Tiên Giả

Chương 967: Tới chậm một bước

Lúc này trong Bạch Đế thành, biển người như thủy triều ồn ào náo động.
Các tu sĩ như con thoi qua lại phố lớn ngõ nhỏ, ầm ĩ không ngừng.
Trên đầu thành, đám tu sĩ xếp thành hàng chỉnh tề, mắt sáng như đuốc, cảnh giác dò xét ngoài thành.
Đột nhiên có một binh lính dáng người khôi ngô cau mày, ánh mắt nhìn về một hướng khác ở ngoài thành. Lông mày gã nhăn lại, nơi bầu trời xa xăm chợt xuất hiện một điểm sáng trắng, tốc độ nhanh chóng phóng đại, phát ra tiếng nổ vang cực lớn rung chuyển cả trời đất.
"Địch... địch tập!" Tuy tiếng hét của sĩ tốt kia bị gió lấn át, nhưng không khí khẩn trương nơi đầu tường đã lan tràn.
Không đợi gã hô thêm lần nữa, vọng lâu trên đầu tường thành đã vang lên tiếng chuông dồn dập leng keng vang vọng khắp ngóc ngách trong thành. Sóng âm hùng hồn như sóng cả mãnh liệt lập tức đề tỉnh Bạch Đế thành trở nên cảnh giác lên.
Các tu sĩ lần đầu tiên nghe được tiếng chuông dồn dập liên miên không ngừng như thế, cảm giác mờ mịt ban đầu đã nhanh chóng thay thế bằng khẩn trương.
Bọn hắn biết rõ tiếng chuông này mang ý tứ không phải chuyện đùa.
Trong ngày thường, mặc dù là Yêu tộc tiến công quy mô thế nào đi nữa thì cũng chỉ vang lên ba tiếng chuông một lúc, liên tục đánh ba hồi như vậy. Ngày hôm nay tiếng chuông liên miên không ngừng hiển nhiên biểu thị thế cục càng thêm nghiêm trọng.
Mọi người ở đây đều đang nghi hoặc không thôi, thì pháp trận các nơi trong thành bỗng nhiên khởi động.
Trong màn kim quang sáng chói là vô số kiếm quang màu vàng phóng lên trời, ngưng kết thành một tòa kiếm trận giữa không trung. Kiếm ý uy nghiêm, trực chỉ ngoài thành.
Đồng thời, cơ quan đầu tường cũng nhanh chóng khởi động, hỏa cầu cực lớn gào thét vọt lên không trung, lúc đụng vào điểm sáng trắng kia đã nổ tung ra, hóa thành cơn mưa ánh sáng đầy trời, lại không gây chút tổn hại nào đến điểm sáng kia cả.
Điểm sáng kia lấy bằng tốc độ kinh người như trước tiến tới gần Bạch Đế thành, dường như không thể ngăn cản. Nó tới gần, hình dáng cũng dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Đó là một chiếc đại thuyền màu bạc to như núi!
Trên vọng lâu đầu tường lóe lên ánh hào quang, Kim Mộ đột nhiên hiển hiện ra.
Sắc mặt y xanh mét, hai tay đặt trước ngực nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hơn mười trận kỳ trước mặt bắt đầu lượn lờ bay quanh người y. Ánh sáng trắng chói mắt từ trên vọng lâu phóng lên trời, hóa thành một cột sáng trắng bạc cực lớn bay thẳng vào trong tầng mây trên không trung.
Ngay sau đó, khắp các nơi trong Bạch Đế thành cũng liên tiếp sáng lên từng cột sáng màu bạc, như thể cột chống trời vươn cao lên xuyên thẳng tới mây xanh.
Biển mây trên không trung lập tức sôi trào, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Từng cột lôi điện cực lớn từ giữa không trung kéo dài mà ra, như thể một cánh tay con cự thú. Cột sáng lôi điện này đan xen vào nhau trong không trung, hình thành nên một tòa pháp trận lôi điện to lớn bao trọn cả tòa Bạch Đế thành vào bên trong.
Cùng lúc đó, những con đường chính trong Bạch Đế thành cũng sáng lên ánh sáng xanh lục, giăng vào nhau ở khắp các nơi, hội tụ lại thành một tòa pháp trận ánh sáng màu xanh vô cùng lớn khác.
Pháp trận nơi này lại như tương hỗ với pháp trận lôi điện bên ngoài, cùng thủ hộ lấy Bạch Đế thành.
Trên tường thành bên ngoài Bạch Đế thành cũng sáng tên từng đạo phù văn trận pháp cực lớn. Những phù văn này tản mát ra hào quang sáng chói. Trên tường thành xuất hiện từng màn sáng nhìn mai rùa, kết nối chặt chẽ với nhau tạo thành một tấm lưới một mực bảo vệ toàn bộ thành trì này.
Trong nháy mắt, ba tầng pháp trận phòng ngự của Bạch Đế thành đều triển khai, tạo thành một phòng tuyến không thể phá vỡ được.
Mọi người trên đầu tường thành thấy vậy mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà sắc mặt Kim Mộ không hề có chút hòa hoãn.
Bàn tay giấu ở trong tay áo y khẽ lật, có thêm một tấm ngọc phù màu tím.
Y ra sức bóp chặt, ngọc phù lập tức nát bấy.
Ngọc phù bị nghiền nát, trong vọng lâu đột ngột có một tầng lôi điện màu xanh tím quấn một tầng trên phi kiếm. Những thanh phi kiếm phát ra tiếng lôi điện nổ vang kinh thiên động địa, mấy vạn thanh phi kiếm nhanh chóng bắn ra, hội tụ thành một dòng nước lũ phi kiếm bay thẳng tới thuyền lớn màu bạc kia.
"Đây là Lưỡng Nghi Kinh Lôi kiếm trận! Là đại trận cấp bảy do Mộ Dung tông sư của Thiên Thánh thư viện bố trí ra!" Có người hoảng sợ nói.
"Hừ, không biết tự lượng sức mình. Bạch Đế thành sừng sững mấy trăm năm, bao nhiêu Đại Yêu cấp sáu đều chưa từng lắc lư được, chỉ dựa vào một kiện pháp bảo phi chu mà nghĩ phá được thành? Quả thực buồn cười!" Cũng có người cười lạnh nói.
"Đợi thuyền lớn kia đâm tới, chúng ta giết ra khỏi thành đi, chém hết kẻ địch dám xâm phạm!" Cũng có tu sĩ hào khí trùng trùng hô lên.
Mọi người trong thành phát ra từng tràng hoan hô, chẳng qua là so với tiếng nổ vang do thuyền lớn màu bạc phá không mang đến thì những tiếng hô này không đáng để so tới.
Dòng nước lũ kiếm khí trùng trùng điệp điệp vội vã mà đi, trong nháy mắt sắp đụng tới thuyền lớn thì mũi thuyền đột nhiên sáng lên tia sáng trắng chói mắt, như thể mũi tên phá không đâm vào hư không, biến mất không còn bóng dáng.
Thân thuyền khổng lồ cũng theo đó mà biến mất, chỉ để là dòng kiếm khí Lưỡng Nghi Kinh Lôi kiếm trận hùng vĩ vung vẩy trên không trung, đánh hụt vào khoảng không.
Trên đầu thành, mọi người thấy thế bèn nhìn nhau, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Sắc mặt Kim Mộ càng thêm tái nhợt, chợt kinh hô một tiếng: "Nguy rồi, Hồng Quân trụ!"
Lập tức cả người y lóe lên, hóa thành một đạo kim quang vội vã quay về một nơi trong thành.
Sâu trong lòng đất của Bạch Đế thành, một mảnh không gian cực lớn dưới mặt đất đã hiện ra.
Không gian này rộng lớn bao la, như thể chứa nạp được cả vạn vật thiên địa. Giữa không gian này có một cột đá đỏ sậm vừa thô vừa to dựng đứng sừng sững, nhìn như thạch nhũ, bề mặt sáng bóng trơn trượt như ngọc, bên trên có khắc phù văn kỳ dị rậm rạp chằng chịt, tản mát ra hào quang âm u.
Vào thời khắc này, dị biến phát sinh!
Hư không trong không gian này đột nhiên vỡ ra, tia sáng trắng chói mắt từ bên trong lao ra ngoài. Ngay sau đó, Tam Giới tiên chu cực lớn đột ngột xuất hiện, tốc độ không chút suy giảm, đâm thẳng hướng về phía cột đá.
Kim quang trước cột đá hiện lên, bóng dáng Kim Mộ xuất hiện.
Nhìn xem Tam Giới tiên chu cực lớn trước mắt, trán y toát đầy mồ hôi hột. Chỉ là Bạch Đế thành là chính tay Băng Lan lão tổ giao cho y, quyết không thể để thất trách được.
Y vung hai tay ra hai bên, mở ra một Linh Vực màu vàng ở xung quanh người, đồng thời há mồm phun ra một cái bảo tán màu vàng kim. Kim quang bên trong Linh Vực đều hội tụ lại, hòa làm một thể với bảo tán tạo thành một tầng màn sáng dày đặc màu vàng.
Kim Mộ còn chưa chuẩn bị thêm nữa thì Tam Giới tiên chu đã ầm ầm kéo tới, đâm vào màn sáng vàng. Màn sáng như thủy tinh yếu ớt lập tức vỡ vụn, bảo tán vàng kim cũng chia năm xẻ bảy.
"Làm sao có thể...." Trên mặt Kim Mộ lộ vẻ hoảng sợ.
Thân hình Kim Mộ cùng màn sáng, và cả bảo tán đều vỡ ra.
Tam Giới tiên chu dễ dàng ghiền nát Kim Mộ, không chút trì hoãn đánh vào cột đá đỏ sậm.
"Ầm ầm!"
Tiếng động long trời lở đất từ sâu trong lòng đất Bạch Đế thành truyền đến, khiến cả tòa thành trì đều rung chuyển.
Các tu sĩ đầu tường cùng đám dân chúng trong thành chỉ cảm thấy có tiếng thú rống hùng vĩ bên tai, sau đó toàn bộ Bạch Đế thành kịch liệt rung động.
Ba tòa pháp trận phòng ngự phòng thủ kiên cố kia lúc này trở nên mềm yếu như giấy, tan nát thành mảnh nhỏ, vỡ tán đi.
Tiếng ù ù quanh quẩn toàn bộ thành trì, phòng ốc bên trong Bạch Đế thành yếu ớt như gỗ xếp chồng, sụp đổ thành từng mảng, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tường thành đứng lặng không biết bao nhiêu năm cũng bởi cơn chấn động này mà nứt toác ra. Từng vết rãnh nứt theo mọi góc độ trên tường thành vỡ bong ra. Toàn bộ thành trì lâm vào tình trạng sụp xuống.
Gần một ngàn tu sĩ điều khiển đại trận trong thành đã trực tiếp chịu trùng kích của rung chấn, đều chết sạch sẽ.
Các tu sĩ trên vọng lâu đầu thành bị kiếm khí vỡ nát bắn ra ngoài mà đều bị trọng thương.
Tu sĩ cấp thấp trong thành cùng phàm nhân càng gặp phải tai họa ngập đầu, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Bạch Đế thành trong vòng ngàn dặm đều trong tình trạng đất rung núi chuyển, từng dãy núi kéo dài trăm dặm cũng liên tiếp sụp đổ. Giữa rừng núi bụi mù cuồn cuộn đó, bầy chim kinh sợ bay tán loạn, bách thú rống gào, cảnh tượng như thể tận thế.
Mà trong không gian dưới mặt đất kia, cột đá đỏ sậm cực lớn đã bị đánh nát hơn phân nửa, cột đá sụp xuống bể ra vô số mảnh vỡ đỏ sậm lớn nhỏ không đều.
Trên những tảng đá này còn lưu chuyển ánh huỳnh quang, tung tóe ra những đóm sáng nhạt như những đốm lửa, dường như ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó.
Một cỗ thiên địa linh khí khổng lồ từ trong cột đá vỡ vụn phun ra, hóa thành sóng khí cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Cùng lúc đó, một luồng chấn động nguyện lực vô cùng sung mãn cũng theo đó phát tán ra, như đã trải qua niêm phong cất vào kho qua vạn năm, hôm nay lại bắt đầu chậm rãi tiết ra bên ngoài, tràn ngập toàn bộ không gian dưới mặt đất.
Trong khoang thuyền Tam Giới tiên chu cũng bị chấn động kịch liệt, Tô Dĩnh Tuyết cùng Hắc Liên bị quăng quật lên nhau, vất vả lắm mới đứng vững được.
Sắc mặt hai người này trắng bệch như tuyết, không biết là do phải điều khiển chiếc Tam Giới tiên chu cực lớn này mà tiêu hao đại lượng tinh lực hay là do chấn động vừa nãy tạo thành.
"Rốt cuộc đã thành công, đi mau!" Tô Dĩnh Tuyết lập tức nói.
"Chúng ta cứ vậy mà đi? Tam Giới tiên chu làm sao bây giờ?" Hắc Liên ngạc nhiên hỏi.
"Không cần lo lắng, giáo chủ sẽ xử lý tốt." Tô Dĩnh Tuyết nói ra.
Hắc Liên nghe vậy bèn há mồm phun ra một ngụm sáng đen, bao bọc nàng ta và Tô Dĩnh Tuyết lại. Hai người như thể dung nhập vào cảnh đêm, lặng yên trốn vào trong hư không.
Mà trên boong thuyền, phân thân Viên Minh bị va chạm kịch liệt ảnh hướng, thân thể của hắn bị tàn phá không chịu nổi.
Nguyên bản màn sáng màu bạc bao phủ trên tiên thuyền đã bị nghiền vỡ nát, khoang cửa gỗ đóng chặt đã bị va chạm vừa rồi đánh mở ra.
Phân thân Viên Minh mạnh mẽ chống đỡ thân thể, nhanh chóng lẩm bẩm. Thân thể giập nát hóa thành một luồng sáng xanh lục, một phân thành hai. Trong đó có một đốm xanh lục bay vào trong khoang, một đốm khác thì bay ra ngoài, biến mất trong đống loạn thạch vỡ nát.
Vào lúc này, không gian trong lòng đất đột nhiên hiện lên một luồng chấn động màu bạc, Vu Vũ dẫn theo đám yêu Vạn Yêu quốc từ trong xông ra, rơi xuống không gian lòng đất bị sụp đổ.
Bọn họ nhìn thấy cột đá Hồng Quân trụ đã vỡ vụn, trên mặt lộ ra vẻ kích động, như thể tâm nguyện vạn năm đã có thể thực hiện được.
"Tốt, tốt, tốt..." Hắc Hùng Vương kích động đến mức nói năng lộn xộn, nhất thời không thốt nên một câu đầy đủ, chỉ có thể liên tục trầm trồ.
Vu Vũ trầm giọng quát: "Hồng Quân trụ còn không hoàn toàn vỡ vụn, nhờ cả vào ngươi rồi!"
Giọng nói của nàng ta vang vọng khắp trong không gian lòng đất, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng lại dị thường uy nghiêm.
Hư không phụ cận đột nhiên lóe lên một cái bóng màu đỏ, Đại Nhật Lưu Ly viêm hiện thân mà ra. Nàng ta há mồm phun một cái, toàn thân lập tức sáng lên ánh sáng vàng kim, tuy bên ngoài không có bất kỳ lửa cháy nào nhưng nhiệt độ nóng rực lại không ngừng kéo lên cao, dồn ép tất cả Yêu tộc lui ra phía sau kéo dài khoảng cách với nàng ta.
Chỉ thấy một đạo hồng quang từ trong miệng Đại Nhật Lưu Ly viêm tràn ra, rồi một hạt linh châu màu lửa đỏ xuất hiện.
Linh châu bắn ra mang theo chấn động linh lực thuộc tính hỏa khiến người ta cảm giác kinh người, lại không trắng trợn phóng ra ngoài mà như nội liễm lại bên trong linh châu, ẩn mà không phát, dường như ẩn chứa lực lượng kinh người.
"Đi!"
Đại Nhật Lưu Ly viêm khẽ quát một tiếng, linh châu hỏa hồng kia hóa thành một luồng sáng đỏ, ào ào đánh tới cột đá Hồng Quân trụ bị đổ vỡ.
Trong nháy mắt tiếp theo, hỏa diễm rừng rực đột nhiên dâng lên, chính giữa hiện ra một mặt trời đỏ cực lớn, tản mát ra ảnh lửa viêm hỏa cuồn cuộn, hung hăng trùng kích lên phía trên cột đá Hồng Quân.
Đám yêu Vạn Yêu quốc nhao nhao lui về xa hơn, nhưng ánh lửa mặt trời chiếu lên mặt bọn họ chỉ soi rõ vẻ hưng phấn ngời ngời.
Mặt trời đỏ cực lớn đánh trúng cột đá Hồng Quân, mãnh liệt nổ tung ra, một luồng linh áp sâu không lường được tàn sát bừa bãi quét qua. Những nơi đi qua, hư không đều vặn vẹo vỡ vụn.
Vết nứt trên cột đá Hồng Quân lại lần nữa mở rộng, dường như tùy thời sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Đúng lúc này, dị biến lại lần nữa phát sinh.
Đột nhiên hư không bên cạnh cột đá Hồng Quân bắt đầu vặn vẹo, rồi một bóng người đột ngột hiển hiện ra. Là Băng Lan lão tổ.
"Vẫn là tới chậm một bước..."
Băng Lan lão tổ nhìn cột đá Hồng Quân nhìn trước mắt, sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia tiếc hận.
Sau đó, ánh mắt của lão đã rơi vào Đại Nhật Lưu Ly viêm cùng đám yêu Vạn Yêu quốc, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét vô cùng, cùng với phẫn nộ không áp chế nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận