Tiên Giả

Chương 334: Ăn mừng

Hải trường lão bị chém đầu đã khiến các đệ tử thủ vệ Quy Nguyên tông xung quanh kinh hồn táng đảm, chiến ý lập tức tiêu tán, không dây dưa với đám quáng nô nữa mà nhao nhao quay người chạy trốn.

Các quáng nô tu sĩ cạnh đó nhìn thấy biểu hiện chém giết Kết Đan dũng mãnh phi thường của Viên Minh lại tựa như được tiêm máu gà, cả đám hưng phấn hô to, kéo nhau đánh giết đám thủ vệ.

Những người này kẻ đuổi kẻ trốn, đã khiến tin tức Hải trường lão bị chém chết nhanh chóng truyền khắp mỏ quặng. Trận chiến vốn cơ hồ đã nghiêng về một bên, lúc này lại càng có thêm xu thế vỡ trận.

Viên Minh thấy chiến cuộc đã định, không cần hắn ra tay thêm nữa bèn ra lệnh cho bọn Hoa Chi tự tản đi viện trợ quáng nô, còn mình thì thu hồi thi thể cùng túi trữ vật của Hải trưởng lão, đi vào tòa nhà cao bốn tầng của ông ta.

Hắn vơ vét từ trên xuống dưới qua vài lần toàn bộ chỗ ở của ông ta, nhưng có lẽ nơi đây chỉ là chỗ ở tạm của Hải trường lão trong mỏ, không phải động phủ tư nhân nên không có bao nhiêu thứ đáng giá. Hắn tìm tòi một lượt cũng chỉ thu thập được một số không nhiều.

Rất nhanh Viên Minh đã đi qua cửa ngầm xuống tầng hầm, cũng là nơi Hải trường lão dành nhiều thời gian nhất nơi này. Trong đây chứa không ít đan dược cùng linh dịch không rõ công dụng là gì, cùng với sách vở ghi chép tâm đắc thí nghiệm của ông ta.

Viên Minh thu những thứ này vào, sau đó đi tới trước gian phòng hàn băng chứa đầy đoạn chân cụt tay đứt. Cho dù hắn đã biết rõ bên trong chứa thứ gì nhưng nhìn đến vẫn không khỏi cau mày.

Hắn bỏ qua căn phòng này, tiếp tục đi tới chỗ sâu nhất trong đại sảnh.

Một dãy lồng giam không chỉ nhốt yêu thú mà còn giam giữ các tu sĩ, lúc này đã trống rỗng không còn gì.

Viên Minh nhìn quanh bốn phía. Vì Hải trường lão thường xuyên dùng huyết nhục của thí nghiệm thất bại nuôi nấng yêu thú bị nhốt nơi đây nên hung tính của chúng không bị phai nhạt đi. Để tránh yêu thú này chạy ra ngoài làm loạn, hắn trực tiếp động thủ tru diệt toàn bộ.

Tiếp theo hắn điều khiển pháp khi phá hủy toàn bộ nơi này, phá hủy cả mấy cây cột chống đỡ tầng hầm, cuối cùng trở về mặt đất trước khi cả tầng hầm sụp đổ.

Mất đi cột trụ chống đỡ, tòa lầu cao bốn tầng cũng lắc lư, rồi cuối cùng ầm ầm sụp đổ.

Lầu cao trong mỏ sụp đổ thổi bùng lên một tầng tro bụi hòa lẫn cùng từng tràng tiếng vang ầm ầm cực lớn. Cảnh tượng xuất hiện cùng ánh lửa chiếu sáng khắp nơi, nhìn như thể pháo hoa nổi lên ăn mừng quáng nô được tự do, hoặc giống như ánh hoàng hôn đại biểu cho dấu chấm hết của Quy Nguyên tông đối với sự thống trị nơi này.

Sau nửa đêm, rối loạn bên trong mỏ quặng đã dần dần bình ổn. Tu sĩ Quy Nguyên tông chết thì đã chết, trốn thì cũng đã trốn, những người còn sót lại chỉ là quáng nô bị bọn họ bắt tới nơi này.

Đám tu sĩ đã có được tự do lần nữa vốn có thể rời đi, nhưng đại bộ phận phát tiết lửa giận xong vẫn còn lưu lại vì muốn gặp được ân nhân đã độc chiến với Kết Đan, mang lại cơ hội tự do cho bọn họ.

Phía sau bọn họ còn có hàng trăm quáng nô phàm nhân.

Viên Minh đứng trên đống phế tích của tòa lầu bốn tầng, nhìn tu sĩ cùng phàm nhân vây kín xung quanh, trên mặt đầy vẻ cảm kích hoặc sợ hãi thán phục, hoặc tìm tòi xung quanh, hắn chậm rãi nói:

"Lúc ta vừa bước lên con đường tu tiên cũng giống như các ngươi, cũng bị tông môn nào đó bắt làm nô lệ, bị nuôi nhốt trong núi sâu, không có tự do."

"Trong vô số ngày đêm bị nhốt đó, ta lúc nào cũng nghĩ đến việc giãy thoát khỏi gông xiềng, một lần nữa được làm chủ nhân sinh và tương lai của mình. Chỉ là để phản kháng lại sao mà quá khó khăn, những kẻ nô dịch kia dùng vô số các thủ đoạn mài mòn chúng ta, làm thối rữa chúng ta, khiến chúng ta say mê với chút ít ân huệ lọt qua kẽ tay bọn họ rót xuống, chấp nhận quy củ mà bọn họ đặt ra, hướng về nơi bọn họ cố ý tạo ra, vĩnh viễn không có tương lai, cam tâm tình nguyện chấp nhận nô dịch."

"May mắn là ta giống các ngươi, nhận được trợ giúp của một quý nhân, ta không chỉ thoát khỏi thân phận nô lệ mà còn có được tu vi cùng thực lực như hôm nay. Ta rất cảm kích nàng, nhưng cũng thường xuyên nghĩ lại, sao nàng lại giúp ta? Chẳng lẽ là vì nàng đã từng đọc qua những dòng chữ ta từng viết qua khi còn là phàm nhân?"

"Hôm nay, ta đứng ở chỗ này nhìn các ngươi, nhớ lại quá khứ, rốt cuộc cũng đã rõ được đáp án."

Trong đám người, Hứa Triệt nhìn Viên Minh đứng trên đống phế tích, ánh mắt ngời sáng.

"Thẳng thắn mà nói, ta phát hiện ra mỏ này cũng là vô tình gặp phải. Ta phát hiện có một vị hảo hữu bị nhốt ở nơi này, vốn định lặng yên không tiếng động cứu một mình hắn ra. Nhưng khi ta chân chính đến nơi này, gặp được một số người một số việc, phát hiện được một số người cũng khát vọng tự do như ta năm xưa, thậm chí còn nguyện đánh đổi cả tính mạng. Nói thật, ta rất xúc động."

Mà vào lúc này Viên Minh cũng nhìn về phía gã, khẽ gật đầu, lại nói tiếp:

"Tiên lộ dài đằng đẵng, tu sĩ chúng ta liều mạng tu luyện là vì cầu trường sinh, vì cầu địa vị, hoặc cầu tôn nghiêm. Suy cho cùng đều xuất phát từ khát vọng tiêu dao khắp trời đất. Nếu trời cao đã không thể vây khốn chúng ta trong thân thể phàm nhân, đương nhiên sẽ không có bất kỳ tu sĩ nào có thể nhốt chúng ta dưới gông xiềng được!"

"Có lẽ trong các ngươi có người thật sự đã chết lặng nhưng cũng không thiếu người chưa bị gông xiềng mài mòn chí khí của mình, vẫn có can đảm nhe nanh ra với những kẻ ngáng đường mình, phát ra tiếng gào thét không cam lòng."

Chu Bành nghe câu này, sắc mặt cũng có chút động dung, môi run rẩy nhưng cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài cằn cỗi.

Chẳng qua Viên Minh không nhìn gã mà chỉ và đống phế tích dưới chân mình, cất cao giọng nói:

"Hiện tại, chư vị, ăn mừng đi! Vì chiến thắng của mình, vì tự do cho mỗi người chúng ta."

Hắn dứt lời, cả toàn bộ mỏ quặng đều đã ngập chìm trong biển người hoan hô vui vẻ. Chúng tu sĩ hoan hô, hô to, phát tiết tất cả uất khí bị giam giữ bao nhiêu năm nay. Các phàm nhân thậm chí còn bắt đầu quỳ lạy.

Trong bọn họ có người hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, có người nhớ lại quá khứ không khỏi rơi lệ, có người nhìn Viên Minh tán thưởng hắn cường đại cũng như đức độ của hắn. Chỉ một điều không ngoại lệ, đó là tất cả đều cảm kích và sùng kính Viên Minh thật tâm thật lòng.

Đúng lúc này, Viên Minh bỗng nhiên cảm giác được có vô số nguyện lực dâng lên, từ trên người chúng tu sĩ cùng đám người quáng nô phàm nhân trước mặt đồng loạt vọt về phía cánh tay phải của mình.

Nguyện lực trên người tu sĩ khác với trên người phàm nhân. Mỗi tia nguyện lực đều nồng đậm gấp trăm lần bình thường. Đáng tiếc có lẽ bọn họ không tín ngưỡng Viên Minh nên không thể nào cung cấp cũng nguyện lực liên tục không ngừng, đồng thời thời gian mà mỗi người cung cấp nguyện lực dài ngắn khác nhau, nhưng cơ hồ đều có một giới hạn.

Nguyện lực vọt tới, ấn ký lư hương trên cánh tay phải Viên Minh cũng đột ngột nóng lên. Tuy rằng Thâu Thiên đỉnh chưa hiện thân nhưng vẫn không ngừng trợ giúp Viên Minh hấp thu nguyện lực.

Chỉ là bây giờ Viên Minh vẫn không cách nào chủ động vận dụng nguyện lực tồn trữ trong đỉnh. Gặp tình huống này hắn cũng rất lo lắng, chỉ có thể mệnh lệnh tất cả phân hồn bay trở về trong cơ thể, vận chuyển hết tốc lực hấp thu hết nguồn nguyện lực tràn vào Thâu Thiên đỉnh. Còn hắn khoanh chân ngồi xuống, dùng chủ hồn hấp thu nguồn nguyện lực đã qua phân hồn tinh lọc, cấp tốc vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Trước đống phế tích, đám người Hứa Triệt vừa mới nghe Viên Minh giải bày xong, còn đang muốn nói thêm vài lời thì đã thấy Viên Minh đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, tất cả đều trở nên nghi hoặc.

"Các vị không cần phải lo lắng, chủ thượng chẳng qua là có điểm đốn ngộ. Đợi ngài hoàn toàn hiểu hết thu hoạch từ đốn ngộ sẽ lại trò chuyện cùng chư vị." Lúc này Tả Khinh Huy ra mặt giải thích.

Vì bảo trì sinh cơ nhục thân Tả Khinh Huy, Viên Minh sẽ không đơn giản vận dụng phân hồn đặt trong cơ thể của ông ta. Lúc này hắn cũng chỉ đành vận dụng thay chủ hồn xử lý vài việc.

Nghe Tả Khinh Huy giải thích xong, đám người Hứa Triệt nhao nhao gật đầu, nghi hoặc trong lòng cũng được cởi bỏ. Chỉ là Xà Vu lại liếc mắt nhìn Viên Minh đang ngồi xếp bằng, thấp giọng cười nói.

"Ta cũng có hơi tò mò, Tả đạo hữu tranh giành tự do cho chúng ta. Cớ làm sao lại phụng hắn làm chủ?"

"Quan hệ giữa ta và chủ thượng chặt chẽ hơn so với các ngươi nghĩ nhiều. Huống hồ chủ thượng cũng chưa bao giờ hạn chế hành động của ta, đi hay ở đều hoàn toàn là chủ ý của ta, vậy có gì là không tự do cơ chứ?" Tả Khinh Huy nói.

Hứa Triệt hỏi: "Đúng rồi, Tả đạo hữu, sau này chúng ta nói chuyện với chủ thượng ngươi thì nên xưng hô hắn thế nào? Hay là vẫn dùng danh xưng Minh Nguyệt thần để gọi hay sao?"

"Chủ thượng tên là Viên Minh, các ngươi cứ gọi đạo hữu là được, ngài không thèm để ý chuyện này đâu." Tả Khinh Huy đáp.

Nghe vậy, Hứa Triệt lập tức sững sờ: "Viên Minh... Chẳng lẽ hắn chính là tác giả của Đồng Trĩ Thoại Bản sao?"

"Không sai, nói đến, chủ thượng chú ý đến ngươi cũng là có chút liên quan đến nội dung mà ngươi lẩm bẩm đêm đó đấy." Tả Khinh Huy cười nói.

Hứa Triệt nhớ tới biểu hiện của mình đêm đó, ngượng ngùng cười cười, không nói thêm gì nữa.

Ngay khi bọn họ nói chuyện với nhau, cũng là lúc Viên Minh tu luyện đến giai đoạn gay cấn.

Trong thức hải, hồn lực mênh mông cuồn cuộn như sóng lớn, tạo thành vòng xoáy cực lớn điên cuồng cắn nuốt nguyện lực mà phân hồn tinh luyện để lớn mạnh lên.

Hồn lực cấp tốc tăng trưởng, thức hải của Viên Minh cũng nhanh chóng bị nhồi đầy hồn lực. Cả chủ hồn lẫn phân hồn đều như bị ngâm trong một biển hồn lực.

Nhưng trong nháy mắt sau, hồn lực lấp đầy toàn bộ thức hải lại chợt biến mất. Rõ ràng phân hồn vẫn không ngừng cung cấp nguyện lực như trước, nhưng tốc độ hồn lực tiêu tan lại chỉ tăng không giảm, cho nên lượng hồn lực đã nhanh chóng chỉ còn lại một nửa.

Nhưng vào lúc này, một vầng sáng trắng nõn như một vầng trăng tròn sáng không chút tỳ vết từ trong biển hồn lực từ từ bay lên.

Trong vầng sáng đó, thần hồn Viên Minh khoanh chân mà ngồi như một pho tượng bằng ngọc, dù là khuôn mặt hay tư thái đều giống hệt Viên Minh.

Vầng sáng kia hoàn toàn treo lên trên thức hải, ngoài hiện thực, Viên Minh đột nhiên mở mắt ra, thần trí của hắn cũng đột nhiên tản ra bốn phía, thoáng chốc đã bao phủ khắp mỏ quặng.

Toàn bộ mỏ quặng đang hân hoan ăn mừng, đám tu sĩ lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như thể mình bị thứ gì đó nhìn chằm chằm vào.

"Chư vị chớ kinh hoảng, đây chỉ là do ta may mắn đột phá, nhất thời quên khống chế."

Giọng nói ôn hòa của Viên Minh vang lên bên tai mọi người, sau đó hắn thu thần thức lại. Tất cả mọi người đều cảm thấy cả người thả lỏng. Cả bọn nhìn nhau, chỉ mới tiếp xúc trong giây lát ngắn ngủi đó mà sau lưng tất cả đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi rồi!

Vào lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được Viên Minh cường đại thế nào, trong lòng lại có thêm một tia kính sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận