Tiên Giả

Chương 798: Dắt tay

Nhưng Điếm Tiểu Tam còn chưa kịp thu hồi Đan Vương bí điển, bỗng nghe có lôi âm từ hướng đại điển truyền thừa cuồn cuộn truyền đến.

Sau một khắc, một đạo thân ảnh mang quấn quanh lôi điện màu kim từ trong đại điện lướt tới, chính là Hoàng Ngọc Quyết toàn thân bao phủ lôi đình, khí thế hung hăng bay tới lão.

Điếm Tiểu Tam nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết đằng đằng sát khí phóng tới, lập tức giật mình, lại nhìn qua thân thể trọng thương, tâm tư thay đổi thật nhanh, đưa tay ném Đan Vương bí điển tới Hoàng Phủ Quyết.

"Tính ra lão già này cũng thức thời." Hoàng Phủ Quyết hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp tới Đan Vương bí điển.

Nhưng vào lúc này, mắt gã tối sầm lại, lâm vào bóng đêm vô tận, lỗ tai cũng nghe không được thanh âm, thần thức không cảm giác được hết thảy phụ cận.

"Huyễn thuật!" Hoàng Phủ Quyết kinh sợ, vận chuyển Cửu Chuyển Thần Tiêu Công tới cực hạn, từng đạo Kim Sắc Lôi Điện từ trên người bắn ra.

Tay phải dựa theo cảm giác lúc trước, tiếp tục chộp tới, ngón tay chạm tới một vật cứng, chính là Đan Vương bí điển, nhưng tựa hồ mỏng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Hoàng Phủ Quyết suy nghĩ thật nhanh, năm ngón tay giữ chặt, tóm chặt lấy nửa bản Đan Vương bí điển.

Mà nửa bản kia gần như đồng thời bị một bàn tay khác nắm lấy, lại là Viên Minh.

Cấm chế trên Đan Vương bí điển đã biến mất, bản thân điển tịch không quá rắn chắc, "Xoẹt" một tiếng bị xé thành hai nửa, Viên Minh và Hoàng Phủ Quyết đều cầm nửa bản.

Viên Minh thu nửa bản Đan Vương bí điển vào, trong tay hiện lên hắc quang, Diệt Hồn Kiếm bắn ra, chém về phía cổ tay Hoàng Phủ Quyết.

Hoàng Phủ Quyết ở trong huyễn cảnh tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, trên trán đột nhiên toát ra mảng lớn hồ quang điện, bùm bùm một hồi loạn hưởng, quanh người lại hình thành một mảnh rừng rậm Kim Sắc Lôi Điện, đánh bay Diệt Hồn Kiếm.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Quyết cũng thoát khỏi huyễn cảnh, tỉnh lại.

"Viên Minh! Ngươi quả nhiên ở chỗ này! Huyễn thuật vừa rồi là ngươi gây ra?" Hoàng Phủ Quyết nhìn thấy Viên Minh, lập tức giật mình, bên ngoài thân đại thịnh lôi quang, trong nháy mắt lui lại vài chục trượng.

Nửa bản Đan Vương bí điển trong tay gã nhoáng một cái biến mất, bị gã thu nhập vào nhẫn trữ vật.

Ánh mắt Viên Minh trầm xuống, trở tay đánh ra sau.

Một bàn tay lớn màu xanh trống rỗng hiển hiện, một phát bắt được thân thể Điếm Tiểu Tam.

Lúc này ánh mắt Điếm Tiểu Tam trống rỗng, hiển nhiên cũng trúng huyễn thuật của Viên Minh, vẫn chưa tỉnh lại, không có bất kỳ phản ứng gì với đại thủ vồ bắt.

Bàn tay lớn màu xanh thu hồi, đồng thời kéo Điếm Tiểu Tam qua, ném vào một Linh Thú Đại bỏ trống, sau đó thu cả người và túi vào không gian Thâu Thiên Đỉnh.

Không gian Thâu Thiên Đỉnh chỉ có thể mở ra một khe hở nhỏ bé, nhân thể quá lớn, không thể thông qua, thế là hắn nghĩ ra biện pháp này.

Linh Thú Đại mặc dù không phải vật chứa người, nhưng ở bên trong nghỉ ngơi một lát cũng không sao.

"Viên đạo hữu cử động này là có ý gì?" Hoàng Phủ Quyết nhíu mày hỏi.

"Điếm Tiểu Tam này là người Lạc Già Sơn bên kia, ta bắt hắn, cũng không phiền Hoàng Phủ đạo hữu quan tâm." Viên Minh không nhanh không chậm nói.

"Viên đạo hữu hiểu lầm, Điếm Tiểu Tam đại sư thật ra là cung chủ phái đi Lạc Già Sơn làm nội ứng, kính xin thả hắn ra." Trong lòng Hoàng Phủ Quyết hiện sát cơ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, thậm chí cố nặn ra vẻ tươi cười giải thích.

"Âu Dương cung chủ... Đáng tiếc Điếm Tiểu Tam kia và Viên mỗ có chút khúc mắc, chờ ta giải quyết với hắn xong, lại để hắn trở lại Đông Cực Cung." Viên Minh nghe đến tên Âu Dương Sắc, cười lạnh một tiếng nói.

Ánh mắt Hoàng Phủ Quyết trầm xuống, sát cơ trong lòng càng đậm.

Nhưng vừa rồi giao thủ nhanh như thiểm điện, Viên Minh triển lộ thực lực quả thực khiến gã chấn kinh, tình huống trước mắt chưa rõ, không thể triệt để vạch mặt với Viên Minh.

"Viên đạo hữu, ta biết lúc trước cung chủ phái ngươi đi qua cầu đá hoả sông dò đường khiến ngươi có chút oán giận, lúc đó cung chủ quyết định, ta cũng không đồng ý, chỉ là tình huống lúc đó, cung chủ chỉ tùy ý chọn một người dò đường, tuyệt không phải cố ý nhằm vào đạo hữu, Viên đạo hữu chớ nhạy cảm." Hoàng Phủ Quyết lộ ra nụ cười, chậm rãi nói.

"Thật chứ? Viên mỗ còn tưởng rằng đã đắc tội Âu Dương cung chủ chứ." Viên Minh cũng không vạch mặt, ra vẻ kinh ngạc nói.

Hắn suy nghĩ nhanh, đang lo lắng làm sao cướp được nửa bản Đan Vương bí điển từ tay Hoàng Phủ Quyết.

Thực lực Hoàng Phủ Quyết còn mạnh hơn hắn dự đoán, một kích không trúng, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lần hai.

"Tự nhiên là thật, bất quá chuyện trước kia không cần nhắc lại, ngày nay trong lăng mộ Viêm Hoàng, Đông Cực Cung ta đã chiếm thế chủ động, chẳng biết Viên đạo hữu có chịu trở về không? Ta lấy thân phận phó cung chủ Đông Cực Cung đảm bảo, chắc chắn thuyết phục cung chủ, không tính toán chuyện lúc trước ngươi xé bỏ Cộng mệnh phù. Còn nửa bản bí điển kia, liên lụy khá lớn, mong rằng Viên đạo hữu có thể trả lại cho tại hạ. Để trao đổi, Đông Cực Cung nguyện ý dùng hai trăm vạn linh thạch, cộng thêm ba hòn đảo đổi lấy." Ánh mắt Hoàng Phủ Quyết hơi đổi, ngữ khí hòa hoãn nói.

"Hảo ý phó cung chủ ta xin tâm lĩnh, chỉ bất quá, nửa bản Đan Vương bí điển kia, Viên mỗ còn có chỗ hữu dụng, xin thứ cho ta không thể trả lại." Viên Minh lắc đầu.

"Xem ra Viên đạo hữu đã sớm tới nơi này, vậy mà biết rõ là Đan Vương bí điển, tại hạ khuyên Viên đạo hữu suy nghĩ kỹ hơn, bất luận là cung chủ, hay là Mao Di, Bạch Uyên, Chúc Ngu, đều cực kì coi trọng bí điển này. Nếu ngươi không chịu giao ra, ngày sau chỉ sợ sẽ đối mặt nhiều thế lực truy sát, đây cũng không phải chuyện đơn giản ..." Hoàng Phủ Quyết từng bước dụ dỗ.

Gã còn chưa dứt lời, hư không phụ cận đột nhiên bắn ra vô số tia sáng màu trắng, trong nháy mắt cuốn lấy thân thể Hoàng Phủ Quyết, một ngón tay cũng không buông tha.

Viên Minh hơi biến sắc, vỗ trán một cái, trong thức hải bay ra năm hồn nha, cùng nhau há miệng, phát ra Nha Minh về phía Hoàng Phủ Quyết và phụ cận.

Sóng âm màu đen cuồn cuộn tuôn ra, che khuất mấy chục trượng quanh Hoàng Phủ Quyết.

Cùng lúc đó, Diệt Hồn Kiếm lại lần nữa hóa thành một bóng đen bắn tới, lại lần nữa chém về phía tay phải Hoàng Phủ Quyết.

Mặc kệ tia sáng trắng là thần thông người phương nào, Viên Minh tính đoạt lấy nửa bản Đan Vương bí điển trong tay Hoàng Phủ Quyết trước, sau đó lập tức rời đi.

Vào thời khắc này, một đạo kiếm quang màu trắng từ trong hư không bắn ra, "Đinh" một tiếng đánh bay Diệt Hồn Kiếm. Sau đó Kiếm quang lập tức chuyển hướng, xẹt qua cổ tay phải của Hoàng Phủ Quyết.

"Xẹt."

Huyết quang chợt hiện, tay phải Hoàng Phủ Quyết bị chém xuống.

Một bóng người màu trắng trống rỗng toát ra, bắt lấy tay đứt của Hoàng Phủ Quyết, lập tức vọt tới nơi xa, rõ ràng là Vân La tiên tử.

Ánh mắt Viên Minh nheo lại, Diệt Hồn Kiếm trước người rung rẩy ong ong, chín phù văn trên thân kiếm phát sáng lên, đang muốn kích phát.

Nhưng hắn đột nhiên thở dài, thu hồi pháp lực, mặc cho thân ảnh Vân La tiên tử biến mất trong mê cung.

Lúc trước hắn hứa hẹn tương trợ Vân La tiên tử cướp đoạt truyền thừa Đan Vương Các, còn Chu Thiên Linh Lung Đỉnh cùng nửa bản Đan Vương bí điển kia, là hắn cướp được từ người bên ngoài, trước đây Vân La tiên tử cũng không hiện thân, không tính vi phạm quy ước.

Nửa bản Đan Vương bí điển này là Vân La tiên tử xuất thủ cướp được, hắn tranh đoạt với nàng cũng không tốt.

"Đa tạ Viên đạo hữu xuất thủ tương trợ." Tiếng cười thanh thuý của Vân La tiên tử truyền đến.

"Đành vậy." Viên Minh từ chối cho ý kiến, khẽ lắc đầu, thu hồi hồn nha và Diệt Hồn Kiếm, thân hình hóa thành một đạo bóng xanh bắn ra, trong chớp mắt biến mất trong mê cung.

Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất, Lam Lan và Long Quy màu đen từ trong đại điện bay ra, những đảo chủ do Long Quy khống chế cũng lần lượt đuổi tới, trên thân từng kẻ mang thương tích.

"Đan Vương bí điển đâu?" Lam Lan nhìn thấy tình huống bên ngoài, sắc mặt khó coi, hỏi.

Tia sáng trắng giam cầm Hoàng Phủ Quyết đứt ra từng khúc, hóa thành rất nhiều điểm sáng màu trắng biến mất, thần trí của gã cũng từ trong công kích Nha Minh tỉnh táo lại.

"Bị Vân La tiên tử cùng Viên Minh cướp đi, Điếm Tiểu Tam cũng bị Viên Minh kia bắt đi, hai người này đều che giấu thực lực, mà bọn hắn tựa hồ đã sớm cấu kết cùng nhau." Hoàng Phủ Quyết không biểu cảm, nói.

"Cái gì!" Lam Lan giận dữ, hai mắt gần như phun ra lửa.

Bọn họ ở bên trong đả sinh đả tử, quả lại bị người khác đơn giản hái đi!

"Viên Minh và Vân La tiên tử kia đều là người Đông Cực Cung các ngươi. Đông Cực Cung các ngươi thật đúng là xuất ra nhiều phản đồ." Long Quy trào phúng một tiếng, mang theo một đám khôi lỗi đi tới mê cung.

"Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?" Lam Lan cũng muốn đuổi theo, nhưng ngừng lại, mở miệng hỏi.

"Viên Minh và Vân La tiên tử kia có thực lực cao cường, chúng ta lúc này đều trọng thương mệt mỏi, tùy tiện đuổi theo, không những đoạt không được Đan Vương bí điển, ngược lại nguy hiểm đến tính mạng. Mà trước đó lăng mộ Viêm Hoàng chưa hề xuất hiện phương pháp rời đi, chắc hẳn không dễ đi ra, trước chờ cung chủ bọn họ đi ra rồi tính tiếp." Hoàng Phủ Quyết hít sâu một hơi, đè xuống tức giận trong lòng, chậm rãi nói.

Trong không gian phiến Linh Vực kia, hỏa diễm đang cháy hừng hực.

Xiềng xích xích hồng trói buộc trên thân Mao Di đã bị ăn mòn hầu như không còn, chỉ còn lại sợi sau cùng miễn cưỡng trói buộc lão, tình huống Bạch Uyên và Chúc Ngu cũng không kém lắm.

Âu Dương Sắc lúc trước trọng thương hôn mê cũng đã tỉnh lại, chỉ nỗ lực tự bảo vệ mình, đồng thời không ngừng điều tức khôi phục, cũng không phân ra dư lực đối kháng Linh Vực áp chế.

Vào thời khắc này, Viêm Hoàng lão nhân đột nhiên nhìn xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười nhỏ bé không thể nhận ra, hỏa diễm trong Linh vực lại lần nữa trở nên mỏng manh không ít.

"Tất cả nhanh lên, thêm chút sức, lực lượng Viêm Hoàng lão quỷ sắp tiêu hao hết rồi." Mao Di lộ vẻ vui mừng, hét lớn một tiếng.

Nói xong, trên người lão hắc quang đột nhiên tăng vọt, "Ầm" một tiếng chấn đứt sợi dây xích sau cùng.

Ngay sau đó, lại "Ầm ầm" hai tiếng vang lên.

Xiềng xích trên người Chúc Ngu và Bạch Uyên cũng đồng thời đứt đoạn, tóe lên một mảnh hoả tinh.

Hỏa diễm Linh Vực chấn động kịch liệt, rất nhiều nơi triệt để băng liệt vỡ vụn, áp chế đám Mao Di cũng giảm bớt tám thành, pháp tướng ba người một lần nữa ngưng tụ thành hình.

Trong lòng ba người đại hỉ, lại không có bất kỳ trao đổi gì, có chút ăn ý đồng thời xuất thủ, tấn công tới pháp tướng dung nham của Viêm Hoàng lão nhân.

Mao Di đánh ra một chưởng, một cỗ khói đen ngưng tụ thành chưởng ấn to lớn trong hư không phóng đại lên, bên trong ma khí tung hoành ngang dọc, hình như có vô số hư ảnh ma vật giãy giụa gào thét, chụp về phía đầu pháp tướng dung nham.

Pháp tướng Phật Đà sau lưng Bạch Uyên cũng đánh ra một quyền, một kim sắc quyền ảnh trống rỗng bay ra, bên trong quang minh hào phóng, hình như có từng tiếng phạm âm quanh quẩn.

Sau lưng Chúc Ngu hiển hiện một đạo hư ảnh Cự Côn màu thủy lam, bên trong sóng nước quay cuồng, dường như cuốn theo lực lượng hải dương, đánh tới trước.

Ba đạo lực lượng vô cùng cường đại quy nhất một chỗ, cùng đánh về phía pháp tướng dung nham kia.

Chỗ đôi mắt pháp tướng dung nham chảy xuống hai đạo nham tương, thoạt nhìn tựa như khóc rơi lệ, trên hai nắm đấm bao khỏa dung nham, bốc lên mịch cốt khói đen, nghênh đón lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận