Tiên Giả

Chương 985: Vạn vật đổi mới

Chủ hồn của Viên Minh chậm rãi trở về vị trí cũ, phân thân linh đậu như được rót sinh cơ mới vào, nhẹ nhàng bước ra khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh, dần dần ngưng tụ ngay phía trên phế tích Bạch Đế thành.
Xung quanh rách nát, tường xiêu vách đổ, cỏ dại um tùm như đang kể rõ về huy hoàng ngày xưa cũng như tang thương ngày nay của nơi này.
Cách đó không xa, có bảy tám tu sĩ mặc quần áo và trang sức màu xanh đang tụ lại với nhau. Trong bọn họ có nam có nữ, mặt mũi khác nhau nhưng đều lộ ra vẻ hiếu kỳ cùng khẩn trương.
Bọn họ đang vây quanh phân thân Mộc đạo nhân, nhao nhao hỏi đủ loại vấn đề liên quan tới biến cố Vạn Yêu sơn mạch cùng cột đá Hồng Quân.
Phân thân Mộc đạo nhân bị mọi người vây chật như nêm, mày cau lại tựa hồ như đã không còn nhẫn nại nữa. Cuối cùng ông ta mới mở miệng hô lên: "Chư vị đạo hữu, về hiện trạng cột đá Hồng Quân cùng với biến cố Vạn Yêu sơn mạch, các ngươi nên đi hỏi vị Viên đạo hữu kia đi, hắn là người rõ ràng nhất."
"Viên đạo hữu?" Mọi người nghe vậy bèn nhìn lại, mới thấy dưới dưới bóng cây Thế Giới Thụ cực lớn đã có thêm một người đang đứng yên nơi đó.
Viên Minh khẽ ngẩng đầu, mắt chậm rãi đảo qua bảy tám tên tu sĩ này. Tất cả đều là nam nữ thanh niên phong nhã hào hoa, cầm đầu là một thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phấn.
Thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, mắt hạnh mỉm cười tựa như một đóa hoa đào mới nở chập chờn nhẹ nhàng trong gió xuân.
Nàng mang theo mọi người chầm chậm mà đến, cử chỉ toát ra một loại khí chất thanh nhã.
"Tiểu nữ là Nam Cung Tiên Nhi, bái kiến Viên đạo hữu." Nàng khẽ khom người chào Viên Minh.
"Tại hạ Viên Minh, bái kiến chư vị đạo hữu." Viên Minh cũng ôm quyền.
Vừa nói, trong lòng Viên Minh đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa hồ đã nghe qua cái tên Nam Cung Tiên Nhi này ở nơi nào đó rồi. Nhưng tạm thời hắn vẫn còn chưa nhớ ra được ngọn nguồn. Mọi người chào nhau, Viên Minh mới đưa bọn họ xuống lòng đất, đi tới trước cột đá Hồng Quân tổn hại kia.
Trên cột đá hiện đầy dấu vết năm tháng, giăng đầy vết nứt như nói rõ lên tang thương.
Nam Cung Tiên Nhi cẩn thận xem xét tình huống cột đá, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hóa ra cột đá Hồng Quân này dựa vào thần thông Thế Giới Thụ mới có thể duy trì Thiên Hồng đại trận vận chuyển được, thật khiến người ta xem mà cảm thán!" Nàng thật lòng cảm thán nói.
"Rốt cuộc cách này cũng không phải kế sách lâu dài, vẫn cần làm phiền chư vị mau chóng chữa trị cột đá Hồng Quân, củng cố đại trận lại." Viên Minh nhờ vả.
"Cột đá Hồng Quân vốn tự mang theo tạo hóa, chỉ cần chúng ta chữa trị tốt pháp trận trên đó, đợi pháp trận vận chuyển có thể thu lấy lực lượng địa linh, dần dần chữa trị cột đá. Chẳng qua là quá trình chữa trị này tương đối dài." Nam Cung Tiên Nhi gật gật đầu, có chút ngưng trọng nói.
"Làm phiền rồi." Viên Minh lần nữa ôm quyền cảm ơn.
Sau đó Nam Cung Tiên Nhi bắt đầu chỉ huy mọi người bố trí pháp trận.
Viên Minh không rời đi mà lẳng lặng đứng ở một bên quan sát, chỉ thấy thủ pháp của Nam Cung Tiên Nhi rất thành thạo, tạo nghệ bày trận thâm hậu, là một Trận Pháp sư cấp sáu giá thật. Tiêu chuẩn bày trận này cũng đã gần đến cấp bảy, khiến người ta tán thưởng không thôi.
"Pháp trận này là từ ba tòa pháp trận cấp sáu kết hợp thành, tiêu chuẩn này đã tiếp cận pháp trận cấp bảy, nhìn mà ngưỡng mộ." Viên Minh không nhịn được mà tán thán.
Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy có chút ngoài ý nhìn qua Viên Minh, hỏi: "Viên đạo hữu cũng tinh thông trận pháp chi đạo?"
Viên Minh phẩy tay cười đáp: "Chẳng qua là chỉ thô sơ một chút mà thôi. Tại hạ có chút ý tưởng thô thiển, không biết Nam Cung đạo hữu có thể nghe ta nói bừa một lúc?"
Hắn vừa dứt lời thì đã thấy nam tử áo bào xanh bên cạnh mỉa mai: "Pháp trận chữa trị này là do Hoa Tiên đại nhân dốc hết tâm huyết cải tiến ra, đã là tiêu chuẩn cực hạn, làm gì còn chỗ nào cải tiến được nữa?"
Lời vừa nói ra, Viên Minh không khỏi khẽ giật mình.
Cũng không phải là hắn bị lời châm chọc của nam tử kia ảnh hưởng, mà là cuối cùng nhớ ra cái tên Nam Cung Tiên Nhi này sao lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc rồi.
Hóa ra nàng ta chính là một trong ba vị Thủ Giới nhân Xuất Vân giới, danh chấn một phương Hoa Tiên đại nhân.
Nam Cung Tiên Nhi thoáng nhìn qua Viên Minh đang thần du vật ngoại, như đang suy tư bèn thay mặt nam tử áo bào xanh vô lễ vừa rồi nói tạ lỗi: "Viên đạo hữu, xin chớ so đo với hắn. Pháp trận chi đạo bác đại tinh thâm, khó có cảnh giới viên mãn. Nếu như ngươi thấy có sơ hở trong đó, vui lòng chỉ giáo cho."
Viên Minh đang trong suy tư chợt hoàn hồn lại, mới chậm rãi nói: "Ta cảm thấy có thể dựa trên cơ sở ba tòa pháp trận cấp sáu vốn có, dung nhập thêm một tòa Liên Linh pháp trận cấp năm nữa. Làm như vậy không chỉ có thể củng cố pháp trận mà còn có thể gia tăng hiệu suất chuyển đổi địa linh lực."
Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Viên Minh đã có thêm vài phần kính ý.
"Thực không dám giấu giếm Viên đạo hữu, ta cũng từng có suy nghĩ này nhưng cái khó là Liên Linh pháp trận trong tay không cách nào phù hợp với đại trận nên không thể như nguyện được." Nam Cung Tiên Nhi thẳng thắn thành khẩn nói.
Viên Minh mỉm cười nói: "Trong tay của ta vừa hay có một bộ pháp trận phù hợp."
Nói xong hắn vẩy bút mực, vẽ tòa pháp trận ra, tỉ mỉ giải thích chỗ kỳ diệu.
Tòa Liên Linh pháp trận cấp năm này hắn ngẫu nhiên lấy được ở trong Tam Giới tiên chu, lúc này dùng ở đây thật đúng là dệt hoa trên gấm.
Nam Cung Tiên Nhi thấy vậy, đôi mắt đẹp sáng ngời, không khỏi vỗ tay tán dương, rồi an bài nhân thủ điều chỉnh sách lược bày trận, dung nhập Liên Linh pháp trận cấp năm vào bên trong.
Hành động này khiến thái độ của mọi người đối với Viên Minh đã lặng yên thay đổi. Nam Cung Tiên Nhi càng là khen ngợi hắn không ngớt.
Bày trận an bài thỏa đáng hết, Nam Cung Tiên Nhi mới đi tới cạnh Viên Minh, hiếu kỳ hỏi: "Viên đạo hữu, không biết ngươi là sư thừa môn phái nào?"
Viên Minh lắc đầu, đang định mở miệng thì trong thức hải lại đột nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tịch Ảnh: "Mọi chuyện đã xong, nhanh chóng về tu luyện đi."
Mặc dù nàng nói rất bình thản nhưng Viên Minh lại phát hiện trong đó có sự lạ, trong lòng khẽ động, ôm quyền nói với Nam Cung Tiên Nhi: "Thật có lỗi, nơi này đã không ngại, ta muốn tiếp tục tu luyện, không bồi tiếp được nữa."
Nói xong hắn định tìm một chỗ vắng vẻ, rồi trở về trong không gian Thâu Thiên đỉnh.
Nam Cung Tiên Nhi lại đột nhiên hỏi: "Ta có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có thể dùng vài món bảo vật để đổi lấy một đoạn Thế Giới Thụ không?" Nam Cung Tiên Nhi thành khẩn hỏi.
Viên Minh nghe vậy, chỉ lắc đầu nhã nhặn từ chối: "Thật có lỗi, vật ấy liên quan tới bí mật của ta, không thể đưa được."
Lúc này thái độ tận lực giữ khoảng cách của hắn đã vô cùng rõ ràng.
"Vậy... vậy ta không làm phiền nữa." Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy, trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, lại không tức giận mà chỉ quay người đi.
Một năm sau.
Di chỉ Hồng Quân trụ, dấu vết đại chiến ngày xưa lưu lại đã dần dần nhạt đi, thay vào đó là giai đoạn hồi phục từ đống tàn phế với bừng bừng sinh cơ.
Mảnh thổ địa này như trải qua một cuộc trùng sinh, lại lần nữa tản ra sức sống vô tận.
Cỏ cây xanh nhạt tản ra linh quang yếu ớt phủ kín khắp mặt đất như khoác một tấm áo bào xanh biếc lên mảnh đại địa này. Vô số hoa tươi nổi bật giữa phiến lá xanh, lẳng lặng nở rộ, tản ra mùi thơm thanh nhã như tiên tử nhẹ phẩy tay áo tỏa ra hương thơm mê người.
Những hoa cỏ này đều do Nam Cung Tiên Nhi tạo nên, không chỉ có thể điều tiết linh khí bốn phía, xúc tiến linh mạch khôi phục còn tiện thể có tác dụng chữa trị Hồng Quân trụ.
Chẳng qua là những hoa cỏ này không dễ dàng sinh trưởng, chỉ trong ngắn ngủi một năm đạt được quy mô thế này cũng là nhờ có khí tức sinh mệnh mà gốc Thế Giới Thụ phát tán ra.
Một năm này, Thế Giới Thụ do Viên Minh biến thành cũng đã có biến hóa cực lớn.
Thân thể của nó càng thêm cao lớn, cành lá sum xuê, yêu lực cũng đạt tiêu chuẩn cấp sáu. Nhưng so với yêu lực Thế Giới Thụ tăng trưởng thì khí tức sinh mệnh nồng đậm do nó phát tán ra mới là thứ khiến người ta tán thán.
Khí tức này không mang cảm giác chất chứa tai họa âm u như Yêu tộc Vạn Yêu quốc mang theo, mà là một loại cảm giác yên lặng tường hòa, muốn đắm chìm vào trong đó, như có thể tẩy rửa tâm linh, như khiến người ta cảm nhận được một loại khoan khoái dễ chịu.
Để tỏ lòng tôn trọng với gốc Thế Giới Thụ thần kỳ này, một đoàn người Nam Cung Tiên Nhi chưa bao giờ tới gần nó, chỉ ở doanh trại cách khá xa Thế Giới Thụ, hết sức chuyên chú vùi đầu vào việc chữa trị Hồng Quân trụ.
Công trình chữa trị Hồng Quân trụ to lớn lại phức tạp, một đoàn người Nam Cung Tiên Nhi không dám lơ là chút nào.
Bên ngoài náo nhiệt này không hề ảnh hưởng gì tới Viên Minh.
Hắn như đưa thân vào một thế giới độc lập, không để ý tới ngoại sự, dốc lòng tu luyện Ngũ Hành Đạo quả.
Một năm nay, Viên Minh chưa bao giờ thả lỏng việc tu hành. Hắn không ngừng tìm hiểu Ngũ Hành Chi Đạo, dung hợp pháp lực trong cơ thể vào Ngũ Hành.
Hôm nay, chính là lúc hắn ngưng kết thành quả.
Chẳng biết lúc nào, Viên Minh kết thúc tu luyện, nội thị bên trong cơ thể, mắt đầy vẻ mừng rỡ.
Chỉ thấy trung tâm Thế Giới Thụ đã có năm hư ảnh hồ lô lơ lửng bên ngoài vòng xoáy pháp lực. Chúng tản ra ánh sáng nhàn nhạt lại như ẩn chứa vô tận lực lượng.
Năm hư ảnh hồ lô này chính là Ngũ Hành Đạo quả mà Viên Minh mới cô đọng ra. Mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng chúng đã tương liên chặt chẽ với pháp lực của Viên Minh, tạo thành từng đạo linh lực mạch lạc sáp nhập vào bên trong vòng xoáy pháp lực.
Qua một năm lắng đọng này, pháp lực của Viên Minh cũng đại tăng, không còn ở trình độ sơ nhập Pháp Tướng kỳ nữa.
Viên Minh tính ra, chỉ cần hắn triệt để ngưng tụ Ngũ Hành Đạo quả thành hình thì tu vi của hắn mới có thể thuận lý thành chương đột phá lên Pháp Tướng trung kỳ.
Ngay khi Viên Minh đang xem xét thành quả tu hành của mình thì hư không xung quanh Thế Giới Thụ bỗng nhiên lay động tầng tầng, Mộc đạo nhân từ hư không chậm rãi bước ra. Ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, râu tóc bạc trắng, mắt sáng như đuốc, lộ ra một khí thế uy nghiêm khó tả.
Viên Minh thấy thế, trong lòng rùng mình, còn nghĩ xảy ra đại sự gì, bèn hóa thành một cỗ phân thân mộc nhân tiến đến nghênh đón.
Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt Mộc đạo nhân bình thản, ánh mắt vui cười, không khỏi thầm thở phào một hơi, tự nhủ mình quá lo nghĩ rồi!
Quả nhiên Mộc đạo nhân chỉ khẽ quét mắt nhìn qua, rồi liền mở miệng giải thích ý đồ đến đây: "Ta cảm nhận khí tức Ngũ Hành nơi này chấn động dị thường, nghĩ có khi ngươi bế quan có lẽ có sở thành nên qua đây nhìn xem. Không biết khoảng thời gian này ngươi tu luyện thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận