Tiên Giả

Chương 1013: Mượn dùng

Mạc Không Không thầm mắng một tiếng, chuyển người định bụng lặng yên lách qua từ bên cạnh nho sinh từ trung niên.
Ngay lúc y sắp lách qua người nho sinh này bỗng thấy trước mắt hiện ra đủ loại ảo giác, sáng loáng lập lòe khiến người ta hoa cả mắt.
Đến khi phục hồi tinh thần lại thì y đã bị nho sinh từ trung niên nắm chặt lấy bả vai.
"Khốn kiếp, từ đâu xuất hiện hồn tu vậy?" Mạc Không Không nổi giận mắng, trên mặt đầy không cam lòng cùng phẫn nộ.
Nho sinh trung niên lại như không nghe thấy tiếng mắng chửi, cúi đầu xem xét Mạc Không Không, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò: "Ngươi chính là Mạc Không Không được xưng tụng là thần hành vô tung sao? Đường đường là cường giả Pháp Tướng lại đi ăn trộm bảo vật. Lần này là trộm vật gì của Kim Kiếm môn?"
Mạc Không Không chưa mở miệng thì Khương Vấn Kiếm đã đuổi đến trước mặt nho sinh trung niên. Gã thở phào một hơi biểu lộ cảm kích: "Đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ, tên trộm này to gan lớn mật, dám ăn trộm chí bảo của bản môn. Nếu không có đạo hữu kịp thời xuất hiện thì chỉ sợ gã đã bỏ trốn được rồi." Nói qua y thi lễ với nho sinh, bày tỏ lòng biết ơn.
"Chí bảo? Là Khai Thiên kim giản trong truyền thuyết kia sao?" Nho sinh trung niên chau mày hỏi.
Khương Vấn Kiếm vô thức gật gật đầu, nhưng trong lòng lập tức dâng lên một tia cảnh giác.
"Đạo hữu nhìn lạ mặt, không biết là từ đâu đến? Là muốn đi đến nơi nào ở Thiên Quang sơn mạch?" Khương Vấn Kiếm ngẩng đầu cẩn thận nhìn qua nho sinh trung niên, hỏi dò, trong mắt hiện lên một tia đề phòng khó phát hiện ra.
"Nói ra thật xấu hổ, lần này ta đến đây lại có mục đích không khác với Mạc Không Không." Nho sinh Trung niên mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần áy náy.
Khương Vấn Kiếm nghe vậy mà sửng sốt, chưa phục hồi tinh thần lại đã thấy nho sinh trung niên giơ một tay lên. Một đạo kim quang sáng chói từ trên người Mạc Không Không nhan chóng bắn ra, lập tức hóa thành một thanh giản ngắn vững vàng rơi vào trong tay nho sinh.
Phía trên đoản giản tràn ngập lưu quang đủ màu, dùng thần niệm quét qua có thể cảm nhận được một luồng linh áp kinh người.
“Tạm thời mượn một chút, cáo từ!"
Trong mắt nho sinh trung niên hiện lên vẻ hài lòng, nhẹ nhàng rung rung đoản giản. Lập tức dấu vết ngân nguyệt trên mi tâm y lập lòe, cả người tiêu tán đi như làn sương, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
"Cẩu tặc, đứng lại!"
Khương Vấn Kiếm phẫn nộ quát một tiếng, lửa giận hừng hực trong lồng ngực.
Gã động tâm niệm, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, pháp tướng màu vàng sau lưng đột ngột xuất hiện, từ bên trong pháp tướng bắn ra vạn đạo kim quang cuốn ra bốn phía, oanh kích hết thảy xung quanh.
Lúc này Mạc Không Không khó khăn lắm mới tránh thoát được trói buộc, chợt cảm thấy kim quang trước mắt tàn sát bừa bãi mà rùng mình, vội vàng hóa thân thành bóng đen tả xung hữu đột giữa kim quang, hao hết sức lực mới thoát ra được phạm vi oanh tạc kia.
Phía sau lưng gã đã sớm mướt mồ hôi lạnh, trong lòng cũng hoảng sợ không thôi.
Sau một phen phát tiết thì lửa giận của Khương Vấn Kiếm cũng đã tản đi bớt, gã nhìn quanh vẫn không thấy tung tích nho sinh trung niên đâu. Gã không cam lòng đến cực điểm, hai mắt đỏ bừng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tập trung trên người Mạc Không Không chưa kịp rời đi ở cách đó không xa.
Mạc Không Không bị bộ dạng hung thần ác sát kia dọa sợ run rẩy, vội vàng khoát tay giải thích: "Khương... đạo hữu, Khai Thiên kim giản đã không còn ở trong tay ta, ta cũng không biết người kia là ai. Oan có đầu nợ có chủ, ngươi có muốn trút giận cũng đừng trút lên ta."
"Vậy ngươi lưu lại cái nhẫn trữ vật này làm gì? Chẳng lẽ là muốn châm chọc ta sao?" Khương Vấn Kiếm nổi giận đùng đùng quát.
Nhìn ánh mắt Khương Vấn Kiếm càng bất thiện, Mạc Không Không mới lấy một cái nhẫn trữ vật, tiện tay ném về phía Khương Vấn Kiếm, nhanh chóng nói.
"Mới vừa rồi người nọ biến mất thì nhẫn trữ vật này đã xuất hiện trong ngực ta, nghĩ đến hẳn là người nọ dùng để trao đổi bảo vật Khai Thiên kim giản. Ta cũng không phải là người chiếm lợi, đồ này ngươi giữ lấy, từ nay về sau chuyện không còn liên quan tới ta, đừng có tới tìm ta nữa."
Dứt lời, Mạc Không Không sợ bị giận chó đánh mèo, cả người nhoáng một cái hóa thành bóng đen nhanh chóng chạy đi xa.
Khương Vấn Kiếm tiếp được nhẫn trữ vật, quét thần niệm qua, phát hiện trong đó có chứa không ít đan dược quý hiếm có giá trị xa xỉ.
Chẳng qua là chí bảo tông môn bị trộm mất, những đan dược này há có thể bù đắp được?
Phẫn hận trong lòng khó bình, gã chỉ tiếc hận không thể tìm ra tung tích nho sinh trung niên, chỉ có thể mang theo chiếc nhẫn trữ vật này nuốt hận quay về.
Hậu Thổ tông.
Trên con đường đá dẫn tới bí khố tông môn, tông chủ Hà Quân Thần đang kề vai sát cánh đi cùng sư muội.
Hà Quân Thần dừng bước lại, ánh mắt ngưng trọng chuyển qua sư muội, chậm rãi nói: "Sư muội, ta sắp bế tử quan, không thành Pháp Tướng sẽ không dễ dàng xuất quan. Chuyện trong tông ta sẽ phó thác toàn quyền cho ngươi, cần cẩn thận làm việc, lắng nghe ý kiến của mấy vị trưởng lão nhưng chớ có mù quáng làm theo hết."
"Sư huynh, lần này ngươi bế quan đột phá, cuối cùng có mấy phần nắm chắc?" Sư muội lo lắng nhìn Hà Quân Thần, nhẹ giọng hỏi.
"Sư muội yên tâm, ta đã chuẩn bị hơn mấy trăm năm, dù không dám nói không có sơ hở nhưng ít nhất cũng nắm chắc sáu thành. Chẳng qua là trong lúc bế quan, trong tông không có cường giả tọa trấn sợ là sẽ phát sinh biến cố. May mà phụ thân lúc sinh tiền có lưu lại Phúc Địa ấn, nếu như ngươi có thể luyện hóa được nó hẳn có thể chấn nhiếp được đám đạo tặc kia." Hà Quân Thần mỉm cười trấn an.
Đang khi nói chuyện, hai người đã tới trước cửa bí khố.
Hà Quân Thần khoát tay, đầu ngón tay lóe lên một loại pháp quyết huyền ảo, một đạo ánh sáng hiện ra, đại môn bí khố chậm rãi mở ra.
Nhưng mà cửa vừa mới mở ra thì đã có một khí tức khác thường đập vào mặt.
Chỉ thấy một nho sinh trung niên đứng trong kho, cầm trong tay một tiểu ấn màu vàng, trong ánh mắt toát ra ý tứ thưởng thức nhàn nhạt.
Nho sinh trung niên liếc nhìn hai người, bình thản lại chân thành nói: "Ấn này có duyên với ta, tạm thời mượn một chút, sau này sẽ trả lại."
Hà Quân Thần dù kinh sợ nhưng trên mặt vẫn giữ được trấn định, y hít sâu một hơi, tiến lên chắp tay nói: "Tiền bối đã cần thì cứ cầm đi là được."
Nho sinh trung niên khẽ gật đầu, tiện tay ném một chiếc nhẫn trữ vật ra, cả người hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tán vô tung.
Hà Quân Thần một mực bảo trì tư thái khom người, mãi đến khi sư muội khẽ kéo nhẹ ống tay áo của y mới mới chậm rãi thẳng người lại, hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia tâm tình phức tạp.
"Sư muội, ngươi cũng biết vì sao ta nóng lòng bế quan muốn đột phá?"
Y khẽ lắc đầu, giọng điệu mang theo vài phần than thở: "Sau khi cha qua đời, bổn tông đã mất đi cường giả Pháp Tướng che chở, thực lực không bằng lúc trước. Nếu ta không thể đột phá, tương lai tông môn còn tệ hơn nữa."
Lúc này ở bên ngoài sơn môn, nho sinh trung niên đã khôi phục chân dung, đúng là Viên Minh. Hắn giải trừ ẩn thân chi thuật, cả người hóa thành một luồng sáng vội vã mà đi về phía xa. Tay áo hắn khẽ vung lên, đã khôi phục lại dung mạo vốn có.
Khai Thiên kim giản của Kim Kiếm môn cùng Phúc Địa ấn của Hậu Thổ tông là mục tiêu mà hắn tỉ mỉ lựa chọn trong danh sách pho tượng đưa cho. Cái trước chứa chân ý Kim đế, cái sau ẩn chứa chân ý Thổ đế.
Từ khi tu vi trận pháp của hắn đạt đến cấp bảy, tốc độ tế luyện Thâu Thiên đỉnh cũng tăng lên một khoảng lớn, chỉ cần bỏ thêm hai ba năm nữa thì hẳn có thể luyện hóa được một trăm tầng cấm chế của Thâu Thiên đỉnh.
Đến lúc đó, hắn có thể phụ thể trên vật thể, cảm ngộ chân ý trong đó.
Hôm nay hắn đã sớm thu thập đủ loại linh bảo linh bảo cùng tu sĩ chất chứa chân ý Đế cấp, là chuẩn bị cho tu luyện sau này.
Thời gian kế tiếp hắn đã có thể chuyên tâm bế quan rồi.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua sáu mươi năm.
Ở Trung Châu đại lục, ma khí lặng yên sinh sôi, dần dần ăn mòn từng tấc thổ địa.
Rất nhiều yêu thú bị ma khí nhiễm lên, bắt đầu bị ma hóa. Những yêu thú sau khi bị ma hóa sẽ kích phát bản tính bạo lực, chiến lực tăng gấp đôi, hung tính dữ dội hơn, khoảng cách tiến giai cũng được rút ngắn đi nhiều. Chúng tàn sát bừa bãi khắp Trung Châu, tập kích tông môn, uy hiếp thành trì khiến cho đa số sinh linh phải sống trong sợ hãi.
Vạn Yêu sơn mạch vốn là hang ổ của yêu thú, hôm nay càng biến thành nơi yêu thú ma hóa tràn lan. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của Vạn Tiên Minh mà nơi này được an bình hơn những khu vực khác. Mỗi khi có yêu thú ma hóa mạnh mẽ qua lại, Vạn Tiên Minh sẽ nhanh chóng tổ chức nhân thủ vây quét yêu thú, bóp chết mối nguy hại từ trong trứng nước.
Ngoài ra dư nghiệt Vạn Yêu quốc cũng thu liễm rất nhiều, không còn tùy ý làm bậy nữa.
Bởi vậy đám tu sĩ phụ cận Vạn Yêu sơn mạch có thể an cư lạc nghiệp trên mảnh thổ địa này. Mười chín thành trì cũng nhờ vậy mà ngày càng phồn vinh, trở thành một nơi dồi dào giàu có.
Bên trong Vạn Yêu lĩnh, một tòa thánh điện đá nguy nga đột ngột từ mặt đất mọc lên trồi lên khỏi mặt đất, sững sững ngay trên ngọn núi cao.
Trong thánh điện đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rõ pho tượng Yêu Hoàng tay cầm trường kiếm. Ánh sáng lập lòe khiến cho bầu không khí nơi đầy càng thêm phần thần bí mà trang nghiêm.
Ngoài điện, Yêu tộc muôn hình muôn vẻ xếp thành hai hàng dài, theo thứ tự tiến vào điện, thành kính quỳ lạy cầu nguyện.
Ánh mắt của bọn hắn trang trọng, không khác gì lúc cùng nhân tộc tế bái thần tiên cả.
Theo đội ngũ chậm rãi tiến vào, Yêu Tộc tới gần đại điện càng thêm trầm mặc như thể bị cỗ uy nghiêm nào đó chấn nhiếp.
Mà những Yêu tộc cuối cùng trong đội ngũ thì còn đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ mà xì xào bàn tán.
"Nghe nói Ô Nha lĩnh bên kia xuất hiện một yêu vật ma hóa cấp năm, tàn sát trong trăm dặm không còn gì." Một con dã trư yêu với hai cặp răng nanh thò dài ra ngoài thấp giọng nói.
"Việc này ta cũng nghe nói. Cậu của ta đã trốn từ Ô Nha Lĩnh tới đây, cả nhà hắn già trẻ đều chết thảm trong tay yêu thú ma hóa kia. Nghe hắn nói yêu thú ma hóa không hề có yêu tính, gặp ai giết nấy, giết xong hút cạn máu. Càng hút được nhiều máu thì hung tính càng tăng cao, sát tâm lại càng nặng, lực lượng cũng càng thêm khủng bố. Vạn Yêu quốc chúng ta đã phái hai vị Đại Yêu cấp năm đến trấn áp, kết quả lại là một chết một bị thương, ài..." Một con Thanh Ngưu yêu tiếp lời nói, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.
"Vậy về sau thì sao? Là Yêu Vương nào đã ra tay giải quyết việc này?" Con Dã Trư yêu tò mò hỏi.
"Từ sau khi hai vị Yêu Vương là Điện Bằng Vương cùng Viêm Lang Vương vẫn lạc, Vạn Yêu quốc chúng ta đã không dễ dàng phái Yêu Vương xuất thủ. Dù sao tổn thất quá lớn, chúng ta không gánh nổi." Thanh Ngưu yêu lắc đầu, khổ sở nói.
"Cũng đúng..." Dã Trư yêu thở dài một tiếng: "Không có Yêu Vương xuất thủ, chỉ có thể dựa vào nữ hoàng bệ hạ rồi.."
"Nữ hoàng bệ hạ thần thông quảng đại, có được Vạn Yêu pháp hoàng phù hộ, cũng chỉ có người mới bảo hộ được Vạn Yêu quốc chúng ta." Thanh Ngưu yêu đi theo tán thán nói.
Cũng không ít Yêu tộc như bọn họ đang bàn tán về những việc vặt vãnh trong Vạn Yêu sơn mạch như vậy. Mọi người sinh lòng sợ hãi, có cả phiền muộn, có cả mong chờ, đang cố gắng tìm kiếm cách thức sinh tồn trong thời loạn thế hàng lâm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận