Tiên Giả

Chương 749: Phản Hư thành

“Ha ha, không dám nhận, không dám nhận. Sư phụ ngài ấy chỉ là đại diện Minh Nguyệt giáo quản lý sa mạc Hắc Phong thôi, sao có thể gọi là chủ nhân gì chứ.” Liễu Mậu liên tục xua tay.

“Liễu đạo hữu đúng là khiêm tốn quá. Đại danh Trương tiền bối, cả thiên hạ ai mà không biết, nghe nói ngài ấy khởi đầu khiêm tốn, xuất thân vốn là một nô lệ, mãi tới loạn Vu Nguyệt giáo mới bất ngờ có được cơ duyên, từ đó một bước lên trời, chỉ dựa vào sức một mình mình đã có thể đánh hạ cả nửa sa mạc Hắc Phong, còn hủy bỏ luôn chế độ nô lệ, sau đấy gia nhập Song Nguyệt minh, tiếp tục Nam chinh Bắc chiến, thu hoạch vô số chiến quả, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí độ bất phàm.” Phương Sương nói với vẻ mặt vô cùng sùng kính.

“Ha ha, sư phụ ngài ấy thực ra cũng chỉ là may mắn, có điều…Cái này nói nhỏ cho ngươi biết, chớ truyền ra ngoài, cơ duyên mà sư phụ có được năm đó thực ra là do Minh Nguyệt thần đích thân ban thưởng, lão nhân gia khi ấy còn động viên sư phụ ta mấy câu, cổ vũ sư phụ xông pha tạo lập sự nghiệp, nhờ đó mới có được sư phụ như ngày hôm nay.” Liễu Mậu vừa nói, vừa chắp tay, đưa mắt nhìn về phía tổng đàn Song Nguyệt minh.

“Lại còn có việc này? Từ lâu ta đã nghe Minh Nguyệt thần đại nhân năm xưa từng trợ giúp rất nhiều người, không ngờ Trương tiền bối lại là một trong số đó, quả nhiên là may mắn. Không biết ta sau này có thể có cơ hội tận mắt thấy tôn nhan Minh Nguyệt thần, được ngài ấy chỉ điểm hay không.” Phương Sương lẩm bẩm ước ao.

“Các ngươi đang nói Minh Nguyệt thần đại nhân à? Nghe bà ngoại ta kể, người cũng đã từng gặp…” Mai Hiểu nghe vậy cũng xúm vào.

Khi nàng chưa nói dứt câu, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sét đì đùng vang lên, tiếp đó là một đợt sóng động khó diễn tả từ tổng đàn Song Nguyệt minh cuồn cuộn tỏa ra. Theo đó, vô số quang đoàn linh khí to bằng năm tay từ mặt đất và những tòa kiến trúc bốn phía xung quanh ào ạt chui ra, rồi nhất loạt bắn thẳng lên trên bầu trời.

Mọi người quá sợ hãi, vội vàng đưa mắt nhìn lên trời.

Chỉ thấy tất cả quang đoàn linh khí như sao băng chạy ngược tập trung vào một chỗ trên trời, chúng nhanh chóng ngưng tụ thành một đám linh vân bảy màu khổng lồ, bên trên đám mây còn thấy những tia sáng chớp động lưu chuyển, trông vô cùng huyền diệu bất phàm.

Không trung giữa áng mây xoay tròn vận chuyển tạo thành hình cái phễu, mà phần đáy phễu nằm đúng ngay trên Triều Thiên phong bên trong tổng đàn Song Nguyệt minh.

Hào quang vô tận che khuất bầu trời, rọi xuống biến cả thành Vũ Hóa đổi sang bảy màu.

Tiếng nổ vang rền từ trên cao không ngừng truyền xuống, nhưng nếu lắng tai nghe kỹ lại có cảm giác bốn phương yên tĩnh tới lạ thường, cảm giác như những tiếng sấm rền kia như phát ra từ lồng ngực, nổ vang trong lòng mình chứ không phải bên tai.

“Đây là thiên tượng gì vậy? Chẳng lẽ có tiền bối sắp đột phá Nguyên Anh?” Phương Sương tròn mắt quan sát.

“Không phải, ta từng có may mắn cùng sư phụ chứng kiến thiên tượng Kết Anh, độ hùng vĩ kém xa thế này.” Liễu Mậu quả quyết lắc đầu.

“Không phải Nguyên Anh, vậy cái này chẳng lẽ là…” Phương Sương nuốt nước miếng, không dám tin vào phán đoán của mình.

Đúng lúc này, Hỏa Sàm Nhi trên đỉnh đầu Mai Hiểu giống như cảm ứng được điều gì đó, chợt ngồi thẳng lên, kêu kèn kẹt, vung mạnh chân trước hướng về phía dị tượng, trông tựa như đang phất tay chào hỏi.

Mấy người thấy Hỏa Sàm Nhi như vậy, trong lòng lập tức càng thêm kinh dị.



Ngay khi thiên tượng vừa xuất hiện, tại tổng đàn Song Nguyệt minh, vô số độn quang từ trong động phủ bay ra, lướt thẳng về phía Triều Thiên phong.

Mà vào giờ khắc này, một đại trận sương mù bao phủ cả Triều Thiên phong và những ngọn núi cạnh đó, chặn những người tới xem ở bên ngoài.

Khi Hứa Triệt chạy tới nơi, cảnh mà y thấy chỉ là cả một đám người đang nhốn nháo ngóng chờ.

Y không đứng chờ cùng đám người này mà truyền âm vào phía trong. Một lúc sau, Nhan Tư Tịnh cầm lệnh bài từ trong sương mù bước ra, dẫn y đi vào trong.

Xuyên qua sương mù dày đặc, thứ đầu tiên đập vào mắt Hứa Triệt là Tụ Linh thụ trên đỉnh Triều Thiên phong.

Để hỗ trợ Viên Minh đột phá lần này, ngoại trừ gốc Tụ Linh thụ này, Tịch Ảnh còn chuẩn bị khá nhiều vật tụ linh, ví dụ như Tụ Linh Huyết Hà trong tay Tịch Thiên. Nàng vùi sâu tất cả chúng dưới Triều Thiên phong, làm linh lực nơi đây tăng vọt lên mấy lần, thậm chí vài nơi còn xuất hiện cảnh tượng linh khí hóa lỏng.

Hứa Triệt ngẩng đầu nhìn qua thiên tượng, thấy nơi linh vân tụ tập chính là chỗ bên dưới Tụ Linh thụ, y lập tức ý thức được Viên Minh lúc này đang ở đó đột phá nên không dám tới gần, chỉ yên lặng theo Nhan Tư Tịnh đi tới một ngọn núi gần đó.

Cùng lúc đó, Tịch Ảnh thân vận váy vào đứng ở đỉnh núi phía trước, đưa đôi mắt ngọc nhìn chăm chú vào Triều Thiên phong phía xa, dù trên mặt nàng không thấy có biểu hiện gì, nhưng đôi bàn tay lại đang xiết chặt.

Hứa Triệt tới cũng không khiến nàng phân tâm, thậm chí khi y cung kính thi lễ, chào hỏi cũng không nàng đáp lời, y bèn ngoan ngoãn đứng phía sau nàng.

Nhan Tư Vận cũng đang ở đây, thấy Hứa Triệt tới liền yên lặng gật đầu một cái.

Trải qua trăm năm, Hứa Triệt và tỷ muội họ Nhan hiện giờ đều đã đột phá Nguyên Anh, trong đó tỷ muội họ Nhan thiên tư càng tốt hơn, thậm chí còn được Tịch Ảnh ưu ái, đặc biệt truyền thụ Minh Nguyệt quyết, kiêm tu cả Hồn tu chi đạo.

Có điều Nhan Tư Vận vì phải lo nhiều việc nên hiện giờ mới chỉ đạt tới cảnh giới Tình Vu, còn Nhan Tư Tịnh thì toàn tâm tu luyện nên đã bước vào cảnh giới Miên Vu.

Trên bầu trời, dị tượng vẫn tiếp tục diễn ra. Đám Tịch Ảnh cũng tiếp tục chờ đợt, trong khi đó lại có thêm một số người thân cận với Viên Minh chạy tới, tất cả đều được Nhan Tư Tịnh lần lượt ra dẫn vào.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, thế nhưng quá trình đột phá của Viên Minh vẫn chưa kết thúc, đám người vây xem cũng dần dần sinh cảm giác thấp thỏm.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng thét dài xuyên thủng trời xanh đột nhiên từ đỉnh Triều Thiên phong vang lên, nghe giống như thần long ngâm dài, mãnh hổ rít gào khiến người người chấn động trong lòng.

Linh vân trên trời cũng đột nhiên run lên, tiếp đó nhanh chóng lưu chuyển, trông giống như một dòng sông từ trên chín tầng trời chảy xuống, rót hết vào đỉnh Triều Thiên phong.

Tất cả linh khí trong phạm vi thiên tượng bao phủ lập tức bị rút cạn, cùng với đó, đám người nhất loạt có cảm giác ngột ngạt và khát khô, giống như cá ra khỏi mặt nước, phơi mình dưới ánh mặt trời.

Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, một cột sáng từ Triều Thiên phong chiếu thẳng lên trời, đồng thời vô số linh quang như suối ào ạt tuôn về phía chân trời rồi hóa thành nước mưa, tí tách rơi lên mặt đất.

Theo những hạt mưa rơi lên thân thể, cả đám lập tức cảm giác thần thanh khí sảng, đồng thời trên mặt đất có vô số cỏ non hoa tươi từ trong đất bùn chen chúc chui ra, biến cả dãy núi thành một dài màu xanh bát ngát.

Nhưng chỉ mấy nhịp thở sau đó, linh vũ chợt ngưng bặt, thay vào đó là một dải cầu vồng bảy màu hiện lên trên bầu trời, đồng thời một bóng người chầm chậm bay xuống, đáp ngay trước đám người.

“Chúc mừng Minh Nguyệt thần đột phá Phản Hư!” Cả đám vội cúi đầu, đồng thanh lên tiếng chúc mừng.

Những người dù từng thân cận Viên Minh như Long Trùng lúc này cũng không dám gọi thẳng tên Viên Minh, gần như trên mặt mọi người đều mang vẻ cung kính, duy chỉ có một ngoại lệ.

“Ta thành công rồi.” Viên Minh nhìn Tịch Ảnh với đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Tịch Ảnh nhẹ gật đầu không nói gì, chỉ si ngốc nhìn Viên Minh, chẳng hiểu sao nàng lại chợt nhớ tới bộ dáng vất vả cầu sinh ở Thập Vạn Đại Sơn của hắn năm xưa.

Kẻ từng là tù phạm Nam Cương, giờ đã là bá chủ Vân Hoang.

Chớp mắt sau đó, Tịch Ảnh bước lên mấy bước, ôm chặt Viên Minh rồi hôn hắn.

Thấy thế, Viên Minh đầu tiên là hơi kinh ngạc, nhưng rất nhánh ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, cả hai ôm hôn giữa ánh hào quang rực rỡ.

Ngay tiếp đó, hắn phất tay áo, mang Tịch Ảnh biến mất ngay tại đỉnh núi, chỉ để lại một đạo thần niệm lưu âm vang vọng bên trong não hải mọi người.

“Nửa năm sau, bổn minh tổ chức thịnh điển, xin nhờ các vị đưa tin ra ngoài, mời quần tu ngũ vực cùng tới xem lễ.”

Đám người vội vàng xưng vâng, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện cả Viên Minh lẫn Tịch Ảnh đã không thấy đâu nữa. Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, sau khi chào hỏi sơ sơ liền tự mình rời đi.



Mấy ngày sau, tại động phủ trên Triều Thiên phong.

Tịch Ảnh lúc này đã rời đi để cho Viên Minh có thời gian củng cố tu vi.

Vì lần đột phát này, Viên Minh trước sau đã chuẩn bị rất nhiều, khổ tu trăm năm không chỉ giúp tu vi hắn đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mà còn để hắn tu luyện ba môn công pháp khác tới cảnh giới cao thâm.

Dù là vậy nhưng hắn đột phá lần này cũng không phải thuận buồn xuôi gió.

Chẳng biết có phải vì hắn là Ngôn Vu hay không mà lượng linh lực yêu cầu trong quá trình đột phá vượt xa dự kiến của hắn, dù hắn đã tu Hỗn Động bí thuật tới viên mãn từ sớm, pháp lực trong đan điền gấp đôi tu sĩ cùng cấp nhưng cũng không thể thỏa mãn yêu cầu đột phá, điểm này khiến hắn vào thời điểm mấu chốt xém chút không kịp trở tay.

Cũng may hắn có tu tập bí thuật của Trường Xuân quan, luyện Bất Tử thụ thành bạn sinh linh bảo, tức là pháp bảo gắn liền cơ thể, nhờ vào lượng ngũ hành linh lực khổng lồ tồn trữ trong đó mới vừa vặn đạt đủ yêu cầu, bước vào cảnh giới Phản Hư.

Nhưng tính ra hắn vẫn phải trả một cái giá rất lớn, bao nhiêu linh lực góp nhặt bên trong Bất Tử thụ gần như bị vắt kiệt, bản thể của nó cũng bị thương nặng, thiếu chút là biến thành phàm vật, cũng may nó có sức sống mãnh liệt, cuối cùng vẫn giữ được một hơi, chỉ có điều e là sẽ phải mất một thời gian ôn dưỡng rất dài mới có thể khôi phục lại như cũ.

Dù quá trình có nhiều long đong vất vả, cũng có tổn thất, nhưng Viên Minh sau khi đột phá Phản Hư rồi, những thứ mà hắn thu được còn lớn hơn.

Đầu tiên là nhờ đã bổ khuyết linh căn, Viên Minh hiện giờ đã không còn nhược điểm trên phương diện Ngũ Hành thuật pháp, sau khi bước vào Phản Hư, hắn thu hoạch được năng lực điều khiển thiên địa linh khí trong phạm vi nhất định, có thể dựa vào đó để cường hóa uy lực pháp bảo, cũng có thể khiến cho pháp thuật từng học trước đó phát ra thần thông hoàn toàn khác biệt.

Ngoài ra, trong quá trình đột phá, pháp bảo bản mệnh Diệt Hồn kiếm của Viên Minh dưới cơ duyên xảo hợp đã hòa cùng linh căn, hoàn thành biến đổi sơ bộ, bắt đầu sinh ra linh tính ý thức.

Đây chính là dấu hiệu cho việc khí linh bắt đầu manh nha hình thành.

Dù khí linh của Tu La Phệ Huyết độ và Thâu Thiên đỉnh với Viên Minh hiện tại vẫn khó mà khống chế, nhưng Diệt Hồn kiếm thì khác, nó đồng hành cùng hắn bấy lâu nay, khí linh lại vừa mới thai nghén, Viên Minh tự thấy có lòng tin có thể đặt nó dưới sự khống chế của mình nên hắn cực kỳ chờ mong, coi trọng bởi dù thế nào đi nữa, một khi khí linh thai nghén thành công, khó mà hình dung được sức mạnh của Diệt Hồn kiếm khi ấy sẽ tăng lên tới mức độ nào.

Có điều là, bản thân Diệt Hồn kiếm còn phải tế luyện, ôn dưỡng thêm một thời gian nữa, nếu có cơ hội còn phải bổ sung thêm một ít linh tài rồi tiến hành rèn luyện lại, nếu không thời gian cần để cho khí linh sinh ra sẽ cực kỳ dài.

Nhưng những vật liệu cần thiết e là khó mà thu thập đủ ở Vân Hoang, cách tốt nhất vẫn là tiến về Hải Ngoại với có thể có thu hoạch.

Bởi vậy trong thời gian củng cố cảnh giới, Viên Minh trong lòng cũng chuẩn bị kỹ càng.

Hiện tại Vân Hoang nhất thống, Phản Hư đã thành, nơi này không cần phải lo lắng nữa, cũng đã đến lúc hắn nên rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận