Tiên Giả

Chương 962: Đoạt mồi trong miệng cọp

Có Viên Minh khống chế, thân mình Thế Giới Chi Thụ bắt đầu chậm rãi co rút lại, mấy nhánh dây leo đâm vào sâu trong hư không cũng được cẩn thận thăm dò rồi dần dần bị rút ra.
Mỗi một lần rễ cây rút lên, Tam Giới tiên chu như bị đụng chạm tới sâu trong tim, run rẩy không thôi.
Trong hư không, lực lượng không gian như nhận được triệu hoán nào đó, bắt đầu cuồn cuộn kích động, tạo thành từng dòng xoáy không gian hỗn loạn như thể cuồng phong xoáy lên từng cơn sóng cả, mãnh liệt bành trướng ra.
Viên Minh động tâm niệm, cánh cửa không gian Tu La cung chậm rãi mở ra, lộ ra một lối vào tĩnh mịch. Hắn cẩn thận từng li từng tí thao túng rễ cây Thế Giới Chi Thụ chậm rãi kéo dài vào trong lối đi kia.
Lúc nhánh rễ cây đầu tiên đâm vào một vùng hoang vu trong Tu La cung, thiên địa linh khí sung mãn lập tức như hồng thủy dũng mãnh kéo vào không gian này. Nguyên bản cây cối khô héo như nhận được triệu hoán sinh mệnh mà lập tức tản ra sinh cơ bừng bừng, lá xanh tươi tốt, hoa đua nhau nở, mùi thơm bốn phía.
Nhánh rễ thứ hai, thứ ba, thứ tư liên tiếp đi vào, toàn bộ Tu La cung như thể vừa được đánh thức sinh mệnh, mỗi một nơi đều tràn đầy sinh cơ cùng sức sống mới.
Mặc dù là người bình thường sinh hoạt bên trong đây vẫn có thể cảm nhận rõ ràng gió bên người tươi mát hơn, trong không khí tràn ngập một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu và thoải mái không tả được.
Là chủ nhân của Tu La cung, Viên Minh càng có thể cảm nhận sâu sắc loại biến hóa nghiêng trời lệch đất này.
Hắn nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, trong lòng vui sướng không nói nên lời như thể thấy được tương lai cường đại của mình.
Không gian Tu La cung cũng nổi lên từng tràng tiếng ầm ầm như thể đang chúc mừng lần thay đổi này.
Lực lượng không gian đang nhanh chóng trở nên chắc chắn mà ổn định, không ngừng mở rộng phạm vi, tỏ rõ Tu La cung sắp nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.
Trong lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng hét to.
Tô Vô đã nhạy cảm đã nhận ra ý đồ của Viên Minh, sắc mặt biến đổi, vùng đan điền sáng lên một tầng sáng u ám, hắc khí cuồn cuộn như giống như thủy triều tuôn ra, bao phủ về phía Thế Giới Chi Thụ.
Gã lại lần nữa thi triển ra Linh Vực Thiên Thiền nhằm vây khốn toàn bộ Thế Giới Chi Thụ cùng không gian tròn màu bạc của Viên Minh vào bên trong.
Viên Minh há có thể cho gã thực hiện được?
Hắn động tâm niệm, không gian hình tròn màu bạc lập tức tỏa sáng hào quang, ngăn cản hết những hắc khí muốn xâm nhập vào ở bên ngoài.
Sắc mặt Tô Vô càng thêm âm trầm, thầm biết bản thân nếu không thể Viên Minh, bị hắn lấy mất Thế Giới Chi Thụ sẽ có ý vị thế nào.
Vì vậy gã dốc hết toàn lực nhằm công phá phòng ngự của không gian hình tròn màu bạc.
Viên Minh cũng không chút yếu thế, vừa tiếp tục khống chế rễ cây Thế Giới Chi Thụ đâm vào Tu La cung, vừa ngăn cản công kích của Tô Vô.
Chiến đấu giữa hai người càng kịch liệt, dòng xoáy không gian trong hư không cũng trở nên càng thêm hỗn loạn như tùy thời có thể tan vỡ.
Cùng lúc đó.
Tư Mã Trường Cầm đã thâm nhập xuống dưới một động quật sâu trong lòng đất, trước mắt là một cánh cửa bằng đồng xanh nguy nga to lớn.
Gã ngưng mắt nhìn, chỉ thấy phù văn trên cửa phức tạp, ấn ký trên tay nắm cửa đặc biệt, không khỏi cau mày.
Tuy rằng gã không quá mức tinh thông trên pháp trận chi đạo nhưng cũng có thể nhìn ra được cấm chế trên cửa đồng xanh này không tầm thường, dù uy lực không đạt được đến cấp bảy nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Chỉ bằng sức của một mình gã mà nói, muốn phá giải cấm chế này khó như lên trời.
"Xem ra chỉ có thể như vậy!"
Trong mắt Tư Mã Trường Cầm hiện lên một tia dứt khoát, lập tức lấy ra một bộ trận kỳ màu lam nhanh chóng bố trí ngay trước cửa đồng xanh.
Chỉ chốc lát sau, một tòa pháp trận màu lam đã được hình thành, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tư Mã Trường Cầm hít sâu một hơi, đưa pháp lực thúc giục pháp trận vận chuyển.
Chỉ thấy trong trận tràn ra hào quang xanh đậm, hóa thành từng đạo hàn khí cực lạnh hung hăng đánh lên cánh cửa.
Cửa đồng xanh nhanh chóng kết thành một tầng sương lạnh màu trắng trên bề mặt, tiếp đó là ngưng tụ ra một tầng băng mỏng màu làm bao bọc toàn bộ cánh cửa to lớn này lại.
Chẳng qua cấm chế trên cánh cửa lại như không phát giác ra, vẫn đang lẳng lặng vận chuyển.
"Quả nhiên vẫn chưa được."
Tư Mã Trường Cầm than nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Gã lật tay lấy ra một tấm Linh phù màu lam. Trên linh phù tản ra khí tức đại đạo kinh người, như ẩn chứa vô tận huyền bí.
Trong mắt gã hiện lên một tia không nỡ, nhưng vẫn vung tay lên, ném Linh phù vào trong pháp trận màu lam.
Linh phù vừa vào pháp trận đã lập tức vỡ vụn ra, hóa thành một tầng ánh sáng màu lam chói mắt.
Hàn khí bắn ra từ pháp trận đã tăng vọt gấp mấy lần, đóng băng cứng toàn bộ cấm chế trên cánh cửa đồng xanh khiến chúng không còn lập lòe nữa.
"Bạo!"
Tư Mã Trường Cầm quát khẽ một tiếng, bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Lập tức tầng băng màu lam trên cửa đồng xanh ầm ầm bạo liệt ra, hóa thành từng mảnh băng vụng tun tóe khắp nơi.
Mà cấm chế kia cũng trong nháy mắt đó sụp đổ, lộ ra bộ dáng cánh cửa đồng xanh nguyên bản.
Trong mắt Tư Mã Trường Cầm hiện lên vẻ vui mừng, lật cổ tay lấy một thanh trường kiếm màu lam ra.
Hàn quang trên thân kiếm lạnh thấu xương, lộ ra ý tứ lành lạnh.
Gã vung trường kiếm về hai phía trái phải, chém về phía cánh cửa. Một đạo kiếm quang hình chữ thập bắn ra, rơi vào cánh cửa.
Chỉ nghe một tiếng két giòn vang, cánh cửa đồng xanh cực lớn đã vỡ ra một đường nứt, lộ ra cửa động bên trong tối như mực.
Bên trong mơ hồ có ánh sáng chớp lóe như thể cất giấu một bí mật động trời nào đó.
Tư Mã Trường Cầm mừng rỡ, thả người nhảy lên, chui vào bên trong.
Trong động hắc ám mà thâm sâu, nhưng gã như hiểu rõ hết thảy, vững bước đi tới.
Chỉ chốc lát sau, gã đã đi tới một thạch thất lớn.
Thạch thất này rộng chừng một trăm trượng, bên trong từng cái kệ lớn được bày đặt có quy tắc, trưng bày vật phẩm. Bên trên kệ bày đủ loại bảo vật, có hào quang bắn ra bốn phía, lại có những thứ mang phong cách cổ xưa, nhưng tất cả đều lộ ra khí tức bất phàm.
Hai mắt Tư Mã Trường Cầm tỏa sáng, đang muốn tra xét rõ ràng những bảo vật này thì chợt phát hiện có một bóng người đang nằm trên mặt đất trước giá gỗ đang nhích về phía mình.
Gã khẽ động, thầm đi tới nhìn kỹ, chợt cảm thấy quen mắt.
"Người nào?" Gã thấp giọng quát hỏi. Thế nhưng người kia lại không có phản ứng, vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Thần niệm của Tư Mã Trường Cầm ào ào như nước tràn khắp thạch thất, lúc đảo qua người đang nằm trên mặt đất, lông mày không khỏi nhíu lại.
Gã vội vàng bước nhanh về phía trước, đến khi nhìn rõ được khuôn mặt người kia, không khỏi cả kinh.
Hóa ra, người ngất đi kia lại là Viêm Tuyệt.
"Gã làm sao lại ở đây?" Trong lòng Tư Mã Trường Cầm không khỏi nghi hoặc.
Tư Mã Trường Cầm duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Viêm Tuyệt, chậm rãi rót pháp lực vào nhằm đánh thức gã dậy.
Viêm Tuyệt lại như đã chết, không chút phản ứng.
Khí tức của hắn vẫn còn như trước, yếu ớt mà cứng cỏi.
Ánh mắt Tư Mã Trường Cầm lập loè, trong lòng chắc chắn Viêm Tuyệt là bị người dụng thần thông phong cấm ý thức rồi.
Động quật này nằm sâu trong lòng đất, người bình thường căn bản không cách nào đến được. Có thể phong ấn tại Viêm Tuyệt để ở nơi này, ngoài chủ nhân thần bí của động quật thì còn ai được nữa?
Nghĩ tới đây, Tư Mã Trường Cầm không tiếp tục thử đánh thức Viêm Tuyệt nữa mà đưa mắt nhìn sang các giá gỗ xung quanh.
Trên giá gỗ bầy đặt bảo vật rực rỡ muôn màu, có đủ các loại khoáng thạch, linh mộc, đan dược, linh bảo.
"Cửu Dương mộc, Hoàng Tuyền thảo, Vạn Thủy Tinh ngọc..." Tư Mã Trường Cầm vừa nhìn những bảo vật này vừa thấp giọng đọc lên tên của chúng.
Những linh tài này cơ bản đều là cấp sáu, thỉnh thoảng có vài món cấp bảy. Linh bảo cùng đan dược cũng không tầm thường, thậm chí có vài loại mà trên cầu thang thí luyện cũng chưa từng xuất hiện qua.
Trong lòng gã mừng như điên. Những thứ này, tùy tiện xuất hiện một kiện cũng đủ khiến bên ngoài oanh động. Mà trong này có cả một thạch thất chứa đủ các bảo vậy này.
Tư Mã Trường Cầm hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động của mình, vung tay lên. Một luồng sáng bạc từ trong tay áo gã tuôn ra, rơi trên kệ, nhanh chóng càn quét bảo vật bên trên.
Những thứ này đều là những tài nguyên vô cùng quý giá, gã muốn mang hết tất cả đi.
Đúng lúc này, đột nhiên Tư Mã Trường Cầm cảm giác được trong không gian có chấn động rất khẽ.
Gã bỗng nhiên quay người, mắt nhìn vào một giá gỗ khác ở trong mật thất. Nơi đó vốn đặt một hộp ngọc màu tím, giờ lại bỗng dưng biến mất rồi.
Tư Mã Trường Cầm nhíu chặt hàng mày. Thần thức của gã vốn đã trải rộng toàn bộ mật thất, dù chỉ một biến hóa nhỏ cũng không thể thoát được cảm giác của y.
Trong lòng của gã chợt hiểu, chắc chắn đã có người động tay chân ở đây.
"Vị đạo hữu nào ở đây?"
Gã trầm giọng quát, nhưng trong mật thất lại không có bất kỳ hồi đáp nào. Trong lòng Tư Mã Trường Cầm lạnh lẽo, gã kết luận nơi đây ngoài mình và Viêm Tuyệt hôn mê nằm trên mặt đất ra thì còn có người khác nữa.
Gã hừ lạnh một tiếng, phất tay áo vung về phía chỗ hộp ngọc lúc trước.
Lập tức, trong hư không dâng lên một trận chấn động, một mảnh lớn linh quang màu xanh bỗng nhiên hiện ra, chụp về phía đó.
Chỗ hộp ngọc lúc nãy vang lên từng tiếng nổ vỡ, giá gỗ gần đó nát bấy, không gian còn xuất hiện những gợn sóng nhỏ.
Dù vậy hộp ngọc màu tím kia vẫn không thấy bóng dáng.
Tư Mã Trường Cầm càng thêm nghi hoặc, biết hôm nay mình đã gặp phải một đối thủ khó dây dưa.
Không bao lâu, một bóng người dần hiển lộ ra trong vùng ảnh hưởng của Tư Mã Trường Cầm công kích, là Ô Lỗ.
Bởi vì Tư Mã Trường Cầm ra tay quá mạnh mẽ, phạm vi công kích quá rộng nên Ô Lỗ không thể tránh đi kịp, cho nên bị thương không nhẹ.
Pháp lực trong cơ thể hắn hỗn loạn, không cách nào duy trì được hiệu quả ẩn nấp của Độn Thiên Thạch phù nên mới bị bức bách hiện hình ra.
"Là ngươi!" Tư Mã Trường Cầm liếc mắt nhận ra thân phận Ô Lỗ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ô Lỗ không có ý định đáp lời đối phương mà nhanh chóng ổn định pháp lực, lần nữa thúc giục Độn Thiên Thạch phù, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tư Mã Trường Cầm.
"Dám đoạt đồ trong tay ta, lá gan không nhỏ!"
Trong mắt Tư Mã Trường Cầm hiện lên một tia lạnh lẽo, đưa tay lên, hai luồng chỉ ảnh màu xanh như hai tia chớp bắn ra, thẳng đến hư không gần đó.
Vừa rồi Ô Lỗ bị ánh sáng xanh đánh trúng, Tư Mã Trường Cầm lặng yên đánh dấu một loại dấu hiệu pháp lực đặc thù lên người hắn.
Lúc này, dấu hiệu này đã phát huy tác dụng. Ô Lỗ lại lần nữa hiển hiện từ trong hư không, bị chỉ ảnh của Tư Mã Trường Cầm hung hăng đánh bay, ầm ầm đâm vào vách đá sau lưng.
Hắn giãy giụa bò lên, khóe miệng tràn ra vệt máu, nhưng tính mạng không đáng ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận