Tiên Giả

Chương 435: Tự Tại Tôn giả

"Ta là Lỗ Đạt, là Ti Chiếu Vu Nguyệt Giáo tại Hắc Phong Sa Mạc. Minh Nguyệt giáo trước đó phá huỷ Hắc Hà Thần mà chúng ta nâng đỡ tại Hãm Sa Thành, cấp trên phái ta đến đây tiêu diệt Minh Nguyệt giáo." Tế Tự ủ rũ cúi đầu nói.

"Hắc Hà thần được Vu Nguyệt Giáo các ngươi nâng đỡ?" Viên Minh nhíu mày lại.

Lỗ Đạt gật đầu nhẹ.

"Vì sao các ngươi nâng đỡ Hắc Hà thần?" Viên Minh truy vấn.

"Ta thực không biết, ta chỉ là một gã Ti Chiếu nho nhỏ, cấp trên chỉ phân phó chúng ta làm việc, xưa nay không nói nguyên nhân cho chúng ta biết, ta đoán chắc là sợ tiết lộ cơ mật." Lỗ Đạt xem xét Viên Minh một chút, cẩn thận nói.

Viên Minh cũng không kinh ngạc với câu trả lời này, Vu Nguyệt Giáo lần này tái xuất, nếu như không có thủ đoạn giữ bí mật, đã sớm bị các đại phái phát hiện.

"Pho tượng kia xảy ra chuyện gì?" Hắn chỉ pho tượng nữ thần bên kia.

"Vật này là cấp trên phân phát xuống, có thể tồn trữ nguyện lực, cứ qua một đoạn thời gian cấp trên sẽ phái người tới lấy nó đi, đổi một cái mới đặt vào." Lỗ Đạt tựa hồ nhận mệnh, nói.

Viên Minh phất tay phát ra một cỗ thanh quang, cuốn pho tượng tới, cẩn thận kiểm tra, trong mắt lướt qua vẻ thất vọng.

Trong pho tượng xác thực tồn không ít nguyện lực, chỉ là dùng một loại gỗ màu đen điêu khắc thành, cũng không phải là Cửu U Minh Thiết.

"Vu Nguyệt Giáo tựa hồ đang thu thập nguyện lực, trước đó Hắc Hà thần cũng vậy, từ trên thân Lục Dục Tôn giả đạt được Minh Thiết hồ lô cũng thế, pho tượng này cũng như vậy, Vu Nguyệt Giáo tái xuất lần này rốt cuộc có mục đích gì?" Viên Minh âm thầm cân nhắc.

Hắn phất tay lấy ra túi trữ vật bên hông Lỗ Đạt, da mặt y khẽ nhăn một cái, nhưng không nói gì.

Thần thức hắn chui vào trong đó, trong Túi Trữ Vật cất giữ không ít thứ, bốn, năm vạn linh thạch, không ít linh tài, đan dược, hai khối ngọc giản, còn có các đồ vật thượng vàng hạ cám.

Hắn tiện tay vẩy một cái, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một vật, lại là thủ sáo màu lam oánh oánh, mỏng như cánh ve, mặt ngoài hiện ra huỳnh quang như nước chảy, tản ra ba động hồn lực.

"Đây là vật gì?" Viên Minh không tùy tiện chạm vào thủ sáo, nhìn về phía Lỗ Đạt.

"Đây là pháp bảo hồn tu phía trên ban cho ta, gọi là Không Không Thủ Sáo, Hồn tu Tình Vu trở lên mới có thể sử dụng, có thể sửa chữa ký ức người khác." Lỗ Đạt đàng hoàng nói.

Ánh mắt Viên Minh khẽ động, sửa đổi ký ức là năng lực Miên Vu mới có, bao tay này ngược lại là thứ tốt.

"Ngươi dùng Không Không Thủ Sáo này sửa đổi ký ức Hứa Triệt?" Hắn nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía Hứa Triệt hôn mê bên cạnh.

"Đúng vậy, bất quá ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, phía trên phân phó ta làm như vậy, tại hạ chỉ có thể nghe lệnh." Lỗ Đạt nói.

Viên Minh giật mình, khó trách Hứa Triệt vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt tràn ngập cừu hận, xem ra tám thành là Lỗ Đạt đã sửa chữa ký ức gã làm bản thân mình trở thành cừu địch của Hứa Triệt.

"Bị sửa đổi ký ức có thể dùng Không Không Thủ Sáo này khôi phục không?" Hắn hỏi.

"Chỉ cần không dài hơn một năm là được." Lỗ Đạt vội vàng nói.

Viên Minh buông lỏng, Hứa Triệt là thủ hạ trọng yếu của hắn, có thể khôi phục thì tốt.

Hắn thu hồi Không Không Thủ Sáo, tiếp tục xem xét những vật khác, rất nhanh xem hết, sau cùng lấy lên hai khối ngọc giản, cùng một bản ngọc sách màu trắng.

Một khối ngọc ghi chép một môn công pháp Hồn tu: Nhập Mộng Quyết.

Môn công pháp này phi thường đặc biệt, lúc tu luyện sẽ cho người rơi vào trạng thái ngủ say, cho dù là phàm nhân bình thường, một khi ngủ, thần hồn tự động bắt đầu tĩnh dưỡng, Nhập Mộng Quyết có thể khiến người ta rơi vào ngủ say, trong giấc mộng tăng cường thần hồn lực.

Nhập Mộng Quyết nếu tu vi càng sâu, giấc ngủ càng trầm, rèn luyện thần hồn càng tốt, khá là huyền diệu.

"Không tệ, lại lấy được một môn công pháp Hồn tu." Viên Minh vui mừng, sau đó xem khối ngọc giản kia, thần sắc khẽ biến.

Khối ngọc này ghi lại phân bố thế lực Vu Nguyệt Giáo tại Hắc Phong Sa Mạc, ghi rõ từng vị trí cứ điểm, thực lực ...

Vu Nguyệt Giáo không chỉ nâng đỡ Hắc Hà thần, còn nâng đỡ Ô Hùng Thần, Nha Xà Thần, một đám thần chỉ, phân bổ rộng khắp tại trọng địa Hắc Phong Sa Mạc, mời chào tín đồ phàm nhân, thu thập nguyện lực.

Trong mắt Viên Minh lưu chuyển lãnh quang, ngày nay Vu Nguyệt Giáo và Minh Nguyệt giáo của hắn đã thế như nước với lửa, có khối ngọc giản này, hắn có thể nghĩ cách nhổ cỏ tận gốc.

Hắn thu hồi hai khối ngọc giản, cầm quyển ngọc sách màu trắng lật ra, lông mày lập tức nhíu một cái.

Lỗ Đạt thấy vậy, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngọc sách là một kiện pháp khí như viên châu lưu ảnh, mỗi một trang hiện lên cảnh nam nữ giao hợp, nam tử đều là Lỗ Đạt, mà nữ tử lại là các người khác nhau, có thiếu nữ thanh thuần, cũng có phụ nhân thành thục, oanh oanh yến yến, nhiều đến trăm người.

Viên Minh khép lại sách ngọc, nhìn về phía Lỗ Đạt, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang.

Trong các cảnh giao hợp trên, tất cả nữ tử đều thần sắc ngốc trệ, ở trạng thái bị giam cầm, hiển nhiên là Lỗ Đạt dùng sức mạnh.

Người này tai họa nhiều nữ tử như vậy, lại còn dùng pháp khí lưu ảnh, mục đích tự nhiên không hỏi cũng biết, khẳng định thường xuyên lấy ra thưởng thức, thực sự là hèn mọn.

"Đạo hữu tha mạng, ta cũng không muốn như vậy, thần hồn của ta bị người động tay chân, mỗi tháng dục vọng sẽ tăng vọt, nếu không giao hợp với tử tử, sẽ rơi vào cuồng loạn mất khống chế, chỉ có song tu thì thần hồn mới có thể bình phục dục hỏa." Lỗ Đạt vội vàng hô.

"Thần hồn bị người động tay chân?" Viên Minh nghe vậy, thần thức lại lần nữa tìm kiếm thần hồn của y.

Giống sưu hồn trước đó, thần thức của hắn rất nhanh bị ngăn cản.

Sắc mặt hắn ngưng tụ, điểm phía trước, một con hồn nha bắn ra, đâm vào mi tâm Lỗ Đạt, chui vào.

Lỗ Đạt vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể đột nhiên cứng đờ, trong mắt hiển hiện vẻ hoảng sợ mãnh liệt.

Hồn nha thi triển thần thông Chàng Hồn, hung hăng đâm vào thần hồn màu hồng của Lỗ Đạt.

Vào thời khắc này, một cỗ quang mang phấn hồng mãnh liệt bỗng nhiên từ trong thần hồn Lỗ Đạt sinh ra, hóa thành một vầng sáng màu hồng hỗn loạn nổ bể ra.

Hồn nha Viên Minh đứng mũi chịu sào, bị vầng sáng màu hồng này xông lên, lúc này tán loạn ra.

Viên Minh vội vàng thay đổi lực lượng thần thức, cũng cố Thần Thức Hải, chặn lại cỗ lực lượng kia trùng kích.

Cùng lúc đó, đột biến nảy sinh!

Chỉ thấy não hải Lỗ Đạt lần nữa hiện ra vòng sáng màu hồng, một thân ảnh hư ảo hiển hiện ra, tựa hồ là nữ tử, nhìn lại Viên Minh.

Viên Minh giật mình, vội vàng vận chuyển công pháp, bảo vệ thân thể.

Pho tượng nữ thần to lớn màu đen bỗng nhiên dâng lên một cỗ chấn động mãnh liệt, trong hai mắt bắn ra tinh quang sáng tỏ, thoạt nhìn tựa như tượng đá mở mắt.

Nguyện lực bên trong như sóng lớn chảy ra, hóa thành hai chùm sáng, chui vào thân thể hư ảo nữ tử.

Nữ tử hư ảo cấp tốc trở nên ngưng thực, biến thành nữ tử mặc váy phấn hồng, tay nàng nắm một cành cây, có năm phân nhánh, bắn ra ngoài quang mang màu hồng chói mắt.

"Tự Tại Tôn Giả! Không có..." Lỗ Đạt lộ thần sắc hoảng sợ, phát ra một tiếng kêu thảm.

Tiếp theo một cái chớp mắt, nữ tử chui vào đỉnh đầu y. Vẻ mặt y vốn sợ hãi bỗng khôi phục lại bình tĩnh, hai mắt chuyển thành màu hồng nhạt, một cỗ ba động hồn lực lập tức từ trong thân thể phát ra, thình lình đạt đến cảnh giới Miên Vu.

Nhánh cây màu hồng kia cũng xuất hiện trong tay y, gần như ngưng tụ thành thực thể, tản mát ra ba động nguyện lực mãnh liệt, tựa hồ nguyện lực trong pho tượng nữ thần đều tụ tập đến nơi này.

"Đoạt xá?" Viên Minh lách mình lui lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Ý niệm trong lòng hắn nhanh quay ngược trở lại, bỗng nhiên vỗ bên hông.

Một đạo bóng xám từ trong Linh Thú Đại bắn ra, chính là Tam nhãn ô cưu, chui vào không gian huyễn cảnh màu trắng gần đó, không thấy bóng dáng.

"Ngươi là người phương nào, dám mạnh mẽ xông vào thức hải thuộc hạ thần giáo ta?" "Lỗ Đạt" xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Viên Minh, mở miệng quát hỏi.

Lúc này mặc dù y vẫn là dung mạo cũ, nhưng thanh âm lại trở thành nữ tử, tiếng nói thanh thúy êm tai, phảng phất suối nước leng keng, chảy vào trong lòng người ta.

Nương theo thanh âm vang lên, như có sóng âm chấn động, không gian huyễn cảnh xung quanh ông ông tác hưởng, lại có xu thế sụp đổ.

Viên Minh vội vàng điểm lên Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, lại một tia sáng trắng từ đó bắn ra, không gian huyễn cảnh lập tức khôi phục ổn định.

Mấy chục đạo xiềng xích thô to trống rỗng xuất hiện, một mực cuốn lấy thân thể Lỗ Đạt.

"Ha ha, huyễn thuật rất cao minh, đã có thể ngưng tụ thành không gian huyễn thuật, đáng tiếc vô hiệu với bản tôn." "Lỗ Đạt" nhìn bốn phía mỉm cười, huy động nhánh cây màu hồng trên tay.

Một cỗ quang mang màu hồng từ đó bộc phát, bên trong ẩn chứa nguyện lực bàng bạc, dung nhập vào xiềng xích, cùng không gian màu trắng.

Xiềng xích và không gian màu trắng cấp tốc biến thành màu hồng, vô số ý niệm hoảng sợ, cừu hận, tuyệt vọng dọc theo không gian màu trắng liên kết với Viên Minh, truyền đến thức hải của hắn, lại là cảm xúc ẩn chứa trong nguyện lực, mà đều là tâm tình tiêu cực.

Những tâm tình này tựa hồ bị biến lớn hơn rất nhiều, so với tín đồ Minh Nguyệt giáo truyền tới nguyện lực thì mãnh liệt hơn gấp mười lần.

Viên Minh kinh hãi, vội vàng chặt đứt liên hệ tâm thần với không gian huyễn thuật, thả người lui lại.

Nhưng không gian màu trắng cũng không biến mất, cấp tốc bị nhuộm thành màu hồng.

Trước mắt hắn lập tức biến đổi, không gian màu trắng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện trong một mảnh đồng rộng mênh mông, cỏ xanh như tấm đệm, mây trắng băng rua.

"Huyễn cảnh mới? Bất quá, đây là không gian Mộng Điệp huyễn thuật của ta!" Viên Minh đầu tiên khẽ giật mình, lập tức phát giác được không gian xung quanh nhộn nhạo khí tức quen thuộc, đúng là Mộng Điệp huyễn thuật của hắn.

Chỉ là, không gian Mộng Điệp lại bị điều khiển trong tay người khác, trái lại dùng để đối phó hắn.

"Hồng quang này vậy mà có thể trực tiếp điều khiển huyễn thuật của ta! Vừa rồi Lỗ Đạt la lên Tự Tại Tôn Giả? Hẳn là một vị Tôn giả Vu Nguyệt Giáo đến?" Viên Minh nghiêm nghị nghĩ.

Lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác đỉnh đầu có một trận gió đè tới, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lỗ Đạt chẳng biết lúc nào xuất hiện giữa không trung, lại lần nữa huy động nhánh cây màu hồng.

Ầm ầm!

Một bàn tay màu hồng vô cùng to lớn trống rỗng xuất hiện, đang từ trên không đè thẳng xuống, phảng phất đập một con muỗi, chụp về phía mình.

Bàn tay này cũng không phải là huyễn thuật, mà là công kích thực sự, trong đó hỗn hợp hai cỗ khí tức hồn lực và nguyện lực, khá giống Đại Hắc Thiên Thần Chưởng, chỉ là không có pháp lực tồn tại.

Một cỗ uy áp bàng bạc như dòng lũ đè xuống. Viên Minh tựa như lùm cây rong trong kinh đào hải lãng, phiêu diêu không ngừng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phá hủy.

Viên Minh bước chân tới, nửa người dưới đột nhiên hiện lên cái bóng hắc quang, vô cùng nhanh chóng lướt ngang mấy chục trượng khoảng cách, thân pháp giống như quỷ mị, chính là độn pháp Quỷ Ảnh của Độc Cô Phong.

Trong pháp khí trữ vật Độc Cô Phong hắn tìm tới môn độn thuật này. Quỷ Ảnh độn pháp thuộc về âm độn thuật, Viên Minh chính là Hồn tu, bản mệnh pháp bảo cũng là thuộc tính thuần âm, tu luyện tương đối phù hợp.

Mấy tháng qua, hắn không ngừng lĩnh hội, xem như khá thành thục.

"Ầm" một tiếng!

Cự chưởng màu hồng đánh vào chỗ Viên Minh đứng lúc trước, tạo ra một cái hố to mười trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận