Tiên Giả

Chương 124: Hương tác phường

“Vùng miền khác nhau thì vật liệu cơ bản để làm hương vẫn giống nhau, có khác cũng chỉ là kỹ thuật và cách tạo hình. Nhưng bởi sản xuất ở những vùng miền khác nhau, nên thường thường vẫn những khác biệt rất nhỏ, chủ yếu đến từ việc thêm vào một chút vật liệu mà vùng đó sản sinh ra. Nếu ngài biết nguồn gốc xuất xứ, lão hủ có thể cho ra đáp án tương đối chính xác.” Lão giả chậm rãi nói.

Viên Minh đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đấy lại lắc đầu.

“Vậy thì thứ cho lão hũ bất lực.” Lão giả tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói.

“Nếu ta bẻ một đoạn nhỏ, giã ra thành bột, hoặc là châm lên, không biết ngài có thể giúp ta phân biệt thành phần bên trong không?” Viên Minh chợt nảy ra một ý nghĩ, lập tức hỏi.

“Ngài đề cao ta quá rồi. Để đạt tới trình độ đó, e là chỉ có mấy lão sư phụ có mấy chục năm tay nghề làm hương mới có thể làm được. Lão hủ không có bản lĩnh đó.” Lão giả lắc đầu cười khổ, đáp.

“Ông chủ hay làm ăn mua bán hương nến, vậy có biết vị sư phụ làm hương nào như vậy không?” Viên Minh nghe thế, nghĩ ngẫm một chút rồi lại hỏi.

Lão giả cau mày trầm tư suy nghĩ, rất nhanh trên mặt đột nhiên hiện ra nét cổ quái, trông như có chút chần chừ do dự.

“Ông chủ, ngài không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ. Chỗ hương trên mặt bàn này, mỗi loại ta lấy một bó.” Viên Minh thấy thế liền nói.

“Đúng rồi!” Lão giả nghe thế, đáy mặt ánh lên vẻ vui mừng, không khỏi nhẹ giọng hô.

“Nghe ngài nói vậy, ta mới sực nhớ tới một người, nhà hắn mấy đời đều lấy làm hương làm công việc chính, xưởng làm hương tổ truyền cũng đã mở được trên trăm năm. Nếu mà nói tới người có được bản lĩnh kia thì ngoại trừ hắn ra chắc chẳng còn ai khác.”

“Xin hỏi người đó hiện giờ đang ở đâu?” Viên Minh cũng mừng vui, vội hỏi.

“Xưởng làm hương của hắn nằm ở Thiết Hổ trấn cách đây hơn mười dặm, ngươi qua đó hỏi thăm một chút là có thể tìm tới tận nơi. Chỉ có điều hơn nửa năm nay ta không qua đó lấy hương nên cũng lâu rồi chưa gặp hắn.” Lão giả vừa nhanh nhẹn bó hương trên bàn lại, vừa nói. Khi vừa nói xong câu thì hương cũng đã được bó xong, đặt sẵn trước mặt Viên Minh.

Trả tiền hương xong, Viên Minh bèn hỏi lão giả một chút về tình hình Thiết Hổ trấn và xưởng làm hương, xong xuôi liền lập tức quay người rời đi.

Viên Minh không vội rời khỏi thị trấn mà tìm một khách sạn trong trấn nghỉ lại.

Nói là khách sạn, thực ra chỉ là một nhà sàn trụ gỗ trông khá đơn sơ, bài trí đơn giản, được cái bình thường ít người vào ở nên cũng xem như thanh tịnh.

Viên Minh chọn gian phòng trong cùng để nghỉ chân, tiếp đó lại bắt đầu công việc thử hương buồn tẻ.

Trong suốt nửa tháng vừa qua, hắn đã thử hương hơn trăm lần, gần như đến bất cứ chỗ nào, hắn cũng đi mua gom hết tất cả các loại hương có ở chỗ đó rồi đem về đốt thử.

Nhưng kết quả trăm lần như một, tất cả đều thất bại, lư hương từ đầu tới cuối không có chút phản ứng nào.

Quá nửa đêm, bóng trăng ngả về tây.

Viên Minh nhìn cây hương có hoa văn mây khói cháy trụi trên lư hương mà không buồn nhổ nó ra, mặc kệ cho khói hương tràn ngập khắp căn phòng.

Trải qua những thất bại liên tiếp, hắn đối với chuyện này chẳng còn cảm xúc gì.

Nếu mà lúc này lại bỗng thành công, hắn có khi còn tưởng đó là ảo giác.

“Xem ra chỉ còn cách tới Thiết Hổ trấn thử vận may, nếu còn không được nữa thì đành quay về tông môn trước.” Viên Minh trong lòng đã manh nha xuất hiện thoái ý.

Hắn cảm thấy mình có lẽ đánh tính sai đường, đi sai hướng, hương đen kia cơ bản không phải là vật phàm tục, mà là loại pháp khí tiêu hao nào đó do một tông môn đặc biệt sản xuất chăng?

Dù trong Thanh Phù đường không có vật như vậy, cả bản thân hắn cũng chưa từng thấy trên điển tịch dã sử nào, nhưng những điều này cũng không thể khẳng định rằng hương đen kia không phải là pháp khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói rõ nó không phải do tông môn Nam Cương sản xuất mà thôi.

Hoặc nghĩ theo một hướng, có thể trong quá trình sản xuất hương này, người làm ra nó đã trộn vào trong hương một loại linh nào không biết tên nào đó, nên mới tạo ra hiệu quả phụ thể đặc biệt kia?

“Cũng không biết con mèo bạc kia có theo tới đây hay không, nói mới nhớ đã lâu không thấy nó. Nó nói lư hương này không phải vật bình thường, không lẽ nó đã biết gì đó? Nhắc tới phải công nhận con mèo này đúng là có điểm đặc biệt.” Viên Minh thu liễm mớ suy nghĩ hỗn loạn, đứng dậy mở cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào trong phòng.

Làm xong, hắn bèn ngồi dưới ánh trăng trong trẻo, bắt đầu nhắm mắt tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Có điều nhắm chưa được bao lâu, hai mắt Viên Minh bỗng mở ra, hắn giờ mới phát hiện, Thiết Hổ trấn mà lão giả hôm nay nhắc đến, không hiểu sao nghe hơi quen quen.

Nhưng khi hắn cẩn thận suy nghĩ, lại không thể nào nhớ được là đã từng nghe được ở đâu.

Tâm tư Viên Minh bỗng chốc bị xáo trộn, khó mà an tĩnh lại được. Hắn chỉ đành ngưng tu luyện Minh Nguyệt quyết, đả tọa an thần một chút rồi bắt đầu tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Hôm sau khi trời vừa sáng, Viên Minh đã cưỡi ngựa rời trấn, tiếp đấy theo chỉ dẫn của lão giả cửa hàng hương nến, đi một mạch tới Thiết Hổ trấn.

Hai trấn tuy chỉ cách nhau hơn mười dặm, nhưng bất kể quy mô hay địa thế đều có sự khác biệt không nhỏ.

Địa thế bốn phía xung quanh Thiết Hổ trấn bằng phẳng thoáng đãng, mặt bắc có một con sông lớn nước chảy cuồn cuộn, thành trì được xây dựng với quy mô lớn, thậm chí ở ven một bên sông còn xây dựng công sự khiến người ta không thể đi qua.

Viên Minh qua sông bằng cách đi vòng qua một cây cầu gỗ ở phía thượng nguồn. Mãi tới lúc trời chạng vạng tối, khi đã đi tới mặt phía Nam thành trì, hắn rốt cuộc mới thấy được một cửa thành đang mở.

So với những thôn trấn mà hắn thấy trước đó, nơi này có vẻ phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều.

Cửa thành có không ít người ra người vào, thậm chí còn có cả binh sĩ Nam Cương mặc trọng giáp canh giữ.

Viên Minh xuống ngựa dắt bộ, rất nhanh đã tới cửa thành.

Những binh sĩ Nam Cương kia cũng không kiểm tra gì, chỉ đưa mắt nhìn qua loa hắn vài lần rồi quay đi.

Viên Minh thuận lợi bước vào trong thành. Vừa vào, hắn lập tức nhìn thấy một bảng thông báo dán tầng tầng lớp lớp những tờ văn thư bố cáo.

Một tờ mới nhất trong đó có ghi rõ, trong thành trấn thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm, sau giờ Tuất sơ, trừ khi có thủ dụ của lãnh chúa hoặc lệnh bài của thống lĩnh, bất kỳ người nào lảng vảng bên ngoài đều sẽ bị bắt lại, đánh phạt ba mươi quân côn.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn trời thấy cũng sắp tới giờ Tuất.

- Giải thích, Giờ Tuất sơ là khoảng 19 giờ 15 phút.

Đang khi định rời đi, ánh mắt Viên Minh chợt bị hấp dẫn bởi một tờ thông báo tìm người bị phong hóa, đã phai màu nằm dưới hai tờ thông báo khác, trên đó tuy có thể láng máng nhìn ra nội dung đại khái là có nhân viên đi theo đoàn gì đó của Đại Tấn bị mất tích, chỉ có điều chữ viết và hình người đều đã bị mờ nhòe, nhìn không rõ ràng.

“Đại Tấn…nhân viên mất tích?” Nhìn phần nội dung tàn khuyết, Viên Minh sinh lòng nghi hoặc.

Nhưng hắn cũng chỉ là bị hai chữ “Đại Tấn” thu hút chứ chưa để ý lắm, nhìn qua một chút xong liền dắt ngựa đi vào trong trấn.

Vào trấn chưa được bao lâu thì trời tối sầm lại.

Người trên phố đi lại vội vàng, hiển nhiên là sợ làm trái lệnh cấm đi lại ban đêm sẽ bị phạt nặng nên ai nấy đều vội vã chạy về chỗ ở.

Viên Minh thân là tu sĩ, dĩ nhiên không sợ những quy củ của thế giới phàm tục này, nhưng hắn cũng không muốn gây ra phiền toái gì, vì thế hắn định nhanh chóng tìm một quán trọ nghỉ lại, đợi đến mai sẽ đi tìm xưởng làm hương kia.

Nhắc đến cũng khéo, khi còn chưa đi được bao xa, hắn đã thấy ngay một cửa hàng treo một chuỗi đèn lồng đỏ, nằm cạnh mặt đường. Cửa hàng này bên ngoài giăng vải xanh làm bảng hiệu, trên đó ghi hai chữ ‘Khách Sạn’ bằng sơn trắng.

Dưới bảng hiệu, một lão hán thoạt đầu đội tứ phương vũ mạo, thân vận trường bào gấm lụa, đang ngồi tựa lưng vào cánh cửa.

- Giải thích, Tứ phương vũ mạo là loại mũ đội đầu thường làm từ vải, phần đỉnh là hình vuông, vành chụp ôm đầu hình tròn. Hết giải thích.

Trông lão giống như một phú ông lắm tiền nhưng làn da lại thô ráp, đen đúa, tay nắm một tẩu thuốc cũ kỹ, miệng đang rít thuốc “sọc sọc”, khói thuốc mịt mờ bốc lên để lộ ra một khuôn mặt già nua khắc khổ.

“Nhìn cái tướng này hẳn là một tay nhà giàu mới nổi.” Viên Minh thầm ước đoán.

Ngay khi Viên Minh nhìn thấy lão hán, đối phương cũng nhìn thấy hắn.

Lão hán vừa giây trước thôi còn mặt mày sầu khổ, giây sau đã lập tức tươi cười hớn hở tiến lên chào đón.

“Khách nhân tôn quý chắc là từ xa tới ha? Cả đoạn đường dài phong trần mệt mỏi, vất vả rồi.” Lão hán chủ động lên tiếng.

“Lão bá là chưởng quỹ của khách sạn này sao?” Viên Minh hồ nghi hỏi.

“Dạ, dạ. Nhìn khách nhân ngài hẳn là tuấn kiện ra ngoài du lịch, lại vừa mới tới Thiết Hổ trấn chúng ta. Cơ mà chắc ngài chưa biết nơi này có lệnh cấm đi lại ban đêm nhỉ? Không biết ngài đã có chỗ nghỉ đêm chưa? Nếu không chê, mời nghỉ lại tại tiểu điếm chúng ta.” Lão hán nhiệt tình hỏi han, quan tâm nói.

Viên Minh đưa mắt nhìn vào đại đường bên trong khách sạn, thấy bên trong đã thắp đèn, trông khá sạch sẽ, quan trọng nhất là có vẻ trống trải yên tĩnh.

“Có khách phòng nào nằm xa mặt đường và yên tĩnh chút không?” Viên Minh hỏi.

“Có có, chỗ hậu viện của chúng ta còn phòng, không những cách xa mặt đường mà cạnh đó còn có một mảnh rừng trúc. Lão hán ta dám cam đoan, đó chính là khách phòng yên tĩnh nhất trấn này.” Lão hán vội vỗ ngực đề xuất.

Viên Minh liếc mắt nhìn dọc con phố, phát hiện đến cuối tầm mắt cũng không còn khách sạn nào nữa, bèn gật đầu:

“Vậy làm phiền chưởng quỹ sắp xếp một chút.”

“Yên tâm, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng.”

Lão hán cười đáp ứng rồi quay người hướng vào trong khách sạn, lớn tiếng gọi: “Thổ Lặc, mau chạy ra đây dắt ngựa cho khách nhân.”

Rất nhanh, một nam thanh niên làn da đen đúa, bộ dạng trông giống lão hán tới bảy, tám phần từ trong chạy ra, cúi đầu nhận dây cương từ tay Viên Minh rồi dắt ngựa theo một lối nhỏ cạnh khách sạn, đi vào phía hậu viện.

“Nhớ tắm sạch sẽ cho ngựa của khách nhân một chút rồi cho ngựa ăn loại cỏ khô tốt nhất ấy.” Lão hán không quên cao giọng dặn dò.

Thanh niên kia chẳng biết có nghe thấy hay không mà không hề đáp lời.

“Hắc hắc, con trai ta từ nhỏ đầu đã như cục gỗ, khách quan đừng bận tâm.” Lão hán vừa cười vừa nói.

“Không sao.” Viên Minh khoát khoát tay.

“Mời ngài vào.” Lão hán gọi Viên Minh đi vào trong khách sạn.

Viên Minh bước vào cửa khách sạn, thuận miệng hỏi một câu: “Chưởng quỹ, ngài mở khách sạn này được bao lâu rồi?”

“Khách nhân tôn quý, ngài đừng gọi cái gì chưởng quỹ, quá khách khí, cứ gọi ta một tiếng Lão Yên Đại là…” Lão hán vốn đang nói như miệng bôi mỡ, nhưng khi bước vào trong phòng, nhờ ánh sáng bên trong mà thấy rõ hình dáng Viên Minh, lão lại chợt sững lại.

- Giải thích, Lão Yên Đại hay Lão Tẩu Thuốc. Yên là khói, đại là cái túi. Tẩu thuốc bên Trung thường có treo thêm một cái túi vải nhỏ để đựng thuốc lá đã phơi khô, thái nhỏ. Hết giải thích.

Viên Minh thấy lão hán đang nói bỗng ngừng lại, thấy hơi kỳ quái nên đưa mắt nhìn sang phía lão, lập tức thấy lão hán đang mặt mày kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

“Chưởng quỹ, ngài sao vậy?” Hắn vô thức đưa tay sờ lên mặt, hỏi.

Lão hán giống như đột nhiên bừng tỉnh, tỏ vẻ xấu hổ cười đáp: “Ái chà chà, mới rồi ở bên ngoài nhìn không rõ, vào trong mới phát hiện, trong suốt mấy năm qua ở Thiết Hổ trấn này, lão hán ta chưa từng gặp khách nhân nào trẻ trung trắng trẻo như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận