Tiên Giả

Chương 652: Thăm dò

Vì không làm cho Sâm La Phái và Bàn Ti Đảo cảnh giác, Viên Minh và Tịch Ảnh cố ý huyễn hóa ngoại hình, che giấu tu vi, lấy thân phận người Tiêu gia tiến vào phường thị. Có Tiêu Phương Thành đi phía trước, bất luận phương nào cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đến bọn hắn, thích hợp cho bọn hắn trong bóng tối vạch kế hoạch phá cục.

"Cũng tốt, trước khi người Bàn Ti Đảo và Sâm La Phái đến, Tiêu Phương Thành ngươi cải trang, đừng để người sớm nhìn ra sơ hở là được." Viên Minh gật gật đầu, thuận miệng phân phó.

Tiêu Phương Thành gật gật đầu, thu hồi la bàn, quay người rời phòng, tận lực giữ gìn đại trận vận chuyển.

Trong phòng, Viên Minh và Tịch Ảnh tiếp tục thảo luận thủ đoạn phá cục.

"Điểm mấu chốt kỳ thật vẫn trên người Bàn Ti Đảo, thân phận ngươi ta hôm nay tương đối đặc thù, không nên chính diện tham dự việc này." Viên Minh phân tích.

"Kỳ thật cũng không có gì, phụ thân sớm muộn cũng sẽ biết rõ thái độ của ta, lúc ngươi mưu tính kế hoạch không cần lo lắng quá nhiều." Tịch Ảnh khẽ lắc đầu.

"Ta biết, chỉ là chuyện này bỏ qua Vu Nguyệt Giáo, kỳ thật vẫn là Bàn Ti Đảo cùng Sâm La Phái tranh đấu, nào có đạo lý bọn hắn không xuất lực, mà chúng ta lại đè vào trước chứ." Viên Minh cười nói.

"Ân, bất quá đầu Ngũ Hành linh mạch kia có tác dụng rất lớn với chúng ta, thay vì đợi ngày sau bị hai phái chiếm đi, không bằng chúng ta động thủ trước, lấy Ngũ Hành Linh tủy đi, lấy chỗ tốt vào tay đã." Ánh mắt Tịch Ảnh sáng lấp lánh, tràn đầy kích động.

"Ngươi ngược lại nghĩ giống ta, bất quá Bàn Ti Đảo và Sâm La Phái giám sát chặt chẽ, ngươi ta muốn chui vào còn phải bốc lên một chút phong hiểm." Viên Minh nhắc nhở.

"Cho nên loại chuyện này, đương nhiên phải để kẻ chuyên nghiệp đi làm."

Tịch Ảnh cười cười, nhẹ nhàng vỗ Linh Thú Đại, Ngân Không và Ngũ Hành đồng tử từ trong túi chui ra, rơi xuống trước mặt hai người.

"Sau khi chui vào Ngũ Hành linh mạch, các ngươi chỉ cần tìm ra giấu kỹ Ngũ Hành Linh tủy là được, tạm thời không cần trở về, ở nơi đó tu luyện một hồi, đối với các ngươi cũng có chỗ tốt, chỉ là cẩn thận chia ra để tránh bị phát hiện." Tịch Ảnh miêu tả sơ vị trí linh mạch, ra lệnh.

Nghe vậy, Ngân Không và Ngũ Hành đồng tử đều vô cùng hưng phấn, liên tục biểu thị nhất định hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lóe lên ánh bạc, biến mất ngay tại chỗ.

Một ngày sau.

Trên không Trúc Hải phường thị, Hắc Hổ và Tiêu Phương Thành đứng sóng vai, mặt hướng ra biển cả, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Trong chốc lát, một chiếc phi thuyền to lớn chậm rãi xuất hiện trên mặt biển, phi thuyền có màu tím đen, thân thuyền tràn đầy hoa văn màu trắng như mạng nhện, trên cột buồm cắm một mặt tử kỳ, trên đó viết hai chữ "Bàn Tơ" thoạt nhìn rất tà dị.

Trên mũi tàu có hai người, một ngồi một đứng.

Người ngồi là một nữ tử có khuôn mặt yêu diễm, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, một đôi mắt hoa đào trăng khuyết giống như ngủ mà không phải ngủ, đôi môi đỏ nhạt anh đào nửa mở, một thân trường bào tím đen bó sát người, khiến thân hình lồi lõm, đầu đầy tóc tím nhạt rủ xuống vai trái, ngực căng lên, khiến cho vạt áo trước người cũng không dán vào thân thể.

Sau lưng nữ tử đứng đấy một vị nam tử có khuôn mặt hơi giống Hắc Hổ, chỉ là thần sắc gã có chút cứng ngắc.

Phía sau hai người, trên boong thuyền còn đứng mười vị tu sĩ Kết Đan, trong đó còn có huynh trưởng Tiêu Ảnh là Tiêu Dao.

Hắc Hổ và Tiêu Phương Thành nhìn thấy phi thuyền, mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng vào lúc này, phía sau bọn hoj bỗng truyền đến một hồi tiếng vang ù ù, mặt đất rung động, như có cự vật to lớn đang đến gần.

Bọn họ kinh ngạc quay đầu, tiếp theo thấy trong rừng trúc mênh mông, một con cự thú to lớn cao mười trượng bò ra.

Toàn thân cự thú ố vàng, đầu trâu thân rắn, bò trên mặt đất nhưng tốc độ lại cực nhanh, thậm chí không thua tốc độ tu sĩ Kết Đan phi độn.

Trên đỉnh đầu cự thú, La Vĩnh Kỳ chắp hai tay sau lưng, phong khinh vân đạm trông về phi thuyền trên biển phía xa, ánh mắt chạm với nữ tử ở mũi tàu, sắc mặt nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn không ra đối địch gì cả.

Mà sau lưng y, Hình Dung cùng một tên nam tử Nguyên Anh kỳ cõng đao khoanh tay đứng yên, ánh mắt đảo qua Tiêu Phương Thành, không lộ ra bất kỳ biểu lộ gì.

Trừ ba vị Nguyên anh này, trên lưng cự thú còn đứng tám vị tu sĩ Kết Đan, số lượng tuy ít hơn Bàn Ti Đảo, nhưng tu vi chỉnh thể lại ẩn ẩn áp đảo.

Rất nhanh, phi thuyền và cự thú tới gần Trúc Hải phường thị, mà tựa hồ giữ vững ăn ý nào đó, bọn họ đều đứng cách phường thị khoảng mười dặm, một đám tu sĩ Kết Đan thì ở trên cự thú và phi thuyền, chỉ có tu sĩ Nguyên anh đứng dậy bay qua, tụ họp trên không phường thị.

"Ha ha, không ngờ, nhiều ngày không gặp, Tiêu đạo hữu đã đột phá Nguyên anh, dưới trướng Lạc đảo chủ lại có thêm một viên mãnh tướng, thật sự là đáng mừng." La Vĩnh Kỳ nhìn Tiêu Phương Thành, mở miệng trước, nói lại không liên quan chuyện linh mạch.

Nhưng nghe nói thế, sắc mặt Tiêu Phương Thành lại trầm xuống, mà nữ tu Lạc Chu là Bàn Ti Đảo chủ cũng cười lạnh một tiếng.

"La đạo hữu là lão tổ Sâm La Phái, dùng lời này châm ngòi ly gián, sợ là hơi bôi nhọ thân phận của mình đấy? Bàn Ti Đảo ta và Hồng Liên đảo đời đời giao hảo, chưa bao giờ có ý chiếm đoạt, há lại có câu thuộc hạ dưới trướng?" Hai tay Lạc Chu ôm ngực nói.

"Ngươi nói vậy thì như ngươi nói đi." La Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, lắc đầu.

"Được rồi, bỏ qua mấy chuyện ly gián bày đi, trực tiếp nói chính sự. Chỗ Ngũ Hành linh mạch kia, Bàn Ti Đảo ta bắt buộc phải có, tối đa chỉ cho các ngươi một chút tài nguyên đền bù để trao đổi linh mạch, chẳng biết ý La đạo hữu thế nào?" Lạc Chu khoát tay chặn lại, hỏi.

"Không được, chỗ linh mạch kia, Sâm La Phái chúng ta cũng sẽ không từ bỏ, đạo hữu nếu khăng khăng độc chiếm, vậy chúng ta cũng không cần phải thương lượng." La Vĩnh Kỳ lắc đầu, ngữ khí vẫn như cũ không nhanh không chậm.

"Ý La đạo hữu là?" Lạc Chu không buồn bực chút nào, hiển nhiên cũng biết Sâm La Phái tuyệt không có khả năng tiếp nhận lời đề nghị của mình.

"Cùng nắm giữ, tự khai phát phần của mình." La Vĩnh Kỳ thản nhiên nói.

"Ha ha, La đạo hữu nói ngược lại đơn giản, dù vậy, phân chia thế nào, cũng nên có quy định cụ thể?" Lạc Chu khẽ cười một tiếng nói.

"Đó là tự nhiên, bất quá chi tiết những quy tắc này, nào cần những Nguyên anh chúng ta ra tay, vẫn nên để những thủ hạ trưởng lão Kết Đan bàn luận. Đi, hôm nay đi một ngày đường, ta cũng cảm thấy mệt mỏi, cụ thể thương thảo tranh luận thế nào, chờ ngày mai lại bắt đầu đi." La Vĩnh Kỳ lắc đầu, quay người dẫn Hình Dung cùng nam tử cõng đao bay trở về cự thú.

Lạc Chu nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt chớp động một lát, cũng không lên tiếng ngăn cản.

"Đảo chủ, La Vĩnh Kỳ lần này cũng quá dễ nói chuyện đi, trong đó có trá không?" Phía sau nàng, Hắc Hổ nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Hừ, có trá là chắc chắn, lấy tính tình La Vĩnh Kỳ hắn, nguyện ý ngồi xuống đàm phán với chúng ta rất không thích hợp, tối nay ngươi và Hắc Báo canh chừng doanh trại Sâm La Phái đi, nếu như phát hiện tình huống thế nào nhớ lập tức thông báo." Lạc Chu phân phó.

"Vâng." Hắc Hổ và tu sĩ Nguyên Anh đi theo Lạc Chu cùng đáp.

"Tối nay vất vả Tiêu đạo hữu một chút, kính xin bảo trì đại trận liên tục vận chuyển." Lạc Chu bỗng nhìn về phía Tiêu Phương Thành, trong mắt hình như có quang mang chớp động.

"Lạc đảo chủ yên tâm, ta sẽ toàn lực ứng phó." Tiêu Phương Thành chắp tay, thần sắc thản nhiên, phảng phất chưa từng sinh dị tâm.

Màn đêm buông xuống, giờ Tý, phủ thành chủ Trúc Hải phường thị.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên ngoài phòng.

"Mời vào."

Theo âm thanh lười biếng đáp lại, Tiêu Phương Thành đẩy cửa vào, thi lễ với Lạc Chu đang dựa nghiêng vào giường êm.

"Lạc đảo chủ."

"Là Tiêu đạo hữu à, muộn như vậy tới tìm ta, là trận pháp phường thị xảy ra vấn đề?" Lạc Chu hỏi.

Trong lúc nói chuyện, một con nhện không đáng chú ý tự rơi xuống, vô thanh vô tức lặng lẽ bò tới Tiêu Phương Thành.

"Trận pháp không có việc gì, chỉ là đảo chủ và chúng đệ tử Bàn Ti Đảo sợ là gặp phải nguy hiểm." Tiêu Phương Thành ngẩng đầu nói.

"Ồ? Tiêu đạo hữu sao lại nói như vậy, ta nghe cảm thấy sợ hãi đấy." Lạc Chu tựa hồ khá kinh ngạc, ngồi thẳng lên.

Ngoài phòng, Viên Minh thông qua Hóa Hư thuật ẩn nấp thân hình, xa xa theo dõi hết thảy phát sinh trong phòng.

Mà lúc này hắn cũng mơ hồ cảm nhận được, trong giọng nói Lạc Chu mang theo một cỗ lực lượng vô hình, tựa hồ có thể vô tri vô giác ảnh hưởng thay đổi cảm nhận của Tiêu Phương Thành đối với nàng.

Bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng mục đích hắn để Tiêu Phương Thành gặp mặt Lạc Chu.

"Lạc đảo chủ có từng nghe nói đến Vu Nguyệt Giáo? Đó là giáo phái Hồn tu đã từng bị diệt, ngày nay tro tàn lại cháy, đang muốn ra tay nhất thống Vân Hoang, bọn hắn vì thế bố trí nhiều năm tại đây, mà tại Nam Cương này, đầu mâu chỉ hướng vừa vặn chính là Lạc đảo chủ cùng Bàn Ti Đảo." Tiêu Phương Thành thành khẩn nói.

"Thực sao? Tiêu đạo hữu nghe những tin tình báo này từ đâu? Chớ để người bên ngoài lừa dối." Lạc Chu há to miệng, lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng nếu quan sát kỹ, lại phát hiện trong mắt nàng một mảnh thanh minh, cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nàng tựa hồ đã sớm biết chuyện này?

Viên Minh đã nhận ra thần sắc dị dạng của Lạc Chu, trong lòng tỏa ra nghi hoặc.

Bất quá, hắn vẫn phân phó Tiêu Phương Thành, để lão kể lại âm mưu của Sâm La Phái:

"Nói ra thật xấu hổ, chuyện này vẫn là Hình Dung Sâm La Phái nói cho ta biết, hắn lấy Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp làm mồi, muốn để ta ngay lúc quý đảo cùng bọn hắn đàm phán đột nhiên phản loạn, điều khiển đại trận phường thị, hiệp trợ bọn hắn chém giết đảo chủ cùng nhị vị Hắc Hổ Hắc Báo tại chỗ, để chiếm đoạt quý đảo, hoàn thành thống nhất đại nghiệp Nam Cương. Mà phía sau bày mưu tính kế, chính là Hãm Không Tôn giả Vu Nguyệt Giáo."

"A, giỏi tính toán như vậy. Bất quá Tiêu đạo hữu, ngươi sớm không nói muộn không nói, nhất định hiện tại mới nói cho ta, là tranh thủ lợi ích à?" Lạc Chu hỏi, đồng thời ngón tay hơi co lại.

Viên Minh cũng đồng thời phát giác được, một con nhện bò tới cổ Tiêu Phương Thành, theo động tác ngón tay của Lạc Chu, đang muốn ngoạm cắn vào da của lão.

"Lạc đảo chủ có ý gì đây?" Được Viên Minh nhắc nhở, thần sắc Tiêu Phương Thành biến đổi, đưa tay bắt lấy con nhện nơi cổ, một tay bóp nát nó.

Lạc Chu thấy thế, hai mắt đầy hứng thú đánh giá Tiêu Phương Thành.

Mà Viên Minh cũng đồng thời phát giác được, ngay lọn tóc Lạc Chu tựa hồ hiện ra một đạo thần thức, đảo qua thân Tiêu Phương Thành.

Đạo thần thức này phi thường bí ẩn, nếu không phải Viên Minh lúc trước mượn Thâu Thiên Đỉnh thể nghiệm qua cường độ thần thức nửa bước Ngôn Vu, phi thường mẫn cảm loại thần thức dò xét này, chỉ sợ cũng không phát hiện được điểm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận