Tiên Giả

Chương 252: Tới đòi nợ

Căn cứ đánh dấu trên địa đồ, trong các cửa hàng bán đan dược tại Tiểu Hồ Thành, cửa hàng bán đan dược tu luyện Trúc Cơ kỳ không nhiều, cũng chỉ có hai nhà có danh khí cao nhất.

Một nhà là người quen biết cũ của hắn, là Trường Tiên Lâu do Trường Xuân Quan mở.

Không chỉ đan dược, trong Trường Tiên Lâu còn bán phù lục và linh tài, Viên Minh ngày nay vừa vặn có ít linh tài muốn bán, trên thân vẫn còn một khối Trường Tiên lệnh có thể hưởng đãi ngộ, đi Trường Tiên Lâu không có gì thích hợp bằng.

Nhưng Viên Minh vẫn đưa mắt nhìn một cửa hàng khác.

Rất nhanh, Viên Minh đến nhà này tên là "Thanh Mộc Lâu".

Hắn còn chưa vào cửa, liền nhìn thấy hai bên trái phải đại môn sắp chỉnh tề hai hàng bồn hoa ngọc thạch, bên trong trồng một loại linh thảo tên là Ninh Thần hoa, loại linh thảo này có mùi thơm rất nhạt, nhưng ngửi vào có thể an tâm ngưng thần, bởi vậy cũng là một trong phụ liệu Bồi Nguyên đan tại Luyện Khí kỳ.

Ninh thần hoa không phải là linh thảo hiếm thấy, nhưng bày trực tiếp ở cửa tiệm như thế, vẫn nổi bật lên mấy phần hào khí.

Viên Minh xuyên qua các chậu Ninh Thần hoa, đi vào trong phòng, lập tức cảm thấy một hồi thơm mát xông vào mũi, giương mắt nhìn, đã thấy trên kệ hàng trong tiệm bày đầy các loại linh thảo.

Những linh thảo này tựa hồ được chọn lựa đặc thù và bồi dưỡng, phát ra hương khí quấn giao cùng một chỗ, nhưng không làm người ta cảm thấy phức tạp khó ngửi, ngược lại chuyển hóa làm một mùi hương cực kì nồng đậm, đặc biệt khó quên.

Giữa kệ hàng, bọn tiểu nhị mặc trường sam màu xanh lục chào hỏi khách khứa, hoặc chỉnh lý linh thảo, cho dù lúc vung tay, di chuyển vài thứ, trên thân cũng mang theo một chút tu vi.

Viên Minh chợt phát hiện Hứa Thiên và La Tinh Nhi cũng ở trong tiệm, đang trao đổi cùng một gã hỏa kế phía sau quầy.

Viên Minh đang đánh giá trong tiệm, đúng lúc này, hoả kế trong cửa hàng chú ý tới hắn, lập tức đón, cười nói: "Tiền bối, các đồ vật dưới lầu đều là linh thảo hạ phẩm, chỉ sợ không lọt vào được pháp nhãn tiền bối, xin ngài theo ta dời bước lên lầu nói chuyện."

Viên Minh đến vì mua đan dược tu luyện Trúc Cơ kỳ, cho nên cũng không ẩn giấu tu vi, đi theo gã lên lầu, hỏa kế mời hắn đến nhã gian, dâng lên một chén trà thơm, mời hắn chờ một lát, sau đó quay người rời đi.

Viên Minh cố ý cầm Trường Tiên Lệnh trên tay.

Trong nhã gian trang trí với màu lục làm chủ, trên mặt bàn điêu khắc phần lớn là hoa cỏ, trong phòng cũng tràn ngập một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt, phá lệ thấm vào ruột gan.

Viên Minh cảm giác được cửa hàng này phục vụ không khác Nam Cương, khiến người ta cảm thấy như ở nhà.

Không lâu sau, một lão giả râu tóc bạc trắng mặc trường sam Mộc văn bước nhanh vào, cười nói với hắn:

"Bản điếm may mắn được tiền bối vào xem, thật sự là vinh hạnh đến cực điểm, tại hạ là là chưởng quỹ Khương Viễn, tiền bối nếu có gì cần, cứ nói là được."

"Ta chỉ tùy tiện xem." Viên Minh tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay vuốt vuốt lệnh bài màu trắng ngọc, tùy ý nói.

"Ha ha, tiền bối tới đúng nơi rồi! Không dối gạt tiền bối, không ít lão khách nhân đều là từ Trường Tiên Lâu tới, Sinh Diệp Tông ta mặc dù danh vọng hơi kém Trường Xuân Quan, nhưng về mặt đan dược lại không thua quá nhiều." Ánh mắt Khương Viễn khẽ lướt qua ba chữ "Trường Tiên lệnh" trên lệnh bài trong tay Viên Minh, nụ cười càng tăng lên mấy phần nói.

Thấy Viên Minh nghe vẫn bất vi sở động, Khương Viễn tiếp tục nói: "Đối với khách nhân tôn quý như tiền bối, Thanh Mộc Lâu chúng ta càng thêm coi trọng. Tấm Thanh Mộc Lệnh này xin tiền bối cất kỹ, ngoại trừ đãi ngộ từ Thanh Mộc Lâu, đan dược pháp khí cũng được giảm một thành."

Nói xong, lão lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài bằng gỗ màu xanh, hai tay đưa đến trước người Viên Minh.

"Vậy từ chối thì bất kính. Gần đây ta tu luyện cần một ít đan dược phụ trợ, các ngươi có đề cử gì không? Cũng có thể giới thiệu một chút đan dược chữa thương." Lúc này Viên Minh mới lộ ra mấy phần nụ cười, đưa tay tiếp nhận Thanh Mộc Lệnh lão giả đưa tới, mà Trường Tiên Lệnh trong tay thì đã bị hắn thu vào không biết từ lúc nào.

"Về chữa thương, Hồi Dương Đan cũng không tệ, có thể nhanh chóng trị liệu đa phần ngoại thương, mặt khác Sinh Cốt Đan càng hiệu quả hơn Hồi Dương Đan, chỉ là dược hiệu hoà tan tương đối chậm, không thích hợp trong lúc chiến đấu. Còn đan dược tu luyện, lấy tình huống của tiền bối, tự nhiên là dùng Tứ Linh Đan mà bản tông cải tiến, so với Tứ Linh Đan bình thường, không chỉ dược hiệu cao hơn mấy phần, lại không dễ sinh ra tính kháng dược, cho dù sau này đột phá trung kỳ, vẫn có thể phối hợp phục dụng với những đan dược khác."

Khương Viễn nói xong, đứng dậy đi ra ngoài phòng chờ phân phó hỏa kế một chút, rất nhanh tên hỏa kế đi rồi quay lại bưng theo một cái khay đặt ba bình sứ.

Viên Minh cầm bình sứ lên, theo thứ tự mở ra ba bình đan dược.

Hồi Dương Đan có màu sắc ửng đỏ, đổ vào trong lòng bàn tay có một cảm giác nóng nhẹ, mùi thơm cũng không nồng đậm. Sinh Cốt Đan thì ngược lại, không chỉ toàn thân trắng như tuyết, còn mang theo mùi thơm nồng đậm kéo dài thơm mát, sờ trong tay cũng thấy ấm áp.

So sánh với chúng, Tứ Linh Đan bình thường hơn không ít, không chỉ không có dị sắc hoặc là mùi thơm mát, ngoại hình cũng thường thường không có gì khác lạ.

Viên Minh trước khi đến, đã tìm hiểu Tứ Linh Đan chính là đan dược phụ trợ tu luyện Trúc Cơ kỳ tương đối thường gặp, nên trực tiếp mở miệng nói:

"Nói một chút giá cả đi."

"Hồi Dương Đan và Sinh Cốt Đan thì mỗi bình năm mươi linh thạch, mà Tứ Linh Đan cải tiến một bình hai trăm bảy mươi linh thạch, giá ngang Tứ Linh Đan trên thị trường, nhưng hiệu quả càng tốt hơn. Đây đều là giá gốc, tại lầu hai cũng có ghi rõ." Khương Viễn nói như thế.

Viên Minh mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn âm thầm líu lưỡi với giá cả so với đan dược lúc ở Luyện Khí kỳ.

Đây vẫn chỉ là đan dược thích hợp với Trúc Cơ kỳ.

Khó trách Tu Tiên Giới lưu truyền một câu nói, cái gọi là tu tiên, ngoại trừ tư chất, kỳ thật tu chính là tài nguyên, không nói đến những thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, hoặc là đan dược công hiệu đặc thù cao cấp, dù những đan này tương đối bình thường, cũng không phải tu sĩ phổ thông có thể dùng lâu dài.

Nếu dùng lực lượng tông môn hoặc gia tộc cung ứng cho một tu sĩ, tốc độ gã tu luyện tự nhiên không phải tán tu không nơi nương tựa có thể theo đuổi.

Mặc dù tiến giai đến Trúc Cơ kỳ, thọ nguyên có thể đạt tới hơn hai trăm tuổi, nhưng hơn phân nửa tán tu sợ rằng sẽ tốn hao tuyệt đại đa số thời gian đi tìm kiếm các loại cơ duyên, hoặc là thu thập các loại tài nguyên, chân chính có thể trầm tâm bế quan tu luyện, chỉ sợ cũng chưa chắc có bao nhiêu.

Ý niệm trong lòng hắn chuyển động, dùng lý do lần đầu đến thăm muốn dùng thử, mua mỗi loại một bình kể cả Tứ Linh Đan. Trước khi đi còn nói bóng nói gió hỏi thăm được một cửa hàng trong thành chuyên mua bán linh tài là "Xích Luyện Đường", biết rõ phía sau là Thiên Hỏa môn là tông môn đến từ Triệu quốc.

Hắn rời Thanh Mộc Lâu, tìm một gian khách sạn, thử công hiệu Tứ Linh Đan, phát hiện hiệu quả xác thực không tầm thường, đi một chuyến đến Trường Tiên Lâu trước, sau đó thẳng đến Xích Luyện Đường. Tiếp đó, vẫn quyết định bán ra linh tài cùng pháp khí không dùng được cho Xích Luyện đường.

Trong lúc đó còn ngoài ý muốn biết được, cây độc giác hoả hồng mà trước đây Hỏa Sàm Nhi lấy được tại Lý Hỏa Sơn, chính là sừng nhọn Hoả Tê của yêu thú cấp hai, là một loại chủ tài có thể luyện chế Thượng phẩm Pháp khí Hoả thuộc tính, rất là hi hữu, sau một phen trả giá bán được sáu trăm năm mươi linh thạch.

Kể từ đó, linh thạch trong nhẫn trữ vật hắn, cuối cùng có khoảng gần bốn ngàn.

Thế là Viên Minh quay về Thanh Mộc Lâu, tìm tới chưởng quỹ Khương Viễn, một hơi lại mua mười lăm bình Tứ Linh Đan. Sau đó biết đối phương yêu thích thư hoạ, trò chuyện không bao lâu trò lại hận làm bằng hữu quá muộn, lại bảo đối phương giảm giá thêm một thành.

"Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm thêm linh thạch, bế quan, mười bình đan dược này dùng cũng không được lâu." Thần thức Viên Minh đảo qua nhẫn trữ vật, trong đó còn sót lại không đến một ngàn linh thạch, tự lẩm bẩm.

Hắn đang có chút sầu muộn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ văn thư, lật xem mấy lần, trong lòng hiện lên một ý niệm.

Gần nửa ngày sau, phía tây Tiểu Hồ Thành, nơi trú quân Quảng Lợi Tán Minh.

Là tán minh nổi danh tại Đại Tấn, phân hội Quảng Lợi Tán Minh trải rộng tại mỗi một tòa phường thị Đại Tấn, Tiểu Hồ Thành tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn tấm biển trước nơi trú quân, xác nhận không tìm sai chỗ, tiếp đó nhìn hộ vệ trước cửa, đi ra phía trước, mở ra văn thư trong tay.

"Ta tới đòi nợ!"

Hộ vệ giữ cửa giận dữ, gã gia nhập Quảng Lợi Tán Minh nhiều năm như vậy, đều là bọn họ đòi nợ người khác, chưa từng gặp loại tình huống này, nên muốn cho Viên Minh một bài học.

Nhưng khi ánh mắt gã đảo qua văn thư trong tay Viên Minh cùng Trường Tiên Lệnh, lửa giận trong nháy mắt nén trở về.

Gã hoài nghi bản thân hoa mắt, vừa định đưa tay cầm lấy văn thư, Viên Minh lại thu văn thư vào.

"Để Minh chủ các ngươi tới gặp ta." Viên Minh lạnh nhạt nói.

Thủ vệ nhìn Viên Minh một chút, thấy hắn mặc chính là trang phục Trường Xuân Quan, nên không dám thất lễ,

Gã tranh thủ mời hắn vào nơi trú quân, sau đó xoay người đi mời phân hội trưởng.

Viên Minh chờ trong sương phòng giây lát, không lâu sau, một gã thanh niên ăn mặc kiểu văn sĩ mỉm cười đi ra.

"Ha ha, ta nói sáng sớm hôm nay sao đầu cành lại có Hỉ Thước gọi, thì ra là có bằng hữu Trường Xuân Quan tới, tại hạ là quản sự nơi đây, Trương Lỗ Hạ, không biết các hạ họ gì?"

"Lời khách sáo thì miễn đi, gia sư Hứa Trường Thanh, hôm nay tới đây, chỉ là vì đòi nợ Quảng Lợi Tán Minh các ngươi." Viên Minh đóng mặt lạnh, đập văn thư lên trên bàn.

Lúc này Viên Minh ngụy trang tu vi thành Luyện Khí kỳ, mà Trương Lỗ Hạ là phân hội trưởng Quảng Lợi Tán Minh, tu vi tự nhiên đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Gã thấy Viên Minh chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ lại dám kêu hét với mình, cũng tức giận trong lòng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.

Nhưng khi gã cầm văn thư Viên Minh lấy ra, liền lúng túng cười bồi.

"Tờ văn thư này..."

"Thế nào? Quảng Lợi Tán Minh các ngươi tính không nhận nợ?" Viên Minh hừ lạnh một tiếng nói.

"Đâu có, chỉ là can hệ trọng đại, ta cần liên lạc Minh chủ một chút, mới có thể ra quyết định, xin ngồi tạm, ta đi một chút sẽ quay lại." Trương Lỗ Hạ gượng cười nói.

Dứt lời, gã cầm văn thư vội vàng đi, mà Viên Minh cũng không lo lắng gã xé bỏ chứng cứ, ung dung ngồi trong phòng, chờ câu trả lời của gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận