngâm nói.

"Vậy ta phải làm gì?" Nghe hắn phân tích xong, tuy rằng Hoa Chi còn không hiểu rõ lắm nhưng vẫn cảm thấy có lý.

Viên Minh nhíu mày không nói, sau một phen suy tính, hắn vung tay bày ra Tu La Phệ Huyết đồ, hai bóng người Huyết Ảnh cùng Hồng Lăng đồng thời bắn ra.

"Viên đạo hữu." Hai người đồng thời ôm quyền.

Viên Minh chỉ thuật sơ qua tình huống trước mắt cho hai người kia một chút, Huyết Ảnh mới cười nói: "Nói như vậy là muốn tất cả chúng ta cùng công kích khiến y không kịp thi triển thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy, đúng không?"

"Không sai." Viên Minh gật đầu nói.

Vừa nói xong, cả bọn bốn người bao gồm cả Hoa Chi đồng thời tản ra, từ các góc độ khác nhau tấn công về phía nam tử khô gầy kia.

Mấy người xông lên, nam tử khô gầy tựa hồ cũng nhận ra nguy cơ. Lúc này Ma Vân thụ lay động kịch liệt, dây leo bên trên thân cây như nổi cơn điên không ngừng vung vẩy đánh tới đám người.

Cả bốn vội lách người tránh thoát dây leo đánh tới rồi vọt đến gần hơn.

Hoa Chi thấy mấy sợi dây leo như mũi thương thẳng tắp đâm tới mình bèn vung hai tay hóa thành dây leo kết thành tấm khiên tròn đen kịt chắn trước người mình, còn thân thể vẫn cứ vọt phóng thẳng tới nam tử kia.

Bên kia, Hóa Huyết trong tay Huyết Ảnh cũng chém ngang ra, một đao màu đỏ tươi chém tới,

Hồng Lăng cau mày, cổ tay cong lại, một luồng sáng đỏ chen chúc đi ra, lao thẳng về phía trước.

Viên Minh hiện đang đối diện với nam tử khô gầy, tay cầm Diệt Hồn kiếm, một kiếm chém thẳng tới.

Tuy rằng ba người bọn họ theo các góc độ khác nhau công kích tới nhưng cũng ăn ý tự giữ khoảng cách mây trượng với nam tử khô gầy trong Ma Vân thụ, sợ tiến vào trong phạm vi ảnh hưởng của thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Chỉ có Hoa Chi vẫn nhớ rõ lời Viên Minh nói về phạm vi ảnh hưởng ba thước kia, bèn hung hăng đâm đầu tới.

Ba đạo thuật pháp công kích vừa lao đến, mới đến gần thì đã nghe nam tử khô gầy đột ngột quát lên: "Thuật pháp không còn!"

Lúc này đây giọng nói này đã lớn hơn lúc trước nhiều, ba đạo thuật pháp còn chưa cách người y được một trượng đã Phốc lên một tiếng, tan biến không còn gì cả.

"Phạm vi quả nhiên đã mở rộng..." Trong lòng ba người đều run lên.

"Hoa Chi, mau trở lại..." Viên Minh vội vàng gọi lớn.

Nhưng đã quá muộn, Hoa Chi một đầu đụng thẳng vào bóng người khô gầy trước mặt, tay giơ khiên tròn màu đen cứ tiếp tục xông tới.

Viên Minh nhướng mày, phát hiện công kích của Hoa Chi vậy mà không bị hóa giải, trong mắt vừa kinh vừa hỉ.

"Lục thức không rõ." Giọng nói nam tử khô gầy lại lần nữa vang lên.

Thân thể Hoa Chi rõ ràng đã gần trong gang tấc chợt bị lệch đi như tửu quỷ say rượu, mất đi tính chính xác, hướng về một bên khác của Ma Vân thụ, đâm thẳng vào không trung, đập hụt ra ngoài.

Mấy sợi dây mây lập tức theo sát lấy, đâm về phía sau lưng nàng.

Phản ứng của Hoa Chi cực nhanh, khẩn cấp chuyển khiên tròn màu đen ra sau lưng. Bởi lục thức đã bị quấy nhiễu, động tác cũng xảy ra biến hóa lớn, nàng cũng chỉ có thể khống chế sức lực chuyển được tấm khiên lệch qua bên mé phải.

Có hai sợi dây mây đâm trúng mặt thuẫn màu đen, xé rách mặt thuẫn thành nhiều mảnh.

Còn những sợi dây mây khác thì đâm thẳng vào phía sau lưng Hoa Chi, định lần nữa kéo nàng về phía thân cây,

Lúc này chỉ thấy một bóng người màu đỏ hiện lên. Viên Minh thi triển Huyết Ảnh độn một kiếm chặt đứt sợi mây, mang theo Hoa Chi lui về chỗ cũ.

"Viên đạo hữu, không được rồi, thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy của y không phải nhằm vào một người. Chỉ cần có thuật pháp đó, y có thể một lần cấm tuyệt toàn bộ." Huyết Ảnh nói.

"Chẳng qua tựa hồ như y không thể hóa giải công kích của Hoa Chi?" Hồng Lăng trầm ngâm nói.

"Bởi vì công kích của Hoa Chi không phải là thuật pháp, không thể vì câu ‘thuật pháp không còn’ là có thể xóa bỏ được." Viên Minh nhếch miệng cười cười nói.

"Quả là vậy, nhưng sau đó y còn có câu ‘lục thức không rõ’ là ngôn chú gây nhiễu loạn cảm giác phải không?" Hồng Lăng hỏi.

"Đúng vậy, y muốn muốn đối phó với hai loại hình thức công kích khác nhau thì phải dùng đến hai loại ngôn chú khác nhau." Viên Minh gật đầu nói.

Hồng Lăng nghe vậy, dáng tươi cười trên gương mặt nở rộ: "Nói như vậy nhân số công kích không phải trọng điểm, trọng điểm phải là phương thức công kích đa dạng."

"Nói như vậy chỉ cần chúng ta dùng phương thức công kích khác nhau là có thể khiến y không còn rảnh rỗi dùng ngôn chú triệt tiêu hết?" Huyết Ảnh cũng hiểu ra.

Viên Minh nghe vậy lắc đầu nói: "Có lẽ thiếu sót đó cũng không lớn như vậy."

"Sao lại thế?" Hồng Lăng khó hiểu hỏi.

"Phương thức công kích thật ra cũng chỉ chia thành ba loại, là công kích thể thuật, công kích thuật pháp cùng công kích thần hồn. Ví dụ như dù có dùng thuật pháp cùng pháp bảo, phù lục nhiều thế nào đi nữa cũng chỉ một câu 'thuật pháp không còn' sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa chúng ta còn không biết Ngôn Xuất Pháp Tùy của y có thể tác dụng trực tiếp lên thân thể hay không nữa." Viên Minh trầm ngâm nói.

Còn vấn đề nghiêm trọng hơn mà hắn chưa nói ra, bởi hắn biết rõ năng lực Ngôn Vu có thể một lời chặt đứt sinh tử một người.

Đương nhiên việc này cũng gây hao tổn thần hồn người làm phép cực lớn.

Nhưng nếu muốn dùng ngôn chú cường đại đến mức một lời định sinh tử, nhất định phải ở khoảng cách vừa đủ, hoặc là hai bên có thể tiếp xúc tứ chi nếu không rất khó có hiệu quả.

Đây cũng là nguyên nhân từ khi Viên Minh khôi phục nhân thân vẫn một mực chọn khống chế một khoảng cách, không cận thân chém giết.

"Không thể cứ suy đoán mãi được, không bằng thử công kích một lần. Ta dùng thể thuật cận thân công kích, nếu không được ta dùng Huyết Ảnh độn trốn là được. Hai người các ngươi một dùng công kích thuật pháp, một dùng công kích thần hồn, chúng ta xem thử hiệu quả thế nào rồi tính tiếp." Huyết Ảnh không nhịn được nói.

"Cũng được." Viên Minh nghe vậy, cau mày suy nghĩ một lát mới gật đầu nói.

Nói xong thân hình Huyết Ảnh hóa thành một đạo huyết quang, trong giây lát đã tới trước người nam tử khô gầy, Hóa Huyết đao trong tay phát sáng rực rỡ chém về phía đầu y.

Hồng Lăng theo sát phía sau, cổ tay run lên, một luồng sáng đỏ thẳng tắp bắn ra.

Viên Minh cũng đưa tay nhấn vào mi tâm, điểm chỉ về phía trước, một con hồn trong cơ thể lôi cuốn phù văn chúng sinh đụng thẳng vào mi tâm của nam tử khô gầy.

Tròng mắt đen nhánh của nam tử khô gầy không chút biến đổi, miệng khẽ quát một tiếng: "Lục thức không rõ."

Lúc này lưỡi đao của Huyết Ảnh đã không còn chính xác, sượt qua bên cạnh nam tử khô gầy, bổ vào không trung.

Ngay sau đó lại có tiếng nói vang lên: "Thuật pháp không còn."

Công kích của Hồng Lăng tiêu tán đi mất.

Nhưng mà không đợi y nói ra câu chú ngôn thứ ba thì hồn của Viên Minh đã đâm thẳng vào trong thức hải y.

Đầu của nam tử khô gầy đột ngột ngửa về phía sau.

Viên Minh thấy vậy mà mừng rỡ, lập tức điều động lực lượng phù văn chúng sinh thi triển huyễn thuật nhằm khống chế y.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo hắn không khỏi khẽ giật mình, bởi hắn nhìn thấy Ma Vân thụ trước mắt đột nhiên lớn lên gấp ngàn lần, thân hình nam tử khô gầy kia cũng tăng vọt lên cả ngàn lần.

Chính hắn thì đang ở dưới thân cây, nhỏ bé như thể con sâu cái kiến, trong đầu lập tức nảy sinh ý nghĩ không thể nào chiến thắng được.

Bất quá chỉ khủng hoảng trong tích tắc, Viên Minh đã đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng gọi quạ bay trở về.

Có như vậy, ảo giác trước mắt hắn mới biến mất không thấy gì nữa.

"Lực lượng thần hồn thật cường đại, không hổ là gia hỏa có thể thi triển thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy." Cảnh tượng trước mắt Viên Minh khôi phục, không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ kiêng kị.

Huyết Ảnh cùng Hồng Lăng cũng đều lui trở về, dò hỏi: "Lại thất bại?"

"Kẻ kia rất có thể đã đạt tới cảnh giới Ngôn Vu, huyễn thuật của ta không khống chế được y. Chẳng qua ta phát hiện hồn lực y tựa hồ đã có điểm suy yếu." Viên Minh nhíu mày nhíu mày, chậm rãi nói.

"Sao lại nói vậy?" Hồng Lăng nghi ngờ nói.

"Lần đầu nhìn thấy y, ta đã bị huyễn thuật khống chế, lúc ấy muốn tránh thoát ảo cảnh cũng không nhẹ nhõm như vừa rồi." Viên Minh đáp.

Lúc trước hắn vừa liếc nhìn nam tử khô gầy, không nhờ lực lượng Bất Tử thụ hóa thành thân cây thì hắn căn bản không cách nào thoát khỏi ảo cảnh được. Lúc này hắn lại nhẹ nhõm tự tỉnh lại.

"Điều này nói rõ y thi triển ngôn chú vô cùng hao phí hồn lực, chỉ cần y êu hao hồn lực cực lớn thì sẽ không cách nào thi triển ngôn chú với các ngươi được nữa, lúc đó là lúc chúng ta thủ thắng." Đôi mắt Hồng Lăng sáng ngời nói.

"Không sai." Viên Minh gật đầu nói.

"Cũng là do y liên kết chặt chẽ với gốc cây kia, không cách nào thoát thân xuất kích, chỉ có thể bị động phòng thủ nếu không sẽ khó đối phó hơn nhiều." Huyết Ảnh nói thật lòng.

Định ra kế sách xong, ba người liền bắt đầu thay nhau thi triển thần thông công kích nam tử khô gầy kia.

Hoa Chi đợi đến lúc hơi khôi phục lại, cũng bắt gia nhập đội ngũ công kích.

Viên Minh vừa công kích, vừa thúc giục thuật quan sát khí tức cẩn thận quan sát biến hóa của nam tử kia.

Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn đã liền phát hiện phạm vi thi triển ngôn chú của nam tử khô gầy kia đã rút xuống hơn phân nửa, uy lực thi triển ra cũng không lớn bằng lúc trước.

Có vài lần công kích của bọn hắn cũng chỉ bị ngôn chú suy yếu nhưng cũng không làm hoàn toàn biến mất.

Khi Viên Minh thấy được sáng màu đỏ do Hồng Lăng đánh ra đã bị hóa thành một luồng sáng đỏ mờ ảo đánh lên người nam tử khô gầy thì hắn biết, cơ hội tới.

Hắn truyền âm nói một tiếng, rồi vung tay lên trải Bách Quỷ Dạ Hành Đồ ra, hàng trăm hàng ngàn quỷ vật âm sát từ bên trong lao vọt ra, trùng kích về phía nam tử khô gầy.

"Bách quỷ lui tản." Nam tử khô gầy khàn giọng hét to.

Phần lớn quỷ vật đều đã hóa thành sương mù tan biến đi mất, nhưng vẫn còn rất nhiều con không biến mất, đủ thấy lực lượng y đã tiêu hao quá nhiều, uy lực ngôn chú đã giảm đi nhiều rồi.

Mấy người Viên Minh thấy thế bèn không chần chừ nữa, nhao nhao toàn lực ra tay.

Hồng Lăng múa may hai tay, từng luồng sáng màu đỏ theo đủ góc độ khác nhau bắn nhanh đi.

Ma Vân thụ lập tức như yêu ma cuồng loạn nhảy múa, không ngừng vung vẩy dây leo đánh tới luồng sáng đỏ.

Ánh đao của Huyết Ảnh theo sát phía sau, không chừa cơ hội cho y thở dốc, liên tiếp chém tới.

Viên Minh vung tay lên, vung mấy viên Bạo Hỏa cầu có dung nhập lực lượng thái dương bên trong đánh tới nam tử khô gầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận