Tiên Giả

Chương 207: Hai viên Trúc Cơ đan

“Đa tạ Âu Cát đà chủ, ta muốn mấy loại đan dược trợ giúp trúc cơ.” Viên Minh chắp tay nói.

“Không vấn đề gì, Âu Cát tiền bối công phá Bích La Động, thứ không thiếu nhất chính là Trúc Cơ đàn, Âu Cát đà chủ tiện đây cho Viên Minh một viên đi.” Tịch Ảnh thản nhiên nói.

Viên Minh nghe vậy trong lòng cười thầm nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dạng cung kính.

Hắn dù đã có được một viên Trúc Cơ đan từ chỗ Bạch Dạ, nhưng bản thân hắn linh căn thực sự hỗn tạp, dù có Cửu Nguyên quyết gia trì thì việc chỉ dụng phục dụng một viên Trúc Cơ đan vẫn là không có mấy tự tin có thể trúc cơ thành công, nhưng nếu có hai viên Trúc Cơ Đan, tình hình sẽ khác.

Đương nhiên nếu may mắn chỉ dùng một viên đã trúc cơ thành công, vậy thì viên Trúc Cơ đan có thêm này vẫn cứ là đồ tốt có tiền cũng không mua được.

“Tiêu Ảnh, kỳ thật Trúc Cơ đan này kiếm cũng không dễ, mỗi một viên đều có mục tiêu rõ ràng.” Âu Cát nghe vậy, hơi khó xử nói.

“Phá Hiểu không phải từ trước tới giờ thưởng phạt phân minh, tuyệt không bạc đãi dũng sĩ sao? Hóa ra không bạc đãi chính là như vậy ha!” Tịch Ảnh nhếch miệng nói.

“Ta còn chưa nói chưa nói hết mà. Dù Trúc Cơ đan này rất quý báu, nhưng Viên tiểu hữu nên được nhận phần thưởng này.” Âu Cát cười ha ha, lật tay lấy một cái hộp gỗ ra, đưa cho Viên Minh.

“Âu tiền bối, tư chất của tại hạ thực sự rất tầm thường, một viên Trúc Cơ đan vẫn có chút khó khăn.” Viên Minh lộ vẻ vô cùng tiếc nuối, nói.

“Không đủ không đủ, một viên làm sao đủ, Bích La Động có không ít Trúc Cơ đan, lấy thêm mấy viên đi. Tu sĩ hữu dũng hữu mưu như Viên Minh sau khi trúc cơ thành công, nếu vạn nhất Phá Hiểu có nhiệm vụ gì chẳng phải hắn có thể tiếp tục hỗ trợ sao?” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

Ba người khác cũng nhao nhao phụ họa Tịch Ảnh, ai nấy đều cảm thấy tư chất của Viên Minh có chút vấn đề, một viên chắc chắn không đủ.

Âu Cát bất đắc dĩ một lần nữa lật tay lấy ra thêm một hộp gỗ, đưa cho Viên Minh.

“Đa tạ Âu Cát tiền bối hậu ái.” Viên Minh mừng rỡ tiếp nhận hai hộp gỗ, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Tịch Ảnh cũng đang cười tươi như hoa nhìn hắn.

Tiếp đó, nhóm bốn tu sĩ Kết Đan kỳ Âu Cát và Tịch Ảnh bắt đầu phân chia vật phẩm bên trong pháp khí chứa đồ của đại trưởng lão, Đại động chủ và Nhị động chủ.

Âu Cát mở ra một cấm chế màu xanh cỡ nhỏ ở ngay đó, ngăn cản hoàn toàn ánh mắt, thần thức thăm dò từ bên ngoài.

Một màn này chọc cho Tiêu Dao vò đầu bứt tai. Gã theo chân Tịch Ảnh vào xem xem đám Trần Thương Khung để lại những bảo bối gì, đáng tiếc lại không được vào, chủ có thể đứng bên ngoài giương mắt nhìn.

Viên Minh thức thời đi ra một chỗ khá xa nơi đó, mở hai hộp gỗ ra, thấy bên trong mỗi hộp đặt một viên Trúc Cơ đan. Hai viên này toàn thân đầy những điểm sáng màu lam, khí tượng còn hơn viên lấy từ chỗ Bạch Dạ.

Hắn thầm mừng rỡ, có ba viên Trúc Cơ đan này làm cơ sở, lại thêm mười ba tầng Luyện Khí của Cửu Nguyên quyết gia trì, tỷ lệ trúc cơ thành công của hắn sẽ tăng thêm không ít.

Viên Minh cất hộp gỗ đi, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm ứng tình hình thức hải.

Sau khi đột phá tầng thứ ba Minh Nguyệt quyết, lực lượng thần hồn của hắn tăng thêm khá nhiều, đã có thể ngưng tụ sáu con hồn nha, không những thế ba động hồn lực của hồn nha cũng mạnh hơn, bất luận là phạm vi Viễn Du hay uy lực của Chàng Hồn cũng có tăng lên rõ rệt.

Viên Minh liếc mắt nhìn qua chỗ đám người Âu Cát, tiếp đó lặng lẽ thả ra một con hồn nha, điều khiển nó bay về phía xa, bay tới khi cách hắn ba mươi dặm mới thấy liên hệ giữa nó và bản thân bắt đầu yếu đi.

Hắn rờ rờ cằm, tiếp tục cảm ứng những biến hóa xảy ra trên hồn nha và năng lực Sưu Hồn mới sở hữu.

Thông qua năng lực mới này, hắn có thể đưa thần thức xâm nhập thức hải người khác, tra xét ký ức của đối phương, thậm chí còn có thể cưỡng ép sửa hoặc xóa ký ức của người khác.

Chỉ là với tu vi hiện tại của Viên Minh, nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra ký ức của đối phương chứ chưa thể sửa hay xóa được.

Dù vậy nhưng điều này vẫn khiến hắn hưng phấn không thôi.

Cùng lúc đó bên trong cấm chế màu xanh, Âu Cát lấy pháp khí chứa đồ của Trần Thương Khung ra rồi rót pháp lực vào trong đó.

Một tiếng “soạt” vang lên.

Trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật, ngoại trừ sáu ngàn linh thạch còn có hai hộp ngọc, hai bình đan dược, Vạn Quỷ phiên, pháp bảo Huyết đao của Huyết Chiến và hơn trăm cái linh đang màu đen, cũng chính là Nhiếp Hồn linh.

Âu Cát đưa vòng tay trữ vật cho người khác, đám lão giả lưng còng lần lượt xem xét, sau khi xác nhận bên trong không còn gì liền ném nó qua một bên.

Âu Cát lần nữa bấm niệm pháp quyết điểm tới, tức thì hai hộp ngọc tự động mở ra, bên trong có đặt hai tấm thẻ ngọc, nắp hai bình đan dược cũng tự động bay lên, bên trong mỗi bình là một viện đan được màu đen trông chẳng gì có bắt mắt, tỏa mùi thuốc đắng chát đặc trưng.

“Ngũ Tạng đan!” Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm vào đan dược màu đen, miệng thất thanh hô.

“Ồ, đây chính là Ngũ Tạng đan giúp điều trị ngũ tạng, tăng cường sức sống cơ thể, chỉ cần dùng một viên là có thể kéo dài năm mươi năm tuổi thọ sao?” Âu Cát nghe vậy cũng không khỏi có chút bất ngờ.

“Ta cũng là lần đầu tiên thấy đan dược này, nghe nói nó gần như đã thất truyền ở tu tiên giới Nam Cương.” Đại hán áo đỏ thì thào nói.

Lão giả lưng còng không nói lời nào, mắt đăm đăm nhìn hai viên Ngũ Tạng đan, thọ nguyên của lão không còn nhiều, đan dược này tự nhiên là thứ nhất định phải có được.

Đại hán áo đỏ và thiếu phụ áo xanh vẫn còn nhiều thọ nguyên nên cũng không cần Ngũ Tạng đan lắm, đưa mắt nhìn về phía hai kiện pháp bảo Vạn Quỷ phiên và trường đao màu máu.

Âu Cát thu biểu hiện của ba người vào trong mắt, đang tính đưa ra cách phân chia.

Tịch Ảnh bỗng nhấc tay vẫy khẽ, hai tấm thẻ ngọc lơ lửng bay lên rồi rơi vào trong tay nàng, xong nàng mới mở miệng nói: “Ta muốn hai thẻ ngọc này và đám Nhiếp Hồn linh kia, cộng thêm một ngàn linh thạch là được.”

Những người khác thấy thế lộ ra thần sắc khác nhau.

Âu Cát và lão giả lưng còng thì chẳng bận tâm, bởi bên trong hai thẻ ngọc kia hẳn là công pháp mà Trần Thương Khung tu luyện, mà để người ngoài biết mình có công pháp của Trần Thương Khung sẽ rất phiền.

Về phần những Nhiếp Hồn linh kia thì chỉ là những pháp khí cấp thấp bình thường nhất, trước đây cũng chỉ là thứ để phát cho những đệ tử cấp thấp ra ngoài bắt thú nô, ngoài việc có thể thu thập thần hồn thì không còn tác dụng gì.

Đại hán áo đỏ và thiếu phụ áo xanh tuy có hơi động lòng với công pháp của Trần Thương Khung, nhưng thấy Tịch Ảnh chủ động giành trước thì cũng không nói gì nữa.

Thấy bốn người không có ý kiến gì, Tịch Ảnh bỗng làm ra hành động vượt quá dự liệu của mọi người, chỉ thấy hai tay nàng bừng hào quang bao trùm thẻ ngọc và đám Nhiếp Hồn linh rồi vận sức chà xát.

Nhiếp Hồn linh cùng thẻ ngọc cùng vỡ nát, hóa thành những mảnh vụn màu đen phiêu tán.

“Ngươi làm gì vậy?” Âu Cát kinh ngạc hỏi.

“Loại công pháp tu hồn này cùng Nhiếp Hồn linh đều vi phạm lệnh cấm, một khi để lưu truyền ra thì chẳng ai có lợi ích gì, tốt nhất là hủy đi.” Tịch Ảnh từ tốn nói.

Đám Âu Cát nghe lời giải thích này xong thì chẳng biết phải nói gì, có điều Nhiếp Hồn linh cũng không phải của bọn họ, Tịch Ảnh muốn xử lý thế nào thì bọn họ cũng không có ý kiến, còn về phần công pháp tu hồn đã bị hủy đi kia, nếu bọn họ đã không có, vậy người khác cũng không có thì càng tốt hơn.

“Bốn vị tiền bối thong thả thảo luận, ta đi trước một bước.” Tịch Ảnh nói xong liền ra khỏi khu vực cấm chế.

Thấy Tịch Ảnh từ trong cấm chế đi ra, Viên Minh toan đứng dậy nghênh đón, Tiêu Dao đã nhanh hơn một bước, tiến tới trước mặt Tịch Ảnh rồi xoa xoa tay, hỏi: “Muội muội tốt của ta, ngươi sao nhanh vậy đã đi ra rồi? Có chọn được món gì tốt phù hợp cho ca ca không?”

“Ta chọn công pháp và Nhiếp Hồn linh của Trần Thương Khung.” Tịch Ảnh đáp.

“Công pháp tu hồn đó đúng là thứ không tầm thường nha. Cho ta xem một chút nào.” Tiêu Dao hồ hởi nói.

“Ta hủy tại chỗ rồi.” Tịch Ảnh đáp.

“Cái gì?” Tiêu Dao nhảy dựng lên.

“Giữ lại là tai họa, ta cầm càng là tai họa cho Tiêu gia, giờ ta hủy luôn tại chỗ, sau này chuyện này truyền ra, ai mà không biết tới mỹ danh đại công vô tư của Tiêu gia ta. Danh dự chính là thứ quan trọng nhất.” Tịch Ảnh giải thích.

“Muội muội thực cao minh, chẳng trách lão tổ luôn nói Tiêu gia sau này phải dựa vào ngươi lèo lái…” Tiêu Dao còn chưa nói hết lời, Tịch Ảnh đã quay qua nói với Viên Minh:

“Chúng ta đi.”

Viên Minh tiến tới mấy bước, Tịch Ảnh liền phất tay áo thi triển ra một trận pháp truyền tống. Thân ảnh ba người nhoáng cái liền biến mất không thấy gì nữa, rồi một lần nữa trở lại quảng trường Thanh La.

Quá trình phân chia trên quảng trường Thanh La vẫn đang diễn ra, mười thành viên Phá Hiểu tay cầm sổ đứng trên quảng trường gọi người điểm danh.

Bên trong mấy cuốn sổ kia hình như có ghi chép công huân của những người tham gia nhiệm vụ lần này, người được gọi tên có thể dựa vào điểm công hiến để chọn đồ vật tương ứng, mới đó thôi mà phân nửa đồ vật trên quảng trường đã được chọn đi.

“Ca ca, người lần này lập được không ít công lao, không đi nhận phần thưởng sao?” Tịch Ảnh bỗng mở miệng hỏi.

“Hehe, ta đã nhận từ sớm rồi, nhưng ta không có thoáng tay như ngươi, nhiệm vụ đánh giết thiếu chủ Bạch Long đảo lần trước tới giờ vẫn còn thấy lỗ nặng đây.” Tiêu Dao vừa cười vừa nói.

“Còn không biết xấu hổ mà nói nữa, ở phường thị hô hoán ầm ĩ như chỉ lo người ta không biết là ngươi ra tay. Lần này đắc tội Thanh Sơn cư sĩ, sau này không biết phải bồi tội thế nào. Theo dõi thì theo dõi đi, ngươi thấy người là động thủ, không thể chờ ra khỏi phường thị rồi hành động sao?” Tịch Ảnh tức giận nói.

Nụ cười trên mặt Tiêu Dao lập tức cứng đờ, gã há to miệng nhưng mãi không nói gì, ủ rũ cúi đầu chạy qua chỗ mấy tên cầm sổ, cái nón chóp nhọn trên đâu cũng như chủ nhân, ủ rũ vẹo qua một bên.

“Ta đi dạo một chút đây.” Đuổi Tiêu Dao đi rồi, Tịch Ảnh cũng không đợi Viên Minh lên tiếng đã vô cùng khoa trương phất tay tạo một cái truyền tống trận rồi biến mất trước mắt hắn.

Viên Minh đang tính tìm chỗ yên tĩnh vắng người để nghỉ ngơi một lát, kết quả Ô Lỗ không biết từ đâu chạy qua, còn dẫn theo Mã Tinh Không tới trước mặt Viên Minh rồi nhiệt tình giới thiệu:

“Viên huynh, ngươi vừa chạy đâu đó, hại ta tìm hết hơi. Nào, giới thiệu cho ngươi một người, vị này là Mã Tinh Không đạo hữu, chắc hẳn ngươi đã nhận ra rồi, ba người chúng ta trước là đồng môn Bích La Động, giờ lại cùng ở trong Phá Hiểu tán minh, không cần phải xưng hô cái gì tiền bối hậu bối nữa.”

“Mã huynh, cửu ngưỡng đại danh.” Viên Minh chắp nói, mặt lộ vẻ kính nể với người này.

Hắn đã đột phá tầng thứ ba Minh Nguyệt quyết nên khả năng cảm ứng khí ức nhạy bén hơn rất nhiều, phát hiện khí tức pháp lực trên người Mã Tinh Không không ngờ lại có mấy phần tương tự hắn.

“Hạnh ngộ! Ta từng nghe Ô Lỗ kể về ngươi, Viên huynh cũng là người Đại Tấn sao?” Mã Tinh Không quan sát Viên Minh một chút rồi hỏi.

“Đúng vậy! Không nghĩ tới ở đây lại có thể gặp được đồng hương, thực đúng là duyên phận.” Viên Minh đáp.

Ba người đều có giai đoạn làm thú nô, nói tới những chuyện cũ trong Bích La Động làm chẳng mấy chốc mà ba người đã không còn cảm giác xa lạ, nếu người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ đều nghĩ ba người là bạn bè chí cốt lâu ngày gặp lại.

“Mã huynh sau khi rời khỏi Bích La Động vẫn luôn ở Phá Hiểu tán minh tới giờ sao?” Viên Minh hỏi.

“Cũng không phải, ta cũng chỉ là mới gia nhập Phá Hiểu tán minh gần đây thôi.” Mã Tinh Không khoát tay nói.

“Viên huynh có điều chưa biết, Mã huynh hiện tại chính là cao đồ của Trường Xuân quan, mấy năm qua vẫn luôn ở Đại Tấn tu luyện, gần đây vì diệt trừ Bích La Động nên mới tạm thời gia nhập Phá Hiểu.” Ô Lỗ lên tiếng bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận