Tiên Giả

Chương 752: tam đại hiểm địa

Mấy ngày sau.

Nam Cương Tây Vực.

Trấn La Tháp.

Viên Minh và Tịch Ảnh đứng sóng vai ở phía trước một ngôi nhà nhỏ.

“Nơi này chính là chỗ ở của vị Hạ Hiệt tiền bối kia sao? Hình như đối phương cũng không có ở đây.” Tịch Ảnh nhìn phía trước ngôi nhà nhỏ, nhận xét.

Lông mày của Viên Minh cũng nhíu lại, thần thức của hắn đảo qua ngôi nhà nhỏ này của Hạ Hiệt, không phát hiện ra bóng người nào ở bên trong, bên trên bàn ghế cũng bị phủ một lớp bụi bặm khá dày đặc, cho thấy đã lâu không có người ở đây.

“Hạ Hiệt tiền bối trước kia không phải sẽ ở lại nơi đây sao? Chẳng lẽ trong thời kỳ một trăm năm này, đã có biến cố gì xảy ra?” Viên Minh lẩm bẩm.

Quãng thời gian trăm năm này, hắn từ thử nghiệm phụ thể Hạ Hiệt, nhưng không biết do hai người có cảnh giới thần hồn chênh lệch quá lớn, hay vì Hạ Hiệt chính là chủ nhân trước đây của Thâu Thiên Đỉnh, nên có biện pháp tránh cho hương đen phụ thể, mà hắn vẫn một mực không thể thành công.

Viên Minh đem thần thức của mình khuếch tán ra xung quanh, lan tràn tới mức tận cùng, nhưng vẫn như cũ không mảy may phát hiện ra manh mối gì.

Hắn dẫn Tịch ẢNh rời khỏi trấn La Tháp, rồi nhanh chóng đi tới Xà Vương cốc.

Mọi thứ tình huống ở trong Xà Vương cốc vẫn y như cũ, chỗ vết nứt không gian kia đã biến mất triệt để, cung điện có chứa ma khí bên trong vốn chiếm giữ trên mặt đất chỗ phế tích này, cũng hoàn toàn tiêu tán.

Đã không có Ma Nhãn ở dưới đất ảnh hưởng, nên khói độc ở trên mặt đất trong sơn cốc cũng không thấy bóng dáng, Xà Vương cốc cũng biến thành một sơn cốc bình thường.

“Xem ra thì Hạ Hiệt tiền bối đã rời đi thật, đi thôi!” Viên Minh thở dài nói ra.

Hai người đi thẳng tới hải ngoại, chẳng mấy chốc đã đi tới một hòn đảo có linh khí dồi dào, và bị yêu thú hoành hành, Ô Lỗ đã chờ đợi ở chỗ này rất lâu.

Những năm này, Viên Minh vẫn một mực bảo trì liên hệ cùng Ô Lỗ, Ô Lỗ vẫn đang chuyên chí tìm kiếm tung tích ám tử Ma Tộc, đáng tiếc vẫn không có chút thu hoạch nào, những người kia giống như là tan biến vào trong không khí vậy.

Ô Lỗ rảnh rỗi không có việc gì làm, ở Vân Hoang đại lục cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nên nghe nói Viên Minh và Tịch Ảnh chuẩn bị đi đến thế giới hải ngoại, liền theo tới đây.

“Viên huynh, Tịch Ảnh đạo hữu, các ngươi để ta chờ mòn hết cả mông rồi.” Ô Lỗ vừa thấy hai người đã cười một cái rồi lên tiếng phàn nàn.

Viên Minh đánh giá Ô Lỗ một lượt, lông mày cũng không khỏi khẽ nhướng lên.

Hắn phát hiện tu vi cảnh giới của Ô Lỗ bây giờ cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn là bộ dạng Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng thể nội vốn là hỗn loạn pha tạp của hắn ta trước đây đã không còn, khí tức hỗn tạp đã bị luyện hóa toàn bộ, tất cả dung hợp thành một.

Bằng ánh mắt bây giờ của Viên Minh nhìn lại, cũng cảm thấy có chút nhìn không thấu Ô Lỗ, chỉ cảm thấy khí tức của hắn ta thâm trầm, tạo cho người ta có một cảm giác tiềm lực vô tận.

“Sắp đặt sự vụ của Song Nguyệt Minh nên trì hoãn chút.” Tịch Ảnh giải thích.

“Nếu đã đủ người rồi, vậy nhanh chóng ra tay thôi, ta đã mong chờ thế giới hải ngoại kia từ rất lâu rồi.” Ô Lỗ háo hức nói ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng “Ông !” vang lên từ phía chân trời.

Một dải ánh sáng màu vàng kim giống như thác nước từ không trung rủ xuống, đem ba người Viên Minh bao phủ vào giữa, Yêu thú ở bốn phía xung quanh hốt hoảng chạy trốn lung tung hết.

Chợt, một cỗ lực lượng không gian mạnh mẽ co rụt lại, thu liễm hết thác nước ánh sáng vàng cuộn ngược trở lại.

Thân ảnh ba người Viên Minh chợt biến mất ngay tại chỗ.

Kim Quỳ đảo, Hỏa Tinh Cung.

Một đạo kim quang hạ xuống, thân ảnh ba người Viên Minh lại xuất hiện lần nữa.

Một mảnh kim sắc trường cung đang thản nhiên lơ lửng trước người của bọn hắn, toàn thân nó nhộn nhạo giống như được tạo thành từ ánh sáng mặt trời vàng rực.

Tự nhiên đúng là Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung.

“Nhiều năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ, tiền bối không có vấn đề gì chứ?” Viên Minh chắp tay chào hỏi.

Bằng tu vi bây giờ của hắn, đủ để ngang hàng tương xứng với Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung cùng thế hệ, chỉ là bọn họ tiến về thế giới hải ngoại còn phải mượn lực lượng của Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung, cộng thêm đối phương xác thực tồn tại đã lâu, tư lịch các phương diện cũng hơn xa bản thân bọn họ, nên đối đãi cung kính.

”Tu vi của mấy người các ngươi đều tiến triển rất lớn, ừm không tệ, lần này tới là muốn tiến về thế giới hải ngoại?” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung đi vòng quanh ba người một vòng, cười cười đánh giá một cái.

“Làm phiền tiền bối!” Viên Minh chắp tay nói.

“Dễ nói, dễ nói, chẳng qua mấy vị tiểu hữu tới đúng lúc.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói.

“Lời này của tiền bối có ý gì?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Các ngươi nếu là đến chậm thêm chút thời gian nữa, chỉ sợ ta đành phải nuốt lời, thời gian gần đây, thế giới hải ngoại phát sinh dị biến, chuẩn bị mấy trăm năm gió biển bạo động, tới lúc đó, chính ta muốn đưa các ngươi ra ngoài cũng làm không được.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung giải thích một phen.

Nghe xong lời ấy, sắc mặt ba người Viên Minh đều hơi đổi.

“May mà còn có thời gian, các ngươi ở chỗ này đợi xíu, ta đây đi làm chuẩn bị ra biển.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung tiếp tục nói.

“Trước thong thả đã, tiền bối, chúng ta hoàn toàn không biết chút gì về thế giới hải ngoại cả, kính xin tiền bối báo cho chúng ta một chút.” Viên Minh vội vàng nói.

Thời gian dù gấp gáp thế nào, cũng không đến mức chậm vài phút nửa tiếng.

“Nói đi, các ngươi muốn biết cái gì?” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung lầu bầu.

“Thế giới hải ngoại lần này chúng ta đi, có nguy hiểm thế nào?” Viên Minh nhanh nhẹn hỏi ngay.

“Các ngươi hiểu biết bao nhiêu về thế giới hải ngoại?” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung hỏi trước.

“Có biết chút ít qua điển tịch, nơi đó có rất nhiều yêu thú mới nghe lần đầu, hình thể cũng vô cùng to lớn, còn có các loại thiên tai cỡ lớn…” Viên Minh đem những gì mình biết được về thế giới hải ngoại, nói đại khái qua một lượt.

“Những cái mà ngươi nói kia, đều là những vấn đề thường gặp khi tiến vào thế giới hải ngoại, nguy hiểm thật sự, đáng sợ gấp chục lần so với những gì ngươi nói.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói ra.

“Kính xin tiền bối giải thích nghi hoặc!” Viên Minh nghiêm nghị hắn lên.

“Thế giới hải ngoại có ba nguy cơ lớn, theo thứ tự là Kình họa, gió biển, cùng Yêu ca, ba nguy cơ lớn này chia ra ở ba cái khu vực của hải ngoại, đều nằm trên đường mà chúng ta phải đi qua, nếu muốn tiến về hải ngoại. Trong đó, Kình họa ở khu vực thứ nhất, nơi đó có vô số cá voi khổng lồ sinh hoạt, con nào con nấy thôn thiên thực địa, lực lớn vô cùng, cá thể trưởng thành có thể sánh ngang với Phản Hư, nếu bất hạnh gặp phải bọn chúng, mặc kệ ngươi bay trên trời hay chui xuống biển, hay ẩn nấp gì đó đều không tránh thoát, chỉ có thể ở trong miệng nó giãi giụa cầu sinh.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung chậm rãi giải thích.

Phản Hư kỳ? Sắc mặt ba người Viên Minh lại biến đổi.

Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung tiếp tục nói : ”Nếu có thể may mắn thông qua khu vực này, sẽ tiến vào bên trong khu vực gió biển, nơi đó quanh năm có cuồng phong che khuất bầu trời, uy lực thì càng là dọa người, đừng nói là Người, mà ngay cả Linh Bảo bình thường đều có thể bị phá hủy.”

“Lúc nãy tiền bối nói tới gió Biển Bạo Động chính là chỉ cái này sao?” Ô Lỗ chen vào hỏi một câu.

“Hừ, đúng là gió biển, nhưng nếu nói là gió biển bạo động thật sự, thì khỏi cần phải đi, tu sĩ Phản Hư đi vào cũng chỉ là chịu chết.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung cười lạnh một tiếng, nói ra.

Ô Lỗ cười khan một tiếng, không nói gì nữa.

“Thứ ba là Yêu ca bên trong hải khu, chỉ là một loại tà vật nghỉ lại tại bên trong vùng biển này, bọn chúng am hiểu dùng tiếng ca khiến tu sĩ lầm vào Mê Huyễn, chỉ cần nghe phải tiếng ca mê hoặc của bọn nó, nghe nói là Hồn Tu cỡ Ngôn Vu cũng vô pháp ngăn cản, đều sẽ bị rơi vào huyễn cảnh, biến thành bữa ăn trong bụng của yêu tà bực này.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói xong, thì nhẹ nhàng trôi nổi ở phía trước ba người, giống như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ vậy.

Ba người Viên Minh nghe xong những lời này, vẻ mặt đều hết sức nặng nề.

“Qua khỏi ba cái nguy cơ lớn này, liền có thể tới thế giới hải ngoại sao?” Tịch Ảnh lên tiếng hỏi.

“Không biết!” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói.

“Không biết?” Viên Minh nhíu mày.

“Ba cái nguy hiểm lớn này được ghi chép lại ở trên điển tịch ở Tam Tiên đảo, ta chưa bao giờ đi qua nơi đó, còn về phần sau khi đi qua tam đại hiểm địa này có phải tới thế giới hải ngoại không, trên điển tịch cũng chưa nói, nên ta cũng không rõ ràng lắm.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói ra.

Ba người Viên Minh cùng nghệt mặt ra.

“Ta đã nói rõ những nguy hiểm của thế giới hải ngoại, có đi hay không do chính các ngươi quyết định, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói.

Viên Minh, Tịch Ảnh, Ô Lỗ trao đổi ảnh mắt với nhau, rồi cùng mỉm cười, không có người nào lùi bước cả.

“Tốt, có phần can đảm này mới có thể đi đến thế giới hải ngoại được.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung cười hặc chặc.

“Tiền bối, khi nào sẽ đưa chúng ta xuất phát?” Viên Minh mở miệng hỏi.

Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung im lặng chốc lát rồi nói ra : ”Không phải đưa các ngươi đi khỏi, mà ta, Đại Hoang Tinh Hà Châu, và cả Khung Vân nữa, cũng sẽ cùng một chỗ hộ tống các ngươi tiến về thế giới hải ngoại.”

Ba Người Viên Minh nghe lời ấy, đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc ra mặt.

“Khung Vân, nàng ở chỗ này?” Viên Minh ngạc nhiên hỏi.

Hắn tự nhiên đã sớm biết Khung Vân ở ngay chỗ này, chỉ là thần thông hương đen phụ thể không thể tiết lộ được.

“Trên người của Khung Vân có huyết mạch Hải Lam Kình Vương, có nàng ở đây thì chúng ta đi qua quãng Kình Họa kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung nói.

Viên Minh nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, hắn biết rõ lúc trước Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung đem Khung Vân che chở tại Tam Tiên Đảo, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, bây giờ xem như đã có được đáp án.

“Tiền bối, lúc trước ngài lưu Khung Vân lại trên Tam Tiên Đảo, hẳn là để vì chuyện hôm nay sao, ngài sớm đã có dự định tiến về thế giới hải ngoại?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Không tệ, trước giữ nàng ở đây, chính là giúp nàng thức tỉnh huyết mạch Hải Lam Kình Vương, cũng là để chuẩn bị tiến về thế giới Hải ngoại, chẳng qua chúng ta chỉ vượt qua một cửa ải Kình Họa, lấy vài thứ liền sẽ trở về.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung thoải mái thừa nhận, cũng không có giấu giếm điều gì.

“ Tiền bối ngược lại là thẳng thắn.” Viên Minh nghe thế thì khẽ cười một tiếng.

“Được rồi, các ngươi ở đây chờ chút, ta đi gọi người, sau đó cùng lúc xuất phát.” Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung không tiếp tục trò chuyện nữa, bỏ ba người lại, hóa thành một vệt kim quang rời đi.

Không bao lâu thì dẫn theo Khung Vân cùng một thiếu nữ mặc áo màu bạc trở lại bên này.

Thoáng nhìn thấy bọn họ một cái, tầm mắt của ba người Viên Minh đều không khỏi bị thiếu nữ mặc áo màu bạc kia hấp dẫn.

Đặc biệt là Tịch Ảnh cùng Viên Minh, khi cảm nhận được ba động mơ hồ truyền tới từ trên thân của thiếu nữ, ánh mắt hai người đều hơi đổi rồi liếc mắt nhìn nhau, lập tức xác định được, thiếu nữ áo bạc trước mắt này, chính là khí linh của Đại Hoang Tinh Hà Châu kia.

Lúc này, Đại Hoang Tinh Hà Châu biến thành nhỏ cỡ nắm tay, ẩn thân trong thể nội của thiếu nữ áo bạc.

“Viên huynh, đã lâu không gặp, Ồ! tu vi của ngươi…” Khung Vân vui mừng kêu lên, sau đó cảm ứng được pháp lực thâm bất khả trắc của Viên Minh, thần sắc đại biến.

“Khung Vân đạo hữu!” Viên Minh ôm quyền hành lễ nói ra.

“Tên Long Trùng kia đâu, không cùng ngươi đi tới sao?” Khung Vân nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lại hỏi hắn.

“Chúng ta tới đây là để tiến về thế giới hải ngoại, Long huynh cũng không hiểu biết, nên không cùng tới.” Viên Minh đáp.

Khung Vân nghe vậy thì ánh mắt ảm đạm, tỏ vẻ thất vọng.

“Khung Vân đạo hữu yên tâm, các ngươi hữu duyên, nhất định sẽ còn gặp lại, hai người là duyên phận thiên định, sẽ không có khả năng ly tán.” Viên Minh cười nói.

“Phi, ai cùng hắn là duyên phận thiên định chứ.” Khung Vân gắt nhẹ một cái, giọng nói còn kèm theo chút thẹn thùng.

“Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức lên được.” Khung Vân vừa định phát tác thì bị Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung cắt đứt.

Dứt lời, ánh mắt của Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung liền rơi vào trên thân của thiếu nữ áo bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận