Tiên Giả

Chương 507: Di tích tháp nhọn

Viên Minh tự hỏi lấy thủ đoạn hiện tại của mình, muốn đối đầu cự tượng này, cũng không phải hoàn toàn không thể ứng phó, nhưng như vậy sẽ bại lộ toàn bộ thực lực, được không bù mất.

Đúng lúc này, trong thức hải Viên Minh vang lên thanh âm Tịch Ảnh: "Về phía tây nam đi, bên kia có thể tránh né, tốc độ nhanh hẳn là có thể tới trước khi cự tượng đuổi kịp."

Viên Minh nghe vậy sững sờ, bất quá do tin tưởng Tịch Ảnh, hắn không hỏi nhiều, chỉ yên lặng hạ lệnh, để Lôi Vũ đổi hướng phi độn.

Hắn vốn đi tốc độ nhanh nhất, phương hướng cũng là hướng nam, lúc này chỉ hơi điều chỉnh, Khung Vân và Ô Lỗ sau lưng cũng vô thức đuổi theo, không nghi ngờ gì.

Nửa nén hương qua, cự tượng đuổi cách bốn người chỉ trăm trượng, mắt thấy sắp đuổi kịp.

"Cự tượng cứ như vậy theo đuổi không bỏ, chúng ta dứt khoát liều mạng với nó đi! Bốn người chúng ta liên thủ, không tin không đối phó được một con yêu thú cấp bốn!" Long Trùng bị truy đuổi, cả giận nói.

Vào thời khắc này, trên đường chân trời cuối tầm mắt xuất hiện tường thành cao lớn, vắt ngang trên thảo nguyên.

Sau tường thành là mấy chục toà kiến trúc đổ nát cao lớn dị thường, đứng sừng sững đó, tường đổ vách xiêu, tràn đầy vết tích năm tháng.

Viên Minh hơi híp mắt, kiến trúc này hắn cũng không lạ lẫm, chính là di tích Uyển Cừ Tộc dưới đáy biển.

"Di tích ở lối vào đáy biển? Nơi này cũng có! Chẳng lẽ trong bí cảnh này có người ở lại?" Ba người Long Trùng cũng nhận ra kiến trúc phía trước, kinh ngạc lên tiếng.

"Tiến vào di tích hãy nói, không chừng có thể chuyển cơ." Viên Minh cất giọng nói, Lôi Vũ dưới thân hóa thành một đạo điện quang, mang theo mấy người lóe lên một cái rồi biến mất, bay vào di tích. Khung Vân và Ô Lỗ theo sát phía sau.

Bốn người mới vừa tiến vào di tích, cự tượng đuổi sát tới, thân thể cao lớn chui thẳng vào trong di tích, phá huỷ từng tòa kiến trúc, tiếng oanh minh không ngừng, nhấc lên vô số bụi mù.

Bốn người Viên Minh đè thấp độn quang, dựa vào kiến trúc di tích ảnh hưởng cự tượng, thoáng kéo ra một chút khoảng cách với nó.

Vào thời khắc này, một tòa kiến trúc tháp cao hình chóp hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở phía trước, giống như đúc toà Chân Không điện trên không Phù Tang Đảo, cùng Chân Hải điện ở Lưỡng Giới Đảo.

Trên kiến trúc hình chóp tựa hồ còn bao phủ một tầng linh quang màu trắng nhàn nhạt, dưới tinh quang chiếu rọi xuống, phá lệ dễ thấy.

Trong mắt Viên Minh lóe lên một tia kinh ngạc, thông qua thần thức câu thông với Tịch Ảnh: "Ngươi làm sao biết nơi này có di tích Uyển Cừ Tộc?"

"Ta chỉ phát giác ba động trận pháp bắt nguồn từ nơi đây, hẳn là do toà tháp cao này phát ra, trận này không thể coi thường, nếu ta không cảm ứng sai, hẳn là Di Tinh đại trận của Uyển Cừ Tộc. Các ngươi tạm thời có thể tiến vào tránh né, chỉ cần triệt để kích hoạt trận pháp, hẳn là có thể ngăn cản đầu cự tượng kia một đoạn thời gian." Tịch Ảnh giải thích.

Viên Minh gật đầu, thuật lại cho đám Long Trùng, chỉ nói tháp cao hư hư thực thực có trận pháp thủ hộ, có lẽ trợ giúp bọn hắn tránh né cự tượng.

Đám Long Trùng nghe vậy, hơi do dự, dù sao Viên Minh nói tới chỉ là suy đoán, nếu tiến vào, lại phát hiện bên trong không có trận pháp, hoặc là không cách nào kích hoạt, làm chậm thời cơ chạy trốn, lúc đó mới thực là tuyệt vọng.

Mà đúng lúc này cự tượng ở phía sau đuổi sát không buông đột nhiên không có dấu hiệu nào biến mất, yêu khí trùng thiên cũng biến mất không còn tăm tích.

"Thế nào, cự tượng kia từ bỏ rồi?" Long Trùng ngạc nhiên.

"Hồng huynh cẩn thận, nó trốn vào lòng đất, mục tiêu là ngươi!" Viên Minh gấp giọng quát.

Hắn còn chưa dứt lời, mặt đất phía dưới Ô Lỗ hiện lên hoàng mang, thân ảnh khổng lồ cự tượng trống rỗng toát ra, vòi voi như kình thiên cự xử quét ngang Ô Lỗ.

Ô Lỗ phản ứng cực nhanh, lập tức lướt ngang trốn tránh.

Nhưng cự tượng há miệng, một cỗ hấp lực ngập trời bao phủ lại Ô Lỗ, trong hư không cũng nổi lên đạo đạo gợn sóng mắt thường có thể thấy được, Ô Lỗ phi độn bị hút trở về.

Vòi voi thô to chuyển động, cuốn về phía Ô Lỗ.

Đám Viên Minh cách Ô Lỗ một khoảng, muốn hỗ trợ đã trễ.

Mắt thấy Ô Lỗ sẽ gặp bất trắc, nhưng đột nhiên, ở trước mặt tất cả mọi người, thân hình Ô Lỗ lại hư không tiêu thất, vòi cự tượng lại cuốn hụt.

Cự tượng chớp chớp đôi mắt to lớn, lộ ra một tia mờ mịt, vòi voi ở giữa không trung tùy tiện co lại, không đánh tới nữa.

Lúc này, cự tượng lập tức ngây ngẩn cả người, vòi voi tựa như nhân loại sờ lên đầu, thậm chí ngay cả bộ pháp dưới chân cũng dừng lại.

Thần thức đám Viên Minh lúc này cũng không cảm ứng được tung tích Ô Lỗ mảy may, đối phương phảng phất hoàn toàn biến mất.

Viên Minh đã biết được thần thông ẩn thân của Ô Lỗ, không quá để ý, điều khiển thần thức đệ nhất phân hồn hạ xuống, dò xét tung tích y.

Nhưng mà sau một khắc, trong lòng hắn căng thẳng, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin, đệ nhất phân hồn vậy mà cũng vô pháp cảm ứng được Ô Lỗ tồn tại!

Trong lòng Viên Minh bất giác nhấc lên sóng biển ngập trời, từ khi tiến vào Thâu Thiên Đỉnh, thần thức của hắn được bảo vật này gia trì, mọi việc đều thuận lợi, chưa từng có loại cấm chế hoặc bảo vật nào có thể tránh thoát hắn dò xét, mà Ô Lỗ lúc này đã dùng biện pháp gì?

Vào thời khắc này, thân ảnh Ô Lỗ đột nhiên xuất hiện cạnh đám Viên Minh, khí sắc uể oải đi nhiều, nhìn đám người một cái, cũng không thèm giải thích gì, mau chóng phóng tới phía tháp cao.

Đám Viên Minh thấy vậy, cũng theo sát.

Sau lưng, cự tượng phát ra một tiếng nộ hống chấn thiên, bốn chân như bay, gấp gáp đuổi theo.

Chỉ là thân hình nó khổng lồ, linh hoạt kém xa đám Viên Minh, cho dù không cố kỵ mạnh mẽ đâm tới khu kiến trúc, một lúc sau, vẫn bị kéo ra khoảng cách không ít.

Cửa vào tháp cao mở rộng, phía trên treo một tấm biển, sớm đã pha tạp tàn phá, bất quá còn có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ to "Vân Đỉnh Điện".

Bốn người bay vút vào Vân Đỉnh Điện. Trong Vân Đỉnh Điện giống Chân Không Điện, Chân Hải điện, có một thông đạo uốn lượn chuyển hướng, kéo dài về phía trước.

Thân hình mấy người như điện, trong phút chốc biến mất ở trong thông đạo.

Viên Minh một ngựa đi đầu, chân không chạm đất bay tới phía trước.

"Dùng Hóa Hư thuật chui xuống phía dưới!" Thanh âm Tịch Ảnh vang lên.

Viên Minh nghe vậy không chần chừ, lập tức thi triển Hóa Hư thuật, xuyên thấu vách đá thông đạo, hướng phía dưới.

Ba người Long Trùng thấy vậy, mặc dù không rõ Viên Minh làm vậy là có ý gì, cũng vội vàng lấy ra độn địa phù, theo sát phía sau.

Viên Minh tiềm hành trong lòng đất mấy chục trượng, tiến vào một toà thạch thất khá lớn.

Trong thạch thất bài trí giản lược, trừ nến đèn, chỉ có sáu bồ đoạn rộng lớn cổ xưa bày trên mặt đất, xung quanh còn có một tòa trận pháp sáng ngời tản ra màu lam nhạt, mấy chỗ trận văn đã ảm đạm, nhìn đã hồi lâu không có người dùng, nhưng còn chưa triệt để sụp đổ.

"Trận pháp nơi này tựa hồ cũng chưa hoàn toàn khởi động." Viên Minh bước nhanh tới trước trận pháp.

Đám Long Trùng, Ô Lỗ lúc này cũng đã tới, nghe vậy sắc mặt đều cứng đờ: "Đây chẳng phải là xong đời, chúng ta còn kịp chạy trốn sao?"

"Tiếp tục trốn xuống dưới, sớm muộn cũng bị đuổi kịp, tòa trận pháp này cũng không phức tạp, các ngươi giúp ta tranh thủ chút thời gian, rất nhanh ta có thể tìm tới biện pháp kích hoạt." Viên Minh nói nhanh.

"Ngươi có chắc trận pháp nơi đây phối hợp với tòa kiến trúc này, có thể ngăn cản cự tượng kia sao?" Khung Vân đột nhiên hỏi.

"Chắc chắn." Viên Minh dùng sức gật đầu.

Khung Vân hít sâu một hơi: "Được, ta tin ngươi. Long Trùng, ta biết ngươi vẫn còn át chủ bài, không cần ẩn giấu, cùng ta đồng loạt ra tay, ta cũng không tin, chỉ là yêu thú cấp bốn, chẳng lẽ chúng ta ngăn cản một lát cũng không được?"

Long Trùng thấy khẩu khí nàng kiên nghị, trong mắt lóe lên vẻ khâm phục, tiếp theo cười sang sảng một tiếng, tay cầm trường thương, đi tới cạnh Khung Vân.

"Tốt, Khung Vân ngươi đã nói như vậy, ta há lại theo sau?"

Dứt lời, gã vỗ bên hông, trong túi trữ vật bay ra một viên bảo châu tản ra linh quang, trong châu có sáu hư ảnh giao long xoay quanh, thần dị khó lường.

"Ngọc châu hiện, Cửu Long bàn... Long đạo hữu, món pháp bảo này có phải là Cửu Long Châu trong truyền thuyết? Không, số lượng giao long không đủ, hẳn là bản phỏng chế." Ô Lỗ kinh ngạc nói.

Long Trùng cười đắc ý, nhưng còn chưa mở miệng đáp, đã nghe một tiếng tượng hống cuồn cuộn tới.

Cự tượng đã tìm đến trước Vân Đỉnh Điện, cũng không dừng bước, thân voi khổng lồ đụng thẳng vào Vân Đỉnh Điện.

Ầm ầm!

Vân Đỉnh Điện mãnh liệt run rẩy, nơi bị va chạm lõm xuống, nhưng không đổ sụp giống như những kiến trúc khác.

"Ba vị, kính xin cuốn lấy cự tượng kia một lát, chớ để nó độn địa đến!" Viên Minh nói.

"Yên tâm, giao cho chúng ta!"

Long Trùng hét lớn một tiếng, lập tức thi triển độn địa phù trở về mặt đất, bảo châu bên cạnh trong nháy mắt chui vào mi tâm gã.

Chỉ thấy mặt mũi gã phi tốc biến hóa, hai mắt giống như giao, miệng mũi như rồng, cũng có hai sừng rồng hẹp dài đâm rách trán chui ra, chỗ cổ mọc ra lớp vảy màu lam như sắt, một cỗ khí tức khổng lồ dị thường bộc phát ra.

Cự tượng một kích vô công, không tiếp tục dùng man lực va chạm, hoa văn màu vàng trên người đột nhiên bộc phát ra một đạo linh quang, nó dùng sức đạp mạnh!

Đại địa rung động theo, một khe nứt to lớn từ dưới chân cự tượng xuất hiện, lan tràn tới Vân Đỉnh Điện.

"Đây là thần thông Liệt Địa?" Long Trùng sắp thoát ra lòng đất, cảm ứng được cảnh này, thần sắc đại biến, lập tức cầm thương nghênh tiếp, đụng thẳng vào kẽ đất đang lan tràn đến.

Lòng đất phảng phất có kinh lôi nổ vang, Long Trùng bị đánh bay ra sau, hai tay cầm thương nứt toác ra máu tươi, trong miệng cuồng phún máu tươi, bất quá kẽ đất lam tràn tới cũng bị ngăn lại.

"Khá lắm súc sinh!" Cảm ứng được Long Trùng thụ thương, Khung Vân giận dữ, cũng thi triển bí pháp, tử lôi như tương thủy bao trùm toàn thân, tựa như phủ thêm một lớp giáp trụ cho nàng.

Thân hình nàng như điện, nhoáng một cái chui ra khỏi lòng đất, hai tay khẽ vồ phía dưới, mấy chục đạo chất lỏng lôi điện bổ vào thân cự tượng.

Ô Lỗ cũng từ dưới đất thoát ra, bảy tám đạo huyết quang hình trăng lưỡi liềm đánh về phía mắt cự tượng.

Nhưng cự tượng chỉ nhoáng một cái, phảng phất như vô sự, hơi cúi đầu, hai cái ngà voi nhắm ngay tháp nhọn, đột nhiên búng chân công kích, như là một tia chớp màu vàng phóng tới Vân Đỉnh Điện.

Ba người Long Trùng thấy vậy, cùng nhau cắn răng nghênh tiếp, liều mạng với cự tượng.

Ầm!

Ba người đều bị đánh bay, cự tượng cũng bị đẩy lui!

Trong mắt cự tượng nổi lên một tầng huyết quang, tựa hồ bị chọc giận, linh văn màu vàng trên thân sáng tỏ mấy lần, cũng thay đổi rất nhiều, trên ngà voi càng bắn ra hoàng quang cao vài trượng, lại lần nữa nhào về phía Vân Đỉnh Điện.

"Liều chết cũng phải ngăn nó lại." Long Trùng hét lớn một tiếng, lại lần nữa nhào tới, Linh thú ba người cũng hiển hiện ra, hỗ trợ chủ nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận