Tiên Giả

Chương 91: Không chạy

“Mỗi người lấy cái mình cần mà thôi.” Mèo bạc xoay đầu về, bước tới trước mấy bước, tiếng nó mới vang lên trong thức hải Viên Minh.

“Lời này có ý gì?” Viên Minh khó hiểu hỏi.

Nhưng mèo bạc không có ý tứ giải thích, tiếp tục đi về phía trước.

“Mặc kệ các hạ có dụng ý gì, có thể giúp ta thêm một lần không? Ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm.” Viên Minh vội nói thêm.

Mèo bạc nghe thế liền dừng chân, không rời đi ngay.

Viên Minh thấy thế nhất thời mừng rỡ. Hắn nghĩ tới việc đối phương đã chủ động cho hắn công pháp cứu mạng, vừa rồi lại xuất thủ tương trợ, nhất định là có thiện ý với hắn, hơn nữa nó luôn đi theo bên cạnh mình, quá nửa là có gì đó cần hắn.

Thế nên, hắn mới mở miệng muốn thử một lần, không ngờ rằng vậy mà thực có cơ hội.

“Ngươi cần ta giúp gì?” Tiếng mèo bạc vang lên trong đầu Viên Minh.

“Dạy ta tu tập Minh Nguyệt quyết.” Viên Minh đáp ngay.

“Thiên tư quá kém, học không được.” Tiếng mèo bạc lại vang lên trong não hải Viên Minh.

Viên Minh nghe thế hơi do dự một chút, rồi bỗng nói thêm: “Chỉ cần người chịu dạy bảo, bất luận có thể học được hay không, ta đều nguyện ý làm việc giúp ngươi, coi như đền đáp.”

Mèo bạc nghe vậy dường như hơi động lòng, hỏi dò: “Ngay cả những chuyện có thể đe dọa tính mạng ngươi, ngươi vẫn chịu làm sao?”

“Ta tin ngươi sẽ không để cho ta làm chuyện như vậy, nếu không lúc ngươi sẽ không lên tiếng cứu ta.” Viên Minh chần chừ một chút rồi chợt đáp.

“Đúng là trước mắt ta cũng có chút việc bản thân không tiện đi làm, có lẽ ngươi có thể đi.” Mèo bạc trầm ngâm nói.

“Cứ nói đừng ngại.” Viên Minh nói, trong lòng thầm cảm thấy đối phương nói chuyện tựa hồ lưu loát hơn trước không ít.

“Bích La Động gần như tháng nào cũng sẽ có đệ tử Thú Nô đường, hoặc Hành Chấp đường bí mật ra ngoài săn giết dã nhân. Ta cần ngươi điều tra rõ xem bọn họ làm thế là vì mục đích gì.” Mèo bạc suy nghĩ một lát, chậm rãi nói.

“Không phải để bắt Phi Mao thú nô sao?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

Hắn lúc trước chính là bị bắt cùng một nhóm dã nhân, trải qua sàng lọc, cuối cùng trở thành Phi Mao thú nô.

“Mấy người có linh căn các ngươi là bị bắt về làm Phi Mao thú nô, nhưng còn những kẻ không có linh căn thì sao?” Thanh âm lạnh lùng của mèo bạc vang lên trong thức hải Viên Minh.

Viên Minh nhớ lại một chút, lông mày liền nhíu chặt.

Hắn còn nhớ rất rõ, lúc đầu ở trong hang núi kia, trừ những người được chọn ra, toàn bộ dã nhân còn lại đều bị giết.

Khi đó còn thấy có người Bích La Động dùng một chuông lục lạc màu bạc cao hơn tấc, thu hết toàn bộ hồn phách của những dã nhân bị giết lại.

“Được, ta đi điều tra thử một phen.” Viên Minh gật đầu đáp.

Mèo bạc nghe xong cũng không vội rời đi, mà lên tiếng chỉ điểm cho Viên Minh: “Vừa rồi khi tu luyện Minh Nguyệt quyết, ngươi muốn nhất cỗ tác khí, phân tán thần niệm xem rõ tất cả kinh mạch?”

- Giải thích "Nhất cỗ tác khí" nghĩa là làm một lần hành động thật dứt khoát. Hết giải thích.

Viên Minh cũng không bất ngờ chuyện mèo bạc có thể nhìn ra tình trạng tu luyện của mình, khẽ gật đầu.

“Thần hồn của ta không đủ lực lượng, thần niệm đó giờ chỉ có thể co đầu rút cổ trong thức hải, không cách nào nội thị kinh mạch và đan điền, để đột phát, ta chỉ đành mạo hiểm cưỡng ép nội thị kinh mạch.” Viên Minh ngẫm nghĩ xong liền thành thật đáp.

“Ai nói với ngươi, nội thị kinh mạch cần một lần thành hình?” Mèo bạc hỏi lại.

Viên Minh hơi ngẩn ra. Hắn bây giờ mới phát hiện mình đã rơi vào một tư duy sai lầm, nghĩ rằng nội thị kinh mạch là cần đưa thần niệm đi thông suốt một lượt, nội thị tình trạng tất cả kinh mạch trong người.

“Nếu đúng như vậy, cái điều kiện nhập môn công pháp là có thể nội thị ba khu quan ải gồm thức hải, kinh mạch và đan điền, chẳng phải cũng là cần đồng thời làm được?” Mèo bạc lần nữa hỏi.

“Trọng điểm không ở số lượng, mà ở độ thông thuận. Thần niệm của người có thể thông thuận tuần hành nội cảnh quanh thân hay không, đó mới là chỗ mấu chốt. Thức hải và đan điền là hai tòa đô phủ, kinh mạch là những con đường qua lại, thần niệm tới lui trong đó như lái xe tuần hành bản đồ thân người. Việc có thể đi tuần sát khắp nơi một cách nhanh chóng thông thuận, chính là biểu hiện cho việc có thể nắm giữ điều khiển sơn hà trong người.” Mèo bạc lắc đầu, bắt đầu từ tốn giải thích.

“Nói như thế, ta ngược lại là tự bày nghi trận, bảo thủ.” Viên Minh nghe vậy mới chợt hiểu ra.

“Tọa chiếu nội quan là năng lực cơ bản của mọi tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Cũng chỉ Hồn tu mới có thể nhanh hơn người một bước, không cần trúc cơ đã có thể nhờ vào ưu thế thần hồn làm được điều đó. Cái này vốn cũng không khó, đáng tiếc ngươi thiên tư thực sự ngu dốt.” Mèo bạc tiếp tục truyền âm.

Viên Minh nghe thế liền trầm ngâm một lát, xong cau mày nói.

“Không đúng, ta lúc trước đã từng nội quan thăm dò từng đường kinh mạch một nhưng đều thất bại, thế nên mới tưởng nhầm là cần thăm dò cùng lúc, cái này nên giải thích thế nào nhỉ?”

“Việc vận chuyển lực lượng thần hồn của người cũng có vấn đề, ngươi không nên…”

Dưới một phen dạy bảo của mèo bạc, Viên Minh cuối cũng đã hiểu ra.

“Nói đến đây thôi, ngươi tự lĩnh hội đi.” Cuối cùng, mèo để lại một câu rồi tự mình nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.

Rất lâu sau đó, chồn nhỏ sau cả buổi lăn lộn trên đất mới tỉnh táo lại.

Nó chỉ thấy những viên Hỏa tinh thạch, Hỏa Phác ngọc trước mắt đột nhiên biến mất hết không còn gì nữa, trong lúc nhất thời không chịu nổi đả kích, đờ người lảo đảo lui về sau rồi lại lần nữa lăn lộn, khóc lóc om sòm.

Viên Minh móc một khối Hỏa Phác ngọc ra rồi ném tới, lúc này nó mới hết bi thương, lập tức ôm viên tinh thạch ăn ngon lành.

Bản thân Viên Minh thì nhắm hai mắt lại, ôm lư hương và tiếp tục tu luyện.

Có mèo bạc chỉ điểm, Viên Minh bớt đi được rất đường quanh, tốc độ tu luyện Minh Nguyệt quyết rốt cuộc đã tăng lên.

Ngắn ngủi mấy ngày sau, hắn đã có thể thần thức thông suốt, tọa chiếu nội quan, coi như nhập môn.

Mà sau khi nhập môn công pháp Minh Nguyệt quyết này, lực lượng thần trí của hắn cũng có tiến bộ rõ ràng, dựa theo lời mèo bạc lúc trước, đại khái đã tương đương với Pháp tu Trúc Cơ kỳ bình thường.

Do lực lượng thần hồn tăng lên, việc tu luyện Khu Vật thuật của hắn cũng có bước đột phá.

Giờ Mão ba khắc, bên trong Hỏa phường, hơn một trăm tám mươi đệ tử ký danh đều đã đến đông đủ. Đại bộ phận mọi người đều đang bận rộn lo việc của mình, chỉ có mấy người quen biết Viên Minh, giờ phút này đều đang đứng vây quanh một gian phòng rèn đúc.

Lúc này, trong phòng đang có một người vung búa gõ liên tục lên phôi sắt, kéo theo những tiếng đinh đương thanh thúy, kèm những tia lửa bắn tung tóe.

“Đã tám trăm năm mươi búa, gia hỏa Viên Minh này thật đúng là có chút tài năng nha…” Kỳ Kỳ Cách kinh ngạc nói.

“Tiểu tử này chắc chắn là âm thầm tập luyện, nếu không thì không thể tiến bộ nhanh vậy được.” A Cổ Lạp nhíu mày bình phẩm.

“Hắn sẽ không quai búa đủ một ngàn lần thật đấy chứ?” Lệ Nạp có chút khó có thể tin.

Ô Nhật thì không nói lời nào, chỉ yên lặng quan sát.

Viên Minh tới đây mới chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, rõ ràng là nền tảng của hắn kém tất cả mọi người, nhưng việc hắn tiến bộ cũng là chuyện mà mọi người đều thấy rõ như ban ngày.

Phương Cách mặt mũi nghiêm túc từ đằng xa bước tới. Mấy người khác đều có chút e ngại y, thấy thế liền lập tức tính tản đi.

Chẳng ngờ, Phương Cách lại đưa tay ngăn bọn họ lại: “Nhìn thật kỹ vào…”

Y có dự cảm lần này Viên Minh thực sự có khả năng thành công, chỉ có điều trong lòng y cũng thắc mắc, đó giờ mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Viên Minh sao lại tiến bộ lớn như vậy?

Viên Minh không biết, cũng không quan tâm những tâm tình khác nhau của mấy người này, toàn bộ tâm thần lúc này đều đặt lên việc rèn đúc, cánh tay hắn vung mạnh đến vù vù rung động, tiếng nện gõ theo đó liên tục vang lên.

Khi búa thứ một ngàn hạ xuống, Viên Minh rốt cuộc dừng động tác lại, đứng cạnh bệ đe chậm rãi thở dốc.

Phôi sắt trên đe vẫn đang lóe lên ánh sáng màu đỏ, theo thời gian từ từ hạ nhiệt đổi sắc cho tới khi hoàn toàn nguội đi.

Đám người tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy trên phôi sắt hiện ra những đường vân đều đặn tinh mịn, như nước chảy tầng tầng lớp lớp, vô cùng đẹp đẽ, không kém chút nào so với Phương Cách sư huynh luyện.

“Thành, thành thật rồi…” Kỳ Kỳ Cách kinh hỉ kêu lên.

Lệ Nạp không khỏi giơ ngón cái lên.

A Cổ Lạp nhấc tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, thần sắc vừa có vẻ khó tin, vừa có vẻ không thể không tin.

Ô Nhật thì xích lại gần nhìn mấy lần, quay đầu qua hỏi: “Viên Minh sư đệ, ngươi làm sao làm được vậy? Ngươi mới nhập môn có mấy ngày a?”

Gã đã có chút hoài nghi nhân sinh.

Viên Minh cười cười không đáp, trái lại Phương Cách ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Dựa vào sơ tâm thủy chung không đổi, cùng sự kiên trì nhất quán.”

“Còn có tập luyện Khu Vật thuật phụ trợ.” Viên Minh nghe thế, vội vàng bổ sung.

Đúng vào lúc mấy người đang rôm rả trò chuyện, bên trong Hỏa phường bỗng có một hồi thanh âm truyền tới, tiếng hô to “Tam động chủ” không ngừng vang lên.

Đám người Viên Minh cũng vội vàng ra khỏi phòng rèn đúc, bỗng thấy Tam động chủ vận một thân nhuyễn giáp đỏ lửa đang đi về phía này.

Mấy người vội vàng hành lễ.

Tam động chủ đi thẳng tới trước người Viên Minh, trực tiếp hỏi: “Hỏa Sàm Nhi đâu?”

“Vừa rồi khi rèn phôi, đệ tử thu nó vào trong túi linh thú.” Viên Minh trả lời.

Tam động chủ khẽ híp đôi mi thanh tú, nhìn về phía Phương Cách rồi chất vấn: “Không phải đã thông báo, hắn không cần làm chuyện sàng liệu luyện phôi, toàn tâm chăm sóc tốt Hỏa Sàm Nhi là được sao?”

Thần sắc Phương Cách lập tức trở nên căng thẳng, miệng há to, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

“Xin đừng trách Phương Cách sư huynh, là tự đệ tử muốn rèn phôi.” Viên Minh vội lên tiếng giải vây cho y.

“Sư tôn, Viên sư đệ hắn tại luyện khí…”

Phương Cách còn chưa nói hết lời, đã bị Tam động chủ cắt ngang: “Chính vì ta không muốn trói buộc Hỏa Sàm Nhi, không muốn nhốt nó trong túi linh thú, mới giao nó cho ngươi trông nom, ngươi sao có thể lười biếng như vậy?”

Mấy người xung quanh thấy vậy đều câm như hến, không dám động đậy chút nào.

Phương Cách há hốc mồm, định nói đỡ cho Viên Minh mấy câu, nhưng không chờ y kịp mở miệng, Viên Minh đã lên tiếng trước:

“Là đệ tử sai, ta sẽ trả Hỏa Sàm Nhi lại.”

Nói xong, Viên Minh vỗ túi linh thú bên hông. Ngay tiếp đó, một quầng sáng đỏ hiện lên, thân ảnh chồn nhỏ từ trong đó hiện ra, vừa rớt xuống đất một cái liền lập tức quay đầu, leo lên đầu vai Viên Minh.

Nó vậy mà không chạy đi?

Tam động chủ thấy cảnh này xong, nhất thời sững người.

Dựa theo niệu tính của Hỏa Sàm Nhi, thường thường sau khi nhốt nó vào trong túi linh thú, khi thả nó ra, chuyện đầu tiên không phải là phát tiết bất mãn thì sẽ là nổi điên đào tẩu, ra ngoài quậy một trận đã đời, làm sao có chuyện giống như bây giờ?

- Giải thích từ "Niệu tính". Niệu là nước tiểu, niệu tính là tính tình nóng nảy, dễ cáu bẳn, khó chịu. Hết giải thích.

Viên Minh thấy thế, theo thói quen lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Hỏa tinh thạch, đưa cho nó.

Hỏa Sàm Nhi vươn hai cái tay nhỏ ra nhận viên tinh thạch, ôm trước ngực rồi gặm răng rắc.

Tam động chủ đưa tầm mắt quét trên người Hỏa Sàm Nhi, lông mày lập tức nhíu chặt, nghi hoặc hỏi: “Nhưng ngày qua, ngươi cho nó ăn Hỏa tinh thạch quá định lượng sao?”

Có điều khi vừa nói xong, nàng lại lắc đầu tự nói.

“Không đúng, chỗ Hỏa tinh thạch và Hỏa Phác ngọc ta đưa cho ngươi là đúng định lượng, vượt định lượng thì hẳn là không đủ ăn tới hôm nay.”

Vóc dáng Hỏa Sàm Nhi không thay đổi gì mấy, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy, tiểu gia hỏa này hình như dài hơn chút?
Bạn cần đăng nhập để bình luận