Tiên Giả

Chương 488: Địa Tâm Hỏa Liên

Ánh mắt Viên Minh trợn to lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thần thức của hắn đột nhiên cảm ứng được ở bên trong thân thương như còn ẩn giấu thứ gì đó đang tản ra từng đợt tinh thần lực yếu ớt, nếu không chuyên tâm cảm ứng cơ hồ không thể phát hiện ra được.

“Đây là cái gì? Chẳng lẽ bên trong Tử Tinh Cửu Long thương còn bí ẩn khác?”

Viên Minh vận chuyển thần thức dò xét nơi đó nhưng lại bị một loại lực lượng ngôi sao cứng cỏi ngăn cản thần thức mình xâm nhập sâu vào bên trong.

“Tử Tinh Cửu Long thương có thể thôn phệ lực lượng sao trời chuyển ngược về cho chủ nhân rèn luyện xương cốt, quả nhiên không phải là pháp bảo tầm thường!” Viên Minh kiềm chế hưng phấn trong lòng, đứng dậy thu lại Tử Tinh Cửu Long thương, nói: "Chư vị, đã để chờ lâu. ”.

“Không đáng ngại, chỉ là vừa rồi pháp bảo của Viên huynh ngươi xảy ra vấn đề gì à?” Long Trùng tò mò hỏi.

“Không có vấn đề gì, chỉ là bảo vật này còn bất phàm hơn ta nghĩ nữa. Sau này gặp phải tinh vũ cũng có thể tiếp tục lấy ra ngăn cản được.” Viên Minh bất ngờ cười nói.

“Ồ vậy sao? Vậy xem như cảm tạ Viên huynh trước.” Long Trùng mừng rỡ.

Khung Vân cùng Ô Lỗ cũng đều thấy vui vẻ, có những lời này của Viên Minh thì sau này trong bí cảnh gặp phải tinh vũ đã không đáng lo nữa rồi.

Về phần vì sao pháp bảo của Viên Minh lại có công hiệu như vậy thì ba người lại không hỏi tiếp. Ngay cả Long Trùng thích dùng thương cũng chỉ thán phục pháp bảo của Viên Minh không ngừng, không nảy sinh tâm tư gì khác cả.

Thông qua Tình Động, Viên Minh cảm nhận được cảm xúc trong lòng mấy người, nụ cười trên mặt cũng không khỏi sâu hơn rất nhiều.

“Đi thôi, Hắc Mộc la bàn chỉ dẫn bảo vật kia ở ngay phía trước.” Khung Vân lấy pháp bảo la bàn ra, bấm quyết thúc giục.

Hư ảnh chiếc thìa tròn hiện ra, phần cán thìa chỉ về phía đông bắc, sau đó lại đột nhiên xoay tròn.

Sắc mặt Khung Vân trầm xuống, hai tay nhanh chóng bấm quyết nhưng hư ảnh chiếc thìa tròn vẫn chuyển động không ngừng, không cách nào ổn định lại được.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Long Trùng hỏi.

“Không biết, đột nhiên không cách nào cảm ứng được khí tức của kiện bảo vật kia, chẳng lẽ đã bị người nhanh chân lấy trước?” Khung Vân dừng thi pháp, sắc mặt rất khó coi.

Viên Minh nhìn thoáng qua hướng đông bắc. Nơi đó là chỗ ở của yêu thú thằn lằn, chẳng lẽ bảo vật mà Khung Vân nói chính là Tử Cực Thái Tuế?

Khung Vân cùng Long Long Trùng chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm một hồi, vẫn không thu hoạch được gì.

Hai người chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, tìm kiếm bảo vật khác, cũng thu được rất nhiều thứ.

Viên Minh dùng thần thức phân hồn thứ nhất làm chỉ dẫn, thu thập một đống loại linh tài kịch độc bỏ vào trong túi linh thú có chứa Tử Cực Thái Tuế.

Hai canh giờ sau, bốn người cuối cùng đã đi tới sát rìa của đại lục cỏ tím này, bèn nhìn về phía trước.

Trong mấy đại lục lơ lửng trước mặt bọn họ, có một đại lục gần nhất nhìn qua còn khổng lồ hơn đại lục cỏ tím này, bên trên đó lại bao phủ một màu đỏ thẫm, cũng không nhìn thấy hoa cỏ cây trồng gì cả.

Mấy người thương nghị một chút, nhất trí quyết định đi tới khối đại lục này.

Bọn họ đã có kinh nghiệm đi tới đại lục mới, nên mỗi người đều thi triển ra thủ đoạn bảo vệ thân thể riêng, sau đó độn quang bay về đại lục mới.

Cũng như lúc trước, bọn họ vừa rời khỏi đại lục cỏ tím thì lực hút quỷ dị lại xuất hiện. Lần này lực hút này mạnh gấp ba lần lúc trước khiến thân thể bọn họ đồng loạt rơi xuống phía dưới.

Biến cố như vậy nằm trong dự liệu của cả bốn người, chỉ là đến quá vội vàng không kịp đề phòng.

Long Trùng gầm lên, một hạt châu màu xanh lam xuất hiện trên đỉnh đầu y, tản ra một màn linh quang màu lam bao phủ cả thân thể y lại, khó khăn lắm mới ngăn cản được đà rơi xuống.

Mà Khung Vân cũng không biết thi triển bí pháp gì, trên hai chân liên tục lóe lên ánh lôi quang màu tím khó khăn lắm mới nâng giữ nàng lại.

Ô Lỗ thì đưa hai tay bắt ra một loại pháp quyết quỷ dị, huyết tương mãnh liệt đột nhiên hiện ra, bao vây cả người y thành huyết nhân mới khó khăn lắm mới ngăn được thế rơi xuống.

Vốn Viên Minh là kẻ cố sức nhất trong bọn họ nhưng khi rơi xuống, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy Tử Tinh Cửu Long thương ra. Một luồng lực tinh thần phun ra triệt tiêu hết lực hút bên dưới, vậy mà lại tiết kiệm được không ít sức lực so với ban đầu.

Chỉ là thúc giục pháp bảo cũng cần pháp lực, càng rời xa đại lục cỏ tím thì hấp lực càng tiếp tục tăng cường, pháp lực bốn người nhanh chóng tiêu hao. Viên Minh lại trở thành người đầu tiên không thể chống đỡ nổi.

Lúc này hắn cảm giác sâu sắc được tu vi bản thân quá thấp, những nan đề đòi hỏi cần có pháp lực cao như thế này hắn vẫn khó mà ứng phó được.

Để đến được đại lục tiếp theo, lúc này hắn không thể không lấy thêm linh thạch ra bổ sung lượng pháp lực bị tiêu hao.

Cuối cùng bốn người thi pháp gần như cạn kiệt sức lực mới thoát được lực hút, đi tới khối lục địa mới. Mà trong tay Viên Minh cũng có thêm vài khối linh thạch thượng phẩm bị hắn hút khô pháp lực, hóa thành mảnh vụn rơi xuống.

Đám người Viên Minh vất vả lắm mới đáp được xuống đại lục mới, vừa điều tức vừa đánh giá bốn phía. Chỉ thấy dưới chân bọn họ là đất đá cằn cỗi, ngoài đất đỏ và nham thạch đỏ thẫm nơi nơi ra thì hoàn toàn không thấy bất kỳ sinh linh hay thực vật nào khác.

Khí nóng hừng hực trên mặt đất hất lên từng đợt, đi lại nơi này như thể đang đi dưới dòng suối nước nóng, không ngừng bị hơi nước nóng bốc lên hun đến nóng hết cả người.

“Linh khí thuộc tính hỏa quá nồng đậm đi, nơi này đối với tu sĩ tinh tu hỏa pháp mà nói quả thực chính là một động thiên phúc địa." Tuy rằng Long Trùng tu luyện công pháp thuộc tính thủy nhưng cũng không ghét bỏ hoàn cảnh nơi này, cảm thụ một chút khí tức trong hư không xung quanh rồi ha hả cười nói.

“Nơi quỷ quái này mà cũng coi là động thiên phúc địa?" Khung Vân trợn trắng mắt, nói.

“Bỏ qua các yếu tố khác, sao lại không tính?” Long Trùng cười nói.

Lúc đầu mới tiến vào bí cảnh, hai người Long Trùng và Khung Vân còn bình thường, sau này dần hiện nguyên hình không ngừng đấu võ mồm với nhau.

Chỉ là loại tranh đấu này, càng giống như là tán tỉnh.

Tảng đá trên mặt đất phía trước hai người đột nhiên vỡ ra. Một cái bóng đỏ bắn ra, lóe lên như chớp phóng thẳng đến cổ chân Khung Vân. Hóa ra đó là một con bọ cạp màu đỏ to bằng chậu rửa mặt.

Khung Vân cả kinh, đang muốn lui về phía sau né tránh thì một thanh trường thương màu tím từ bên cạnh phóng tới với tốc độ còn nhanh hơn nữa, chém đôi con bọ cạp đỏ thành hai đoạn.

“Hai vị đừng chỉ lo nói chuyện, nơi này cũng đầy cổ quái, cẩn thận vẫn hơn." Viên Minh thu hồi Tử Tinh Cửu Long thương lại, nhắc nhở.

Vừa mới tìm bảo vật ở đại lục cỏ tím, lại gặp một trận mưa sao băng, Tử Tinh Cửu Long thương hấp thu không ít tinh thần lực, uy lực lại tăng lên.

"Đa tạ Viên huynh." Khuôn mặt xinh đẹp của Khung Vân ửng đỏ, hung hăng trừng mắt với Long Trùng một cái, rồi nói cảm ơn.

“Nên làm gì tiếp theo đây, còn phải nhờ đến Khung cô nương.” Ô Lỗ cười nói.

Khung Vân lại lấy Hắc Mộc la bàn ra, hư ảnh chiếc thìa xoay tròn một vòng rồi chỉ về phía trước.

Qua lần tầm bảo ở lục địa cỏ tím xong, mọi người cũng đã tin tưởng vào khả năng của Hắc Mộc la bàn nên lập tức dựa theo chỉ dẫn mà tiến lên.

Đại lục màu đỏ này rộng lớn hơn đại lục cỏ tím, đảo mắt đi qua hơn nửa ngày nhưng phía trước đám người vẫn chỉ là mặt đất đỏ thẫm mênh mông không có điểm cuối.

Càng đi sâu vào trong đại lục, linh khí thuộc tính hỏa càng nồng đậm, linh tài thuộc tính hỏa cũng thường xuyên xuất hiện, bốn người thu hoạch được rất nhiều.

Tuy rằng đại lục màu đỏ này không có nhiều kịch độc như đại lục cỏ tím nhưng lại có rất nhiều yêu thú thuộc tính hỏa với nhiều loại thần thông kỳ lạ mà không chỉ đám người Viên Minh, kể cả Tịch Ảnh cũng chưa từng thấy qua.

Cũng may thần thông cả bốn người đều là bất phàm, tuy rằng dọc theo đường đi liên tiếp gặp nguy cơ, nhưng không bị thương nặng.

Đoàn người đi xuyên qua một sa mạc nóng cháy, Khung Vân lại lấy ra la bàn, hư ảnh chiếc thìa tròn chấn động không ngừng rồi chỉ về phía trước bên trái.

"Phản ứng mãnh liệt như vậy, xem ra nơi này cũng có trọng bảo!

Viên Minh mình theo phương hướng cán thìa chỉ, thấy nơi đó địa thế dần dâng cao lên đến phía sau ngọn núi nơi xa xa. Nhìn qua mơ hồ còn có hơi sương mù bay lên, cũng rõ ràng nơi đó vô cùng nồng đậm linh khí.

Viên Minh cất bước đi tới triền núi kia trước, Ô Lỗ theo sát phía sau.

Long Trùng và Khung Vân không nói gì, cũng đi theo sau.

Có lẽ chính bọn họ cũng không phát hiện ra sau hàng loạt chuyện phát sinh, Viên Minh đã vô hình trung trở thành thủ lĩnh của tiểu đội bọn họ.

Đại lục này vô cùng nóng nực, mấy người cũng không dám đi quá nhanh, phải mất một lúc mới đi vượt qua sườn ngọn núi. Ập vào mặt là một luồng khí càng thêm nóng rực xen lẫn với mùi lưu huỳnh bên trong.

Viên Minh đứng bên sườn núi nhìn về phía sườn núi bên kia, địa thế dần dốc xuống trũng thấp, mặt đất nứt ra từng vết nứt thật lớn, trong khe nứt lấp đầy dung nham đỏ sậm.

Chính giữa là một hồ dung nham khổng lồ rộng mấy trượng. Trong hồ, bùn nóng đỏ thẫm sôi sục, khí lưu không ngừng tuôn ra, phình lên thành từng bong bóng khí cực lớn rồi lại vỡ tung ra.

Bên trên lớp dung nham nóng chảy sôi sục là một lớp khói mù lượn lờ, thỉnh thoảng còn bắn lên vài tia lửa lập lòe như con hỏa giao quay cuồng, chợt lóe lên rồi biến mất.

Ngửi thấy luồng sóng khí nóng rực cùng mùi hăng gay mũi, ai nấy đều không nhịn nổi mà nheo mắt lại.

Khung Vân lại lấy ra Hắc Mộc la bàn cảm ứng lần nữa. Lúc này hàng mày đang nhíu chặt của Long Trùng chợt buông lỏng, y tung người nhảy lên, đáp xuống lớp nham thạch vỡ vụn bên bờ hồ dung nham.

Những người khác thấy thế, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng cũng đều đuổi theo sau.

Khi tất cả đều đã đến sát mép hồ dung nham, Long Trùng vẫn bày ra một bộ tư thái kiêu ngạo nhìn về phía trước.

"Ngươi là tộc nhân tộc Hỏa Viên à? Mắc gì cấp bách như vậy, rốt cuộc là phát hiện cái gì?" Khung Vân nhíu mày hỏi.

"Các ngươi không phát hiện sao? Chỗ trung tâm hồ.” Long Trùng không quay đầu lại, chỉ vào mặt hồ trước mặt.

Viên Minh nhìn theo hướng ngón tay của y, ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy ở trung tâm của hồ dung nham có một vòng nham thạch màu đen vây lại với nhau hình thành nên một cái hồ nhỏ nữa có diện tích rộng chừng mười trượng, bên trong là một bụi hoa sen màu đỏ thẫm.

Hoa này cũng cổ quái, lá sen thưa thớt, hoa lại rất nhiều. Cánh hoa đỏ phản xạ ánh sáng nhìn như tinh thạch, từ xa nhìn lại như thể từ huyết tinh điêu khắc thành.

Cuống hoa có màu sẫm hơn, trên bề mặt lại có từng đường vân mảnh màu đỏ thẫm như thể những đường dây nối thông dung nham với đóa hoa, bên trong lưu thông dung tương cung cấp cho hoa.

“Đây không phải là Địa Tâm Hỏa liên chứ?" Ánh mắt Khung Vân sáng ngời, chần chừ hỏi.

“Cái gì mà phải với không phải, đây chính là Địa Tâm Hỏa liên! Ta từng nhìn thấy qua một lần trong đấu giá hội. Hoa này là thứ tốt nha, là kỳ hoa do linh lực của dung nham cùng với tinh hoa của đại địa sinh dưỡng ra, không cần phải nhập dược luyện đan mà có thể hấp thu trực tiếp được, có hiệu quả rèn luyện thân thể và gia tăng pháp lực. Đối với người tu luyện công pháp thuộc tính hỏa có hiệu quả rõ ràng rồi, nhưng đối với các pháp tu thuộc tính khác cũng có hiệu quả không kém.” Long Trùng kích động nói.

Nghe vậy, không chỉ Viên Minh mà tất cả mọi người đều sáng ngời hai mắt đầy hứng thú.

“Trời cho không lấy coi như có lỗi rồi. Đây là vật trời cho, mau tới lấy thôi!” Ô Lỗ đầy kích động đang định bay lên trước, lại bị Viên Minh ngăn lại.

“Phàm là nơi dị bảo ẩn thân sinh trưởng thì đều nhất định có linh thú thủ hộ. Đợi ta dò xét trước xem qua đã, sau đó hành động cũng không muộn.” Viên Minh mở miệng nói.

“Viên huynh nói có lý, là ta nôn nóng rồi.” Ô Lỗ ngượng ngùng nói.

Viên Minh nhắm hai mắt lại, bắt đầu tản thần thức ra nhìn lướt qua hồ dung nham.

Một lát sau, hắn lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mặt hiện lên một tia hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận