Tiên Giả

Chương 1036: Nữ tử trong quan tài

Hạ Hiệt xác định vị trí hồn cốt, nhấc tay phải lên. Hí Trạng Nguyên bèn liền chủ động chưa tay tới trước mắt ông ta.
Ngay sau đó Hạ Hiệt cũng vô cùng nghiêm túc duỗi hai tay ra, đưa lên đưa xuống xung quanh cánh tay phải của Hí Trạng Nguyên. Miệng ông ta bắt đầu thấp giọng niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, giữa song chưởng lập tức lóe lên linh quang màu trắng. Linh quang này hơi rung động như thể có sinh mệnh.
Ngay sau đó, nơi lòng bàn tay của Hạ Hiệt có hai sợi tia sáng lặng yên chui ra, thẳng tắp chui vào trong đầu ngón tay của Hí Trạng Nguyên, rồi kéo căng như sợi dây đàn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Viên Minh cùng Tịch Ảnh, Hạ Hiệt cẩn thận từng li từng tí thao túng hai tay. Khớp xương có ánh sáng màu xanh đậm bị kéo ra, như được một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt dần dần tróc bong ra khỏi thân thể Hí Trạng Nguyên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một nén nhang mà như dài dài dằng dặc vô cùng.
Rốt cuộc một tiếng thanh thúy nhẹ vang lên, hồn cốt Minh Nguyệt đã hoàn toàn thoát ly khỏi thân thể Hí Trạng Nguyên, lơ lửng trên không trung.
Hồn cốt kia sáng óng ánh như một khối ngọc thạch tạo hình tinh xảo, cho dù khớp xương không khác gì với xương ngón út bình thương nhưng lại ẩn chứa một vầng sáng màu lam thâm sâu bên trong, lộ ra một loại khí tức siêu phàm thoát tục.
Viên Minh dừng lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kinh thán. Khớp xương này hoàn mỹ không tỳ vết như thể một kiện thần vật không thể nào tồn tại trên thế gian này.
Nhưng lúc này đột nhiên nội tâm Viên Minh dâng lên một loại tham niệm khó nói lên lời, hắn như bị hồn cốt hấp dẫn như muốn chiếm lấy nó cho riêng mình.
Nháy mắt sau đó, hắn đột nhiên bừng tỉnh, ý thức được tâm tình mình dị thường bèn lập tức bấm pháp quyết, cưỡng ép bản thân tĩnh tâm ngưng thần lại.
Tịch Ảnh cùng Hạ Hiệt tựa hồ cảm nhận được hấp dẫn như vậy nhưng bọn họ cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thần.
Hạ Hiệt không dám trì hoãn, động tâm niệm lấy ra một hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận từng li từng tí bỏ hồn cốt Minh Nguyệt vào bên trong. Hồn cốt bị cất đi, tham niệm trong lòng ba người Viên Minh như thủy triều ào ào rút về, trong lòng lập tức nhẹ nhõm không ít.
"Tàn khu của Minh Nguyệt nữ thần chứa lực hấp dẫn kỳ lạ, chúng ta chỉ có thể cưỡng ép xuống, tự điều chỉnh tâm tính mà chống cự lại thôi." Hạ Hiệt giải thích nói.
Viên Minh khẽ gật đầu hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Đi theo ta."
Hạ Hiệt nói xong bèn bay đến cánh cửa gỗ.
Ông ta ngừng trước cửa, nhanh chóng đánh ra đạo pháp quyết, cửa gỗ tản ánh sáng ra bốn phía, sau đó ầm ầm mở ra, lộ ra một đoạn hành lang bằng ngọc thạch uốn lượn.
Ánh mắt Viên Minh lóe lên, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc.
Hạ Hiệt tựa hồ nhận ra nghi ngờ của hắn, cũng không quay đầu lại giải thích: "Năm đó ta từng tới đây, tu luyện công pháp cũng có nguồn gốc từ chủ nhân nơi đây là Tử Vân thượng nhân truyền thừa lại."
Viên Minh bừng tỉnh đại ngộ, đi theo sau lưng Hạ Hiệt vào hành lang.
Hai bên hành lang là vách tường ngọc thạch tản ra hào quang nhu hòa, cả người hắn như thể đang ở trong thông đạo đi thông Tiên cảnh.
"Ngoài ra thì Thâu Thiên đỉnh trong tay ngươi cùng với tàn phiến Đại Tự Tại Thiên Ma kiếm cũng là ta đoạt được ở đây." Hạ Hiệt vừa đi vừa thuận miệng nói ra.
Viên Minh nghe vậy mà kinh ngạc không thôi, trong lòng dâng lên hiếu kỳ vô cùng.
Hắn vô thức tản ra thần thức thăm dò tình huống bên trong Tử Vân thiên cung.
Hạ Hiệt cũng không ngăn cản, chỉ tiếp tục đi tới phía trước. Rất nhanh, bọn họ đã đi qua đoạn hành lang tới một trong đại điện vuông vức rộng rãi.
Trong đại điện là một tòa pháp trận không gian dị thường phức tạp đập vào mắt bọn họ. Viên Minh liếc nhìn qua, dù có kiến thức uyên bác nhưng hắn cũng chỉ có thể lờ mờ phân biệt ra chút ít cấu tạo pháp trận này.
Mà ở phía trên pháp trận còn có một thi hài chỉ còn lớp da bao lấy bộ xương khô khoanh chân ngồi, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng nhìn quần áo tàn phá trên người có thể lờ mờ để lộ ra khí tức tôn quý xưa kia.
Ngay khi khi bọn hắn bước vào đại điện thì một cái chuông lớn bằng đồng xanh trên đỉnh đầu thi hài đột nhiên chấn động kịch liệt, phát ra tiếng tiếng chuông xa xưa mà nặng nề.
Cùng lúc đó, mặt đất đại điện bắt đầu hiện lên từng đốm tím đen lớn, vô số âm hồn quỷ thủ từ bên trong đốm tím đen đó chui ra, lớp sau kế lớp trước theo đó mà chui vào trong thân thể của bọn hắn, đi vào trong thức hải bọn hắn, nắm chặt lấy thần hồn của bọn hắn.
Viên Minh đầu thần hồn của mình bị một lực lượng khổng lồ liên tục lôi kéo nhưng thể muốn túm kéo hắn vào vực sâu vô tận. Hắn dốc sức liều mạng phản kháng nhưng dù thế nào cũng không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình không ngừng bị kéo xuống dưới, ý thức cũng dần dần trầm luân.
"A!"
Đúng lúc này, Hạ Hiệt quát lên một tiếng chói tai, như sấm rền nổ vang bên tai Viên Minh.
Toàn thân hắn chấn động, thần hồn lập tức khôi phục thanh minh.
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy những đốm tím đen và bàn tay quỷ đã tiêu tán không còn dấu vết, một màn kinh tâm động phách vừa rồi như thể là một ảo giác vậy.
Phía trước, Hạ Hiệt đã chạy tới bên cạnh tòa pháp trận không gian. Ông ta đưa tay bấm niệm pháp quyết, cái chuông lớn bằng đồng xanh lơ lửng trên đỉnh đầu thi hài chậm rãi bay đến trong tay của ông ta.
"Bảo vật này tên là Lạc Hồn chung, do Tử Vân thượng nhân nắm giữ. Vừa rồi chẳng qua là nó tự động đối phó với địch, không người khống chế nên uy lực không đủ, đối với thần hồn của các ngươi không có gì đáng ngại." Hạ Hiệt quay đầu, bình thản nói.
Viên Minh gật đầu, ánh mắt chuyển hướng tới tòa trận pháp, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Trận này ảo diệu phi phàm, quy cách vượt xa trận pháp cấp bảy bình thường. Hạ Hiệt tiền bối có thể giảng giảng cho vãn bối một chút?"
Hạ Hiệt mỉm cười nói: "Kỳ thật cũng đơn giản, sở dĩ ngươi nhìn không rõ chỉ vì cấp bậc trận pháp này đã vượt qua cấp bảy rồi."
"Trận pháp cấp tám? Đây chẳng phải là thần vật đồng cấp với tàn khu của Minh Nguyệt nữ thần sao? Đến tột cùng là ai đã bố trí ra?" Trong lòng Viên Minh khiếp sợ không thôi, vội hỏi.
Hạ Hiệt chỉ vào bộ thi hài trung tâm của trận pháp, chậm rãi nói: "Đương nhiên là tự tay Tử Vân thượng nhân bố trí."
Viên Minh nhìn bộ thi hài kia, trong lòng dâng lên trong lòng dâng lên một sự rung động khó nói lên lời.
Một lát sau, hắn chợt nhớ tới một chuyện bèn hỏi:
"Hạ Hiệt tiền bối, nơi này có truyền thừa trận pháp mà Tử Vân thượng nhân lưu lại không?"
"Ta chỉ tìm được pháp môn điều khiển trận pháp cấp tám này, còn truyền thừa lại không rõ ở đâu, có lẽ đã bị thất lạc rồi." Hạ Hiệt lắc đầu, tiếc nuối nói.
Viên Minh nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
"Có lẽ Tử Vân thượng nhân cũng chỉ nắm được phương pháp bố trí trận pháp cấp tám này, không hẳn là Trận Pháp sư chân chính. Bố trí trận này cũng chỉ là mượn nhờ khả năng phá vỡ hàng rào giới diện, mở ra thông đạo đi tới giới diện cao hơn để có thể đột phá Quỷ Vu đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Vu Thần." Hạ Hiệt lại lâm vào trầm tư, phỏng đoán.
"Có lẽ ông ta đã vẫn lạc rồi cũng nên... có lẽ bản thân trận pháp cũng có một số vấn đề khó khắc phục được." Viên Minh nhíu mày, trầm giọng nói.
"Có lẽ vậy, nhưng ta đã thử nghiệm qua, quả thật trận này đủ phá được hàng rào giới diện Xuất Vân giới, có thể tiếp dẫn lực lượng Minh Nguyệt nữ thần." Hạ Hiệt nghe vậy, trầm tư một lát mới nói.
Thấy vẻ mặt chắc chắn của Hạ Hiệt, nghi kị trong lòng Viên Minh giảm xuống. Nhưng mà hắn vẫn còn lo lắng, bèn nhân lúc Hạ Hiệt bắt tay chuẩn bị thúc giục thúc giục đã lặng lẽ truyền âm với Tịch Ảnh, nói: "Hạ Hiệt thật sự đáng tin không?"
"Xác thật là người đáng tin. Ta từng âm thầm điều tra qua, ông ta không có tin tức xấu nào. Danh vọng của ông ta ở Xuất Vân giới khá cao, mấy vị Đại Thừa khác cũng có biết về ông ta. Căn cứ tin tức thì ông ta không có tâm tư ác độc gì, tất cả hành động đều là vị thủ hộ Xuất Vân giới." Tịch Ảnh truyền âm đáp.
Nghe Tịch Ảnh nói xong, nghi kị trong lòng Viên Minh giảm xuống, tạm yên lòng.
Bên kia, theo từng đạo pháp quyết mà Hạ Hiệt đánh ra, trận pháp yên lặng chậm rãi sống lại.
Linh quang màu xanh biếc từ trong tâm trận pháp khuếch tán ra, vô số mảnh vỡ phù văn nho nhỏ bốc lên không trung, không ngừng lưu chuyển xoay quanh vầng linh quang kia.
Bỗng nhiên bốn phía sáng ngời, Viên Minh ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy trần nhà trên đỉnh đầu đã hóa thành một bầu trời trong vắt. Nếu không phải dưới chân hắn vẫn là sàn nhà đại điện như cũ thì hắn đã cho rằng mình đã rời khỏi Tử Vân thiên cung.
Mà ở trung tâm của trận pháp, theo pháp quyết của Hạ Hiệt biến đổi, những mảnh vỡ phù văn lập tức gom lại, tạo thành một cột sáng cực lớn nối thẳng lên vòm trời.
Ngay sau đó, Hạ Hiệt nhấc một tay lên, bấm pháp quyết, hộp gỗ đựng hồn cốt bay ra. Bộp một tiếng, hộp tự đồng mở nắp, hồn cốt trong đó được lực lượng nhu hòa dẫn dắt chậm rãi chui vào trong cột sáng.
Chỉ nghe ầm một tiếng lớn, bên dưới cột sáng lập tức bộc phát ra một khí tức hồn lực mãnh liệt.
Cỗ khí tức này chạy dọc theo cột sáng mà đi lên, xông thẳng lên trời, nhanh chóng xuyên thấu qua hư không, đi tới phần đầu bên kia ở phía xa không thể chạm.
"Hả?"
Trên đỉnh Vọng Nguyệt nhai ở Minh Nguyệt cung, trong ánh mắt của Minh Nguyệt cung chủ hiện lên một tia kinh ngạc.
Nàng nhìn cây nguyệt quế trước mặt, chỉ thấy trên cây lưu chuyển từng tia sáng nhàng nhạt như thể đang có một lực lượng mông lung lặng yên tuôn trào ra, dung nhập vào trong hư không vô tận.
Nàng khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác không hiểu được.
Nàng khẽ bắt pháp quyết, chậm rãi đi về hướng cây nguyệt quế.
Ngay khi chạm đến thân cây, mặt ngoài cây nguyệt quế lay động ra từng gợn sóng như mặt hồ nước, như hóa thành cánh cửa mở rộng ra cho nàng đi thông đến một thế giới khác.
Nàng không chút do dự đi vào.
Một hồi không gian thay đổi cùng biến hóa, Minh Nguyệt cung đã đi tới mật thất hàn khí bức người.
Trong mật thất đặt một hòm quan tài bằng thủy tinh sáng long lanh, bên trong là một nữ tử mỹ mạo tuyệt luân.
Nàng ta chỉ vẻn vẹn có một tay một chân, nhưng da thịt trắng hơn tuyết, mặt như họa, dáng người uyển chuyển, dường như hết thảy thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian đều ngưng tụ cả trên người nàng.
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng bị mỹ mạo của nàng giam cầm, chỉ cảm thấy không lời nào miêu tả được vẻ đẹp của nàng.
Vào lúc này quan tài ngọc lóe ra hào quang yếu ớt, có một lực lượng vô hình nào đó không ngừng chảy ra, chạy dọc theo một quỹ tích không rõ nào đó đi về phía ngoại giới, cuối cùng hòa nhập vào trong hư không.
Minh Nguyệt cung chủ đứng đằng xa nhìn nữ tử trong quan tài, vẻ mặt ngưng trọng.
Dù lúc này bản thể của nàng đang tọa trấn ở Quy Khư, chỉ lưu lại một phân thân ở nơi này, thần thông có hạn. Dù là vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy cỗ lực lượng kia cường đại, không hề tầm thường.
"Vậy mà dẫn động được thần lực Minh Nguyệt nữ thần. Chẳng lẽ Thánh Nữ bên kia đã gặp phải yêu thú cấp bảy vây công?" Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
Nhưng nàng cũng biết lúc này cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, suy đoán tình cảnh hiện tại của Hí Trạng Nguyên mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận