Tiên Giả

Chương 894: Trù tính

"Nói nghe một chút?" Viên Minh ngồi thẳng lên.
"Chuyện này nói rất dài dòng, năm đó ta đột phá Phản Hư hậu kỳ, đại biểu Đại La Phái tham gia tầm bảo tại một chỗ bí cảnh Trung Châu, chính là bị Tư Mã Trường Cầm chặn ngang một cước, chiếm một kiện bảo vật từ tay ta thì không nói, còn để Hắc Ma dưới trướng đánh ta trọng thương, vấn đề linh căn của ta chính là bị sau ngày đó!" Trong mắt Nam Thượng Phong tràn đầy oán hận.
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, vấn đề linh căn Nam Thượng Phong lại là do Tư Mã Trường Cầm gây ra.
"Ngươi vừa mới nói Hắc Ma, đó là cái gì?" Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Là cận vệ của Tư Mã Trường Cầm, mỗi thủ giới giả đều có lực lượng hộ vệ của mình, Tư Mã Trường Cầm tên hiệu Cầm Ma, hộ vệ của hắn tự xưng là Hắc Ma." Nam Thượng Phong nói.
"Ngươi còn nhớ rõ tướng mạo và tính danh Hắc Ma kia không?" Viên Minh vui mừng, truy vấn.
Hắn đang lo làm sao đối phó Tư Mã Trường Cầm, không ngờ Nam Thượng Phong lại cung cấp manh mối.
"Đương nhiên biết rõ, hắn tên là Ngô Lập, về phần tướng mạo, là như ảnh này." Nam Thượng Phong vung tay lên, trước người thêm ra một màn sáng trắng, bên trong xuất hiện một thân ảnh thanh niên ánh mắt lãnh ngạo lông mày nhỏ nhắn.
Viên Minh dò xét màn sáng trắng, một mực nhớ kỹ người này.
"Vạn huynh hôm nay làm mất mặt Tư Mã Trường Cầm, thật sự là khiến ta vui vẻ, nhưng Vạn huynh ngàn vạn phải nhớ, Tư Mã Trường Cầm nhìn như ôn tồn lễ độ, như là người lương thiện, nhưng trên thực tế tâm tư thâm trầm, tuyệt không phải kẻ vớ vẩn, phải cảnh giác hắn trả thù." Nam Thượng Phong nhắc nhở.
Viên Minh yên lặng gật đầu, lại hỏi một chút tình huống về Tư Mã Trường Cầm.
Nam Thượng Phong không giấu giếm, nói cho Viên Minh biết hết, mãi cho đến sắc trời tối mới cáo từ rời đi.
Viên Minh đưa tiễn Nam Thượng Phong, ngẩng đầu nhìn hướng phủ thành chủ, ánh mắt xa xôi, tựa như xuyên thấu đại môn động phủ.
Sau đó hắn quay người đi vào mật thất, lấy ra Thâu Thiên Đỉnh, phụ thể Ngô Lập.
Cùng lúc đó, trong một gian lầu các phủ thành chủ, Tư Mã Trường Cầm dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc trong thành, sắc mặt yên lặng, không mang theo một tia tình cảm, mảy may nhìn không ra y đang suy nghĩ gì.
Tiếng đàn tiếng tiêu nhu hoà quanh quẩn trong lầu các, ngọn nguồn thanh âm là từ năm nữ tử được thêu trên một bức bình phong tuyết trắng trong phòng.
Năm nữ vậy mà phảng phất sống lại, trên bình phong thổi tiêu đánh đàn.
Mà hai bên trái phải cửa lầu các, mỗi bên đứng đấy một hắc giáp hộ vệ, một người trong đó chính là Ngô Lập.
Tên còn lại là một trung niên nam tử, mặt mũi to rộng, mũi sư, toàn thân lộ ra một cỗ hung ác.
"Tư Mã đạo hữu, thật có lỗi, để cho ngươi chờ lâu." Cửa phòng bị người đẩy ra, lại là Kim Mộ.
Ngô Lập và trung niên hắc giáp nam tử đưa tay ngăn lại Kim Mộ, ánh mắt lạnh lùng.
"Không sao, hôm nay khách tới rất nhiều, Kim thành chủ là đông chủ, tự nhiên bận rộn, huống hồ ta cũng muốn nghỉ ngơi một lát, sao gọi là đợi lâu chứ?" Tư Mã Trường Cầm xoay người lại, phất phất tay nói.
Ngô Lập và trung niên hắc giáp nam tử lui về chỗ, để Kim Mộ đi vào.
Năm nữ tử trên bình phong cùng đứng dậy, thi lễ một cái với Kim Mộ, tiếp tục diễn tấu tiêu đánh đàn.
"Tư Mã đạo hữu khách khí." Kim Mộ cũng không tức giận với hai người Ngô Lập, lại nhìn bình phong màu trắng một chút, trên mặt ý cười càng đậm.
Tư Mã Trường Cầm và Kim Mộ ngồi xuống cạnh bàn, Ngô Lập pha cho hai người hai chén linh trà, đi trở về cửa đứng đó.
Vào thời khắc này, chỗ sâu thần hồn gã ba động cùng một chỗ, một đạo hư ảnh vô hình xuất hiện, chính là Viên Minh phụ thể tới.
Muốn đối phó Tư Mã Trường Cầm, bước đầu tiên tự nhiên là thu thập tình báo của y, Nam Thượng Phong mặc dù cung cấp một số, nhưng còn thiếu rất nhiều.
Viên Minh dò xét tình huống trong lầu các, nhìn thấy Tư Mã Trường Cầm và Kim Mộ đều tại đây, tựa hồ đang trao đổi chuyện quan trọng, đáy lòng âm thầm vui mừng.
Lần này hắn phụ thể Ngô Lập, chỉ là tìm kiếm tin tức, không ngờ vận khí cũng không tệ lắm.
Lúc này, thanh âm Kim Mộ truyền đến: "Chẳng biết Tư Mã đạo hữu hôm nay tới đây, có mang theo chỉ thị gì từ lão tổ không?"
"Gần đây Ma Giới tại Quy Khư không ngừng tăng binh, Tam Giới Giáo cũng rất huyên náo, lão tổ và mấy vị tiền bối Đại Thừa khác đang xử lý, chỉ bảo ta giải quyết nhanh chuyện Thiên hỏa rồi trở về." Tư Mã Trường Cầm nói.
"Quy Khư đại chiến không phải vừa mới đánh xong, Ma Giới cũng thương vong thảm trọng, lúc này mới bao lâu, bọn hắn lại muốn động?" Thần sắc Kim Mộ khẽ biến.
"Ma Giới chưa hề từ bỏ tâm tư tiêu diệt Xuất Vân Giới, lúc nào đánh tới cũng không kỳ quái, bất quá theo tin tức ta nghe được, là vì Lục Đạo Ma Quân ma giới lại xuất hiện, mà đã đến Quy Khư, Ma Giới lúc này mới chuẩn bị tiến công trở lại." Tư Mã Trường Cầm cười một cái nói.
Viên Minh đang đánh giá tình huống trong lầu các, nhất là xem xét bình phong màu trắng kia, nghe được cái tên Lục Đạo Ma Quân này, thần sắc khẽ động, lực chú ý đặt trên hai người Tư Mã Trường Cầm.
"Lục đạo Ma Quân! Không phải hắn và Hạ Hiệt tiền bối đồng quy vu tận sao? Chính miệng lão tổ nói với ta, hồn đăng hai người trong Minh Nguyệt Cung đều đã tắt." Kim Mộ khống chế không nổi vẻ mặt, mãnh liệt đứng lên.
"Hồn đăng cũng không phải vạn vô nhất thất, ta biết có mấy loại biện pháp có thể lẩn tránh, chớ nói chi là Lục Đạo Ma Quân và Hạ Hiệt tiền bối." Tư Mã Trường Cầm vẫn nói không nhanh không chậm.
"Vậy ngươi cũng cảm thấy Lục Đạo Ma Quân thực trở về?" Kim Mộ hỏi.
"Tự nhiên, thần thông đại đạo Lục Đạo Ma Quân là Lục Đạo Luân Hồi, nắm trong tay luân hồi lực, vốn rất khó giết chết, ngày nay còn sống không có gì lạ." Tư Mã Trường Cầm nói.
"Lục đạo Ma Quân nếu thật sự trở về thì nguy rồi, Lục Đạo Luân Hồi của hắn, dù Băng Lan lão tổ cũng chưa chắc chống đỡ được, năm đó nếu không phải Hạ Hiệt tiền bối lĩnh ngộ ra "Thương Sinh Đại Nguyện", đại chiến giới vực lần trước chỉ sợ Xuất Vân Giới đã nguy hiểm." Kim Mộ đã tỉnh táo lại, thở dài nói.
"Lục Đạo Ma Quân không chết, Hạ Hiệt tiền bối cũng giống vậy, Kim Mộ thành chủ không cần quá lo lắng." Tư Mã Trường Cầm trầm mặc một hồi, đột nhiên cười ha ha nói.
"Cái gì! Hạ Hiệt tiền bối vẫn còn sống?" Kim Mộ lại lần nữa kinh ngạc.
"Việc này chỉ là phán đoán của ta, Kim Mộ đạo hữu chớ truyền ra ngoài." Tư Mã Trường Cầm khoát tay áo nói.
"Cái này đương nhiên, Tư Mã đạo hữu yên tâm." Thần sắc Kim Mộ đoan chính nói.
Ánh mắt Viên Minh chớp động, Tư Mã Trường Cầm tựa hồ biết rõ tình huống Hạ Hiệt, không biết lão Trung Châu đại lục lúc nào?
Mà Tư Mã Trường Cầm và Kim Mộ đều gọi Hạ Hiệt tiền bối, hẳn Hạ Hiệt là tu sĩ Đại Thừa?
"Được rồi, những chuyện này cũng không phải ngươi ta có thể quyết định, đến lúc đó nghe lệnh làm việc là được." Tư Mã Trường Cầm cười ha ha nói.
"Nói cũng đúng, chúng ta vẫn nên làm tốt chuyện trước mắt, liên quan tới Thiên hỏa, cụ thể an bài như thế nào, kính xin Tư Mã đạo hữu chỉ rõ." Kim Mộ cười bồi một chút, hỏi.
"Vẫn là phải tìm ra Thiên hỏa trước, rồi nói cái khác, ngày nay Vạn Yêu quốc nhìn chằm chằm, dựa vào nhân thủ của chúng ta tất nhiên không đủ, tốt nhất là phát động tán tu trong thành, để bọn hắn cùng nhau xuất lực, làm chuyện cực khổ nhất, chúng ta thì lưu lại dư lực, ứng đối nguy hiểm tiềm ẩn." Tư Mã Trường Cầm êm tai nói.
"Ta cũng đang có ý này." Kim Mộ liên tục gật đầu.
Hai người sau đó bàn sâu kế hoạch chi tiết, tốn không ít thời gian, mới định ra hết thảy.
Viên Minh nghe hết hai người đối thoại, cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Thời gian phụ thể cũng không còn nhiều, hắn lẳng lặng chờ đợi ý thức trở về bản thể.
"Tốt, ta đi an bài nhân thủ rải tin tức, đạo hữu tạm nghỉ ngơi trước, chậm nhất ba ngày sau là có thể chuẩn bị xuất phát." Kim Mộ nói xong đứng dậy.
"Thành chủ chậm đã, vẫn còn một chuyện quên thỉnh giáo, hôm nay chúng ta nhìn thấy vị Vạn đạo hữu kia, chẳng biết Kim thành chủ có biết rõ lai lịch của hắn không?" Đúng lúc này, Tư Mã Trường Cầm đột nhiên hỏi.
Trong lòng Viên Minh hơi động, nhìn về phía Tư Mã Trường Cầm.
"Hắn? Trên tay của ta tạm thời không có bao nhiêu tin tức, chỉ biết người kia là Nam Thượng Phong Đại La phái mang tới, là tán tu, còn lại, còn cần phái người nghe ngóng." Kim Mộ lộ vẻ làm khó.
"Vậy làm phiền thành chủ." Tư Mã Trường Cầm gật gật đầu.
Kim Mộ đáp ứng, sau đó vội vàng rời đi, lưu lại Tư Mã Trường Cầm một mình ngồi trong phòng, bưng trà uống.
Hơi nước trà lượn lờ bay lên, lúc bưng lên, càng che đi khuôn mặt Tư Mã Trường Cầm.
Trong ánh sáng mông lung, chỉ có con ngươi y hơi tỏa sáng, tựa như cái bóng ánh trăng sao trời trong nước, để cho người nhìn không thấu.
Viên Minh phụ thể lúc này cũng kết thúc, quay trở về bản thể.
Tư Mã Trường Cầm quả nhiên bắt đầu nhắm vào hắn, bất quá thân phận của hắn là giả, cũng không sợ Tư Mã Trường Cầm và Kim Mộ tra ra.
Viên Minh trầm ngâm, cân nhắc bước tiếp theo.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Viên Minh còn đang trong phòng tĩnh tâm tu luyện, chợt nghe phía ngoài truyền đến thanh âm Nam Thượng Phong.
"Vạn đạo hữu, mau ra đây, có tin tức mới!" Gã cất cao giọng nói.
"Thì sao?" Viên Minh bất đắc dĩ, đứng dậy mở cửa, để gã vào phòng.
"Ta vừa mới nhận được tin tức, nói quá trình thương thảo của Kim Mộ và bọn sư phụ ta, cuối cùng quyết định chọn lựa nhân thủ trong thành, tổ chức đại bộ đội, tiến về Hoả Nham sa mạc tìm kiếm Thiên hỏa." Nam Thượng Phong hào hứng nói.
"Ồ? Bọn hắn không định dùng người nhà à? Không sợ Thiên hỏa bị những người khác đạt được?" Viên Minh đã sớm biết kế hoạch của Tư Mã Trường Cầm, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Theo lệ cũ khẳng định sẽ dùng người một nhà, bất quá Thiên hỏa xuất hiện cấp bách, Vạn Yêu quốc cũng nhìn chằm chằm, đợi thêm người đến chỉ sợ không còn kịp. Mà lần này bọn hắn cũng bỏ hết cả tiền vốn, chỉ cần tham dự, về sau có thể đạt được ban thưởng bảo vật xứng với tu vi, mà nếu như trong đó có người tìm được Thiên hỏa, thậm chí có thể được chư vị Pháp Tướng chung nhau hứa hẹn một nguyện vọng." Nam Thượng Phong giải thích.
"Điều kiện phong phú như thế, muốn tham dự cần có yêu cầu gì?" Viên Minh lộ vẻ suy tư.
"Không có yêu cầu, bất luận tu vi cao thấp, chỉ cần không phải Ma tộc hoặc yêu tộc, là có thể báo danh tham gia." Nam Thượng Phong lập tức nói.
"Xem ra, bọn hắn muốn tìm nhiều pháo hôi, dò đường cho bọn hắn." Viên Minh chậm rãi nói.
"Tuy nói thế, nhưng có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần tham gia là sẽ lấy được, bản thân Thiên hỏa lại là đại cơ duyên, thật sự làm cho người ta động tâm, chỉ sợ vẫn có không ít người đi." Nam Thượng Phong lại nói.
"Ngươi cũng không thiếu những vật này, vì sao hào hứng nói việc này cho ta?" Viên Minh nhìn về phía Nam Thượng Phong.
"Cái này... Không phải là vì Vạn đạo hữu sao, dù sao ta thấy ngươi cũng rất hứng thú với Thiên hoả, cho nên mới ..." Ánh mắt Nam Thượng Phong rời rạc, vừa cười vừa nói.
"Nói dễ nghe, sợ không phải là vì sư phụ ngươi buộc ngươi đi, ngươi mới nghĩ cách kéo ta theo, yểm hộ cho ngươi." Viên Minh một câu nói toạc ra ý nghĩ của gã.
Nam Thượng Phong cười ngượng ngùng hai tiếng, ngầm thừa nhận.
Bất quá Viên Minh cũng không tính toán, Nam Thượng Phong nói không sai, hắn quả thật có ý đồ với Thiên hoả, ngày nay có thể quang minh chính đại tiến đến tìm kiếm, cũng phù hợp tâm ý hắn.
"Cũng không phải là không thể đi. Ngươi chờ một chút, ta còn có việc phải xử lý, đợi xử lý xong lại đi báo danh với ngươi." Viên Minh suy nghĩ một chút nói.
"Tốt, vậy để ta đi rủ Ô đạo hữu cùng đi." Nam Thượng Phong liên tục gật đầu, quay người đi đến gian phòng Ô Lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận