Tiên Giả

Chương 836: Gặp kỳ công

Con Yêu thú Hải Triết này tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nó giơ toàn bộ xúc tu lên ngăn, Đại Hắc Thiên Thần Chưởng Đập xuống, hai bên tiếp xúc với nhau giống như tiếng mưa rơi xuống lá chuối, xuyên thủng thành từng cái lỗ.
Uy năng của Đại Hắc Thiên Thần Chưởng bị yếu đi nhiều, mặc dù cuối cùng vẫn thuận lợi đánh vào trên thân con Yêu Thú Hải Triết, nhưng cũng chỉ đem nó đánh bay đi, chứ không tạo thành tổn thương quá lớn gì.
Trên hải nhãn, sắc mặt Viên Minh nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Lòng bàn tay của Đại Hắc Thiên Thần Chưởng bay ra một vòng xoáy màu đen, trong nháy mắt nó biến lớn gấp mấy trăm lần, che mất toàn bộ Hải Nhãn, tản ra khí tức sinh cùng tử vô cùng quỷ dị, chính là Sinh Tử Luân Hồi Đạo.
Vòng xoáy sinh tử luân hồi giống như một cái miệng hớn, hung hăng cắn vào trên thân thể yêu thú Hải Triết, thoạt nhìn như muốn một ngụm nuốt sạch.
“Hống hống hống…”
Yêu thú Hải Triết phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, thân thể cao lớn của nó đột nhiên bộc phát ra ánh sáng màu tím vô cùng chói mắt, trong đó còn ẩn chứa ba động yêu lực kinh người.
“Đây là…”Viên Minh tái mặt, một tay giơ lên, khẩn cấp gọi Diệt Hồn Kiếm trở về, còn thân hình hắn thì bay ngược ra sau.
Nhưng mà còn chưa bay được bao xa thì tử quang chói mắt đã vỡ ra.
Viên Minh vội vàng tế là Hậu Thổ Phong lơ lửng trên đỉnh đầu, một vòng bảo hộ bằng ánh sáng màu vàng cũng lập tức rơi xuống, bảo vệ thân thể của hắn.
Nhưng mà va chạm kinh thiên như trong dự liệu lại không phát sinh, những ánh sáng tím nổ tung ra kia lại tiêu tán giống như bọt biển, và Yêu thú Hải Triết khổng lồ đang bị Sinh Tử Luân Hồi Đạo cắn nuốt kia cũng biến mất vô tung theo.
Viên Minh khẽ giật mình, vẻ mặt cũng lập tức trở nên kinh hãi.
Hư không bên cạnh bỗng có ánh tím chớp động, từng con Hải triết nhỏ như năm đấm nhiều vô số hiện ra, chi chít không đếm xuể.
Xúc tu của những con Hải Triết nhỏ đồng loạt bắn ra, từ mọi phía đánh về hướng Viên Minh, chặn lại tất cả đường lui của hắn, mà muốn tránh cũng không thể tránh nổi.
“Không đúng, đây không phải là huyễn thuật, mà là thực sự, con Hải Triết này còn có năng lực phân liệt cơ thể nữa.”
Trong lòng Viên Minh thất kinh, đồng thời hai tay hắn cũng bấm niệm pháp quyết rất nhanh, đem pháp lực rót vào túi linh thú Lôi Vũ, vận chuyển Kim Quỳ Ngự Thú Thuật, trên người lập tức có lôi điện chói mắt sáng lên.
Một tiếng sấm sét nổ ra, tiếp đó thì thân ảnh của Viên Minh biến mất, nháy mắt sau đã xuất hiện ở bên ngoài đó vài dặm, vất vả chạy ra khỏi vòng vây vô số kể phân thân của Yêu thú Hải Triết.
Dù thế thì bên trên cánh tay phải của hắn vẫn xuất hiện mấy cái lỗ máu nhỏ xíu, miệng vết thương trên da thịt biến thành màu tím đen.
Vừa nãy mặc dù Viên Minh đã kịp thời dùng lôi độn để trốn thoát khỏi vòng vây trùng điệp kia, nhưng cánh tay phải của hắn vẫn bị xúc tu của con Yêu thú Hải Triết gây thương tích.
Một cảm giác nhức mỏi tê dại từ chỗ cánh tay phải truyền ra, nửa người của hắn bắt đầu bủn rủn vô lực.
“Kịch độc thật đáng sợ!” trong lòng Viên Minh run lên, vội vàng thôi động Bất Tử Thu trong đan điền.
Trên da của hắn xuất hiện thụ văn màu đen, tay chân cũng hóa thành cành cây Bất Tử Thụ, một luồng bất tử yêu lực tuôn ra, chống lại kịch độc trên cánh tay phải.
Sinh mệnh lực của Bất Tử Thụ kinh người, có tác dụng chống cự lại kịch độc rất tốt, mà sau khi dung hợp vỏ cây của Thế Giới Chi Thụ xong, sinh mệnh lực lại tăng lên lần nữa, nên rất nhanh đã chặn lại sự xâm thực của kịch độc từ con Yêu thú Hải Triết.
Cùng lúc đó, mấy cái rễ cây của bất Tử Thụ đâm vào hư không, sau đó xuất hiện tại bên cạnh của mấy con Hải Triết nhỏ cách đó không xa, đánh trúng những cỗ phân thân này, nhưng bọn nó lại biến mất trong nháy mắt.
“Tốt rồi, hết thảy đều thuận lợi.” trong mắt Viên Minh hiện lên một tia vui sướng, hắn đang muốn lần nữa thúc giục thần thông Lôi Độn.
“Lôi Độn... hóa thân thành mộc…biết được cũng không ít thủ đoạn, đáng tiếc đều là kỹ xảo không lên nổi mặt bàn.” một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
Đồng tử của Viên Minh hơi co lại, không chút do dự thúc giục thần thông Lôi Độn tiếp tục trốn xa.
Nhưng vào lúc này, thần hồn của hắn đột nhiên đau nhức kịch liệt, giống như bị phanh thây xé xác, ánh sáng của lôi điện quanh người hắn vừa mới lóe lên đã tiêu tán toàn bộ.
Thần hồn của Viên Minh chẳng những đau đớn kịch liệt, mà màu sắc cũng nhanh chóng biến hóa, chuyển thành màu đen.
“Đây là hồn độc! Ta trúng độc lúc nào vậy?” trong lòng Viên Minh lập tức nhấc lên kinh đào hải lãng.
“Tất nhiên là từ lúc vừa mới bắt đầu, từ lúc ngươi đặt chân đến phụ cận động phủ của bổn tôn, cũng đã định trước phải chết ở chỗ này, cuối cùng bị ta thôn phệ, trở thành một phần của ta, đây là vinh quang của ngươi.” phía trước đám Hải Triết nhỏ lít nha lít nhít kia, bỗng có một con Hải Triết cao hơn một trượng bay ra.
Con Hải Triết này toàn thân đen kịt, cực kỳ bắt mắt, nhìn qua thì dường như chính là bản thể của con Yêu thú Hải Triết này.
Hắc sắc Hải Triết vừa hiện ra, thần hồn của Viên Minh lập tức đau đớn gấp bội, hắn cảm giác đau đến mức như muốn nổ cả đầu ra luôn vậy.
Viên Minh cắn chặt răng, cố gắng bảo vệ một tia thanh tỉnh cuối cùng, vừa điều động toàn bộ hồn lực để chống cự, vừa dò xét chỗ dị thường của thần hồn, cuối cùng cũng nhìn ra manh mối.
Thần hồn của hắn chẳng biết từ lúc nào đã bị mười mấy cái tơ màu đen siêu mảnh xuyên suốt. Những sợi tơ này mảnh mai vô cùng, bằng năng lực dò xét của hắn mà phải điều động toàn bộ thần hồn lẫn tập trung tư tưởng quan sát mới phát hiện ra được.
Viên Minh lại men theo dấu vết dò xét tiếp, trong lòng cả kinh.
Trong hư không ở ngay cạnh hắn bất ngờ có đầy loại tơ mảnh màu đen này, thậm trí trải rộng ra toàn bộ bên cạnh sào huyệt của nó, nhìn qua giống như một mảnh lưới vô cùng to lớn, sẵn sàng chờ đợi con mồi chui đầu vào lưới.
“A, vậy mà có thể phát giác được sự tồn tại Hồn Ti La Võng của bổn tôn, xem ra lực lượng thần hồn của ngươi cũng có chút mạnh mẽ, hay dùng hồn lực của ngươi để ngăn cản giấc ngủ sai lầm của bổn tôn nhỉ.” Con Yêu thú Hắc sắc Hải Triết nói ra.
Lời còn chưa dứt, sợi tơ mảnh màu đen xuyên qua thần hồn của Viên Minh nhanh chóng to lên, giống như mười mấy lưỡi dao hung hăng cắt chém lên thần hồn của hắn.
Thần hồn của Viên đau nhức kịch liệt, cả người giống như bị chia năm xẻ bảy ra.
Nhưng những năm qua, thần hồn của hắn liên tục gặp phải tổn thương như này, nên năng lực chịu đựng của hắn đã sớm vượt qua người thường, chỉ cần ý thức chưa hoàn toàn trầm luân, liền có thể dựa vào việc tập trung hồn lực để kéo dài thời gian.
Khóe miệng của hắn lộ la một nụ cười lạnh, trong miệng khẽ nói một tiếng : ”Cộng mệnh!”
“A... a... a !” hắc sắc Hải Triết Yêu đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, từng cỗ hồn lực màu đen tràn ra cả bên ngoài.
Những con Hải Triết nhỏ cũng đều bị như thế, hồn lực bị tràn ra ngoài cơ thể, chỉ một giây thoáng qua, dường như tất cả đều gặp phải trọng thương.
Có rất nhiều phân thân Hải Triết nhỏ khẽ run rẩy cơ thể, sau đó nổ tung và chết đi.
Viên Minh nhìn thấy cảnh này, cũng ngẩn cả người.
Hắn vốn tưởng rằng, thần thông “Cộng mệnh” phản kích chỉ có thể tổn thương bản thể của Yêu thú Hải Triết, nhưng không ngờ đám phân thân lít nhít kia cũng bị ảnh hưởng tới, một con cũng không có thoát.
Trong lòng hắn thay đổi ý nghĩ thật nhanh, tay trái trảo một cái vào hư không, trong tay xuất hiện một bóng đen, chính là Diệt Hồn Kiếm.
Hắn lại lần nữa thúc giục phù văn Diệt Thức của Diệt Hồn Kiếm, một cỗ ba động vô hình bỗng khuếch tán ra.
Phân thân Hải Triết ở gần đó cảm giác bị chém đứt lần nữa, xung quanh bắt đầu tán loạn mất trật tự.
Viên Minh lại vung tay lên, Tu La Cung xuất hiện, hào quang thời gian lập lòe nhanh chóng trở nên to lớn.
Một tiếng “Oanh” vang lên trầm đục, một tòa cung điện nguy nga trống rỗng hiện ra, đột nhiên phủ xuống đáy biển.
“Thu!” hai tay Viên Minh bấm niệm pháp quyết, miệng khẽ quát một tiếng.
Một lực hút to lớn từ bên trong Tu La Cung truyền ra, mấy trăm phân thân Hải Triết bị Tu La Cung hút vào bên trong, rồi ném vào khu vực Cực Hỏa.
Con Yêu Thú hắc sắc Hải Triết lúc này mới phát ra tiếng kêu kinh sợ và phẫn nộ, một cỗ hồn lực mạnh mẽ dị thường bỗng bộc phát trùng kích ra, cưỡng ép đem phù văn vô hình Diệt Thức xé rách.
Rất nhiều con Hải Triết nhỏ lại lần nữa tìm được phương hướng, vội vàng bắn về chỗ con hắc sắc Hải Triết xuyên vào thân thể nó, dung hợp lại thành một.
Thân thể con hắc sắc Hải Triết đang nhanh chóng to lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, và đang có xu thế khôi phục nguyên dạng.
Viên Minh nhìn thấy cảnh này, không tiếp tục ra tay mà phất tay thu hồi Tu La Cung, ở phía dưới hiện lên lôi quang, lại là Lôi Vũ từ bên trong túi linh thú bay ra.
Lôi Vũ vừa mới hiện thân thì không chút do dự mà mở luôn bốn cánh ra , nâng Viên Minh lên rồi nhanh chóng bay vút về phương hướng bày Bát Cực Kim Tỏa Trận mà đi.
Toàn bộ tơ mảnh màu đen trong thần hồn của hắn đã bị đứt rời, thần hồn của hắn mặc dù vẫn đau đớn kịch liệt như cũ, nhưng cũng đã có thể hành động.
Hắn điều khiển thần hồn trốn vào Thâu Thiên Đỉnh, tiến vào không gian Bạch Ngọc Liên Đài, rồi vọt tới Minh Hồn Chi Hỏa.
Một tiếng “Xoẹt” nho nhỏ vang lên, thần hồn của hắn bị Minh Hồn Chi Hỏa thiêu không ít.
Dưới tác dụng của thần thông Cộng Mệnh, nơi xa truyền đến tiếng Yêu thú Hải Triết rú lên thê lương thảm thiết.
Mấy trăm con Hải Triết nhỏ được thu vào bên trong Tu La Cung cũng bị trọng thương, mấy chục phân thân Hải Triết lập tức bị hủy diệt.
Viên MInh nhìn thấy cảnh này thì rốt cục xác nhận, thần thông Cộng Mệnh này của mình chẳng những có thể tổn thương đến bản thể của kẻ địch, mà cũng sẽ tổn thương đến cả phân thân của nó, có thể xưng là khắc tinh của thần thông loại phân thân.
Trong lòng hắn mừng thầm, đồng thời vẫn không dám có chút buông lỏng nào như cũ, lại điều khiển thần hồn vọt tới Minh Hồn chi Hỏa lần thứ ba.
Vô số phân thân Hải Triết lúc này đều đã tương dung với bản thể, nhưng thần hồn của nó lại đột nhiên lọt vào công kích quỷ dị, không ít hồn lực tự dưng bị hủy diệt mất.
Nhưng mà lúc này đa số phân thân đều đã tụ lại, hồn lực vốn chia ra vô số phân thân cũng dã tụ hợp lại, hòa làm một thể, nên cũng tăng lên sức chống cự lên nhiều với cái công kích quỷ dị này, giống như còn có thể thừa nhận được.
Lúc này, bên trong đám xúc tu của con Yêu thú Hải Triết bỗng xuất hiện ra một giương mặt người trông rất dữ tợn, và đang tràn đầy vẻ cuồng nộ.
Trong mắt nó thấy rằng, tên tu sĩ nhân tộc trước mắt này vậy mà dám ức hiếp đến tận cửa, làm tổn thương nó tới mức này, lại còn bắt đi không ít phân thân của nó, đúng là đã không có khả năng tha thứ nữa.
Thân thể con Yêu thú Hải Triết to lớn hóa thành một cái bóng màu tím, nhanh chóng đuổi theo hướng Viên Minh vừa chạy.
“Quả nhiên đến rồi!” Viên Minh nhìn về phía sau lẩm bẩm, trong lòng đang vui vẻ mừng thầm, tiếp tục dùng thần hồn của mình đụng chạm Minh Hồn Chi Hỏa.
Kế hoạch săn thú của hắn nhắc tới thì thực ra cũng rất đơn giản, một mình hắn đi vào sào huyệt của con Hải Triết này, sau đó dẫn nó đến chỗ bày Bát Cực Kim Tỏa Trận, thế là đại công cáo thành rồi.
Mà muốn đạt tới mục đích này, điều phiền toái nhất là con Yêu thú này vốn có cảm giác rất nhạy cảm.
Hắn vừa mới công kích hải nhãn của sào huyệt nó, mục đích chỉ có một, đó là tổn thương thần hồn của con Yêu thú này, làm suy yếu cái năng lực cảm giác nhạy bén kia của nó.
Viên Minh lại không nghĩ tới, con thú này thế mà để cho hắn cơ hội đến gần, khiến hắn dùng tới thần thông Cộng Mệnh.
Kể từ đó thì kế hoạch của hắn liền càng thêm trôi chảy.
Tốc độ độn của Lôi Vũ cực kỳ kinh người, rất nhanh đã đến được chỗ Bát Cực Kim Tỏa Trận, nhưng nó cũng không dừng lại chút nào mà vèo cái nhảy vọt qua, rồi tiếp tục phi độn về phía xa xa.
Thần hồn của con yêu thú Hải Triết tiếp tục bị thương, năng lực cảm giác của nó chịu ảnh hưởng lớn, lại đang cuồng nộ một lòng đuổi theo Viên Minh, nên cũng không phát hiện ra Bát Cực Kim Tỏa Trận, mà bay thẳng đến chỗ đó.
Trên lưng Lôi Vũ, ánh mắt Viên Minh đầy vui vẻ, lật tay tế ra tám cái kim sắc trận kỳ, rồi bấm niệm pháp quyết thúc giục.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một cột sáng màu vàng vừa to vừa thô bộc phát ra, bao phủ cơ thể của con Yêu thú Hải Triết, sau đó là vô số kể xiềng xích màu vàng từ bên trong cột sáng bắn ra, cuốn lấy thân thể con Yêu thú Hải Triết, đem nó giam cầm ở trong trận.
Yêu thú Hải Triết không ngờ tới chỗ này lại có cạm bẫy, vô cùng kinh sợ, nó ra sức vùng vẫy mấy cái, nhưng căn bản không có cách nào tránh thoát.
Nó đang muốn lần nữa thử nghiệm phân liệt thân thể, xem có thể thoát khỏi sự giam cầm của đại trận hay không, thì phía trước hiện lên một đạo lôi quang, và thân thể Lôi Vũ thoáng hiện ra.
Viên Minh đứng ở trên lưng Lôi Vũ, lúc này hắn đã sử dụng biện pháp khẩn cấp trước đó để hoàn toàn chuyển hóa thành hình thái Bất Tử Thụ, và đang cố gắng áp chế độc tố trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận