Tiên Giả

Chương 856: Âm hồn bất tán

Không bao lâu, Viên Minh đi theo Nam Thượng Phong tới một gian phòng rộng khoảng trên dưới hai mươi trượng gì đó, mặt đất cũng như bốn phía trên vách tường đều khắc rõ từng vòng phù văn huyền ảo phiền phức, hiển nhiên là phân bố không chỉ một cái pháp trận.
“Nơi này là chỗ ta thi thoảng sẽ bế quan tu luyện, pháp trận trên tường cùng mặt đất đều là dùng để phụ trợ tu luyện cũng như phong cấm mật thất.” Nam Thượng Phong sợ Viên Minh hiểu lầm nên vội vàng lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Viên Minh chỉ quét qua rồi gật đầu nói : ”Pháp trận cấp năm Vạn Tượng Tụ Linh trận cùng cấp bốn Bách Môn Phong Cấm trận, cũng không tệ lắm…sửa đổi một chút cũng có thể dùng.”
“Ngay cả pháp trận cấp năm mà Vạn đạo hữu cũng có thể cải tiến ư, bội phục!” Nghe Viên Minh nói như thế, Nam Thượng Phong không khỏi ngạc nhiên.
Gã càng lúc càng phát hiện ra người trước mắt này sâu không lường được.
“Đây là ba khối linh mộc kia, kính xin Vạn đạo hữu nhận lấy.” gã lập tức cầm ba cái hộp gỗ kia ra, đưa cho Viên Minh.
Viên Minh cũng không khách khí, cầm lấy cất đi và bảo : ”Nói giá!”
Nam Thượng Phong kinh sợ đáp : ”Chỉ là ba khối linh mộc mà thôi, không đáng giá nhắc tới, Vạn đạo hữu cứ an tâm thu là đủ.”
“Lời vừa nãy Vạn mỗ cũng đã nói, sẽ mua xuống giá gốc với đồ do ngươi mua được, chớ có khách sáo dối trá, báo cái số lượng linh thạch, hoặc là trao đổi cái khác linh tài cũng được.” Viên Minh nói.
“Không dối gạt Vạn đạo hữu, ba cái khối linh mộc này là ta dùng hai kiện pháp bảo có phẩm chất không tệ để đổi lấy, Vạn đạo hữu chỉ cần bỏ ra đồ vật đồng giá tới đổi là đủ.” Nam Thượng Phong nghe thế thì trong ánh mắt có hơi do dự một lát, rồi cũng quyết đoán nói ra.
Linh mộc cao giai mặc dù trân quý, nhưng công dụng chỉ có một, không đa dụng phổ biến bằng pháp bảo, chỉ có thể bán ra giá cao với những người đặc biệt cần dùng tới, chứ tới trong tay người bình thường thì giá trị của nó còn chẳng sánh được với pháp bảo đồng cấp.
Viên Minh nghe vậy, cân nhắc một phen rồi đem đám pháp bảo mà lúc trước đoạt được từ trên người đám Tử Mị cùng Diệp Vô Nhai ra bảy tám cái, bài tại trước mặt Nam Thượng Phong, mặc cho gã chọn lựa.
Nam Thượng Phong chỉ là nhìn lướt qua, lập tức liền bị một chiếc váy mỏng màu tím cùng một cái trâm cài đầu màu xanh biếc hấp dẫn ánh mắt.
Viên Minh đã nói vậy nên gã cầm hai kiện pháp bảo kia lên, xem xét rõ ràng một chút.
Trong đó thì chiếc váy màu tím kia có tên gọi là “Hợp Hoan Thiền Y”, chính là một kiện pháp bảo cao giai dùng để đoàn tụ song tu, do một vị trưởng bối ở Tố Nữ Phái ban thưởng cho Tử Mị, món đồ này phối hợp với công pháp song tu, có thể tăng lên tốc độ tu hành cực lớn đối với cả hai bên.
Còn chiếc trâm gài tóc xanh biếc như Ngọc Lục Bảo kia chính là dùng kỹ pháp đặc thù để luyện chế một cái lông vũ có ẩn chứa linh phách của Khổng Tước Yêu Vương thành một món pháp bảo loại công kích, chẳng những vừa đẹp mắt lại còn vừa ẩn chứa kịch độc, dùng để ám toán người khác, khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Hai kiện pháp bảo kia ta đều rất ưa thích, nếu Vạn đạo hữu đã nói thì dùng chúng để đổi đi.” Nam Thượng Phong lộ vẻ vui mừng, rõ ràng là khá thỏa mãn với hai món pháp bảo kia.
“Có thể!” Viên Minh gật đầu đáp ứng, không chút do dự nào.
“Đa tạ Vạn đạo hữu!” Nam Thượng Phong vui vẻ nói.
Gã đã rất nóng lòng muốn tìm những nữ tu kia để thử hiệu quả của món pháp bảo “Hợp Hoan Thiền Y” này rồi.
“Cái Hoan hỉ Thiền này lúc nào tham ngộ cũng được, nhưng chuyện đã đáp ứng với ta cũng đừng có quên, mặt khác, ta nhắc ngươi lại một câu, nếu như ta đã dám ở bên trong không gian linh bảo này của ngươi, đương nhiên cũng có phương pháp để ra ngoài lúc nào cũng được, vì vậy ngươi cũng đừng tốn sức nghĩ xem có nên phong ấn ta tới chết ở trong này không, biết chưa?” Viên Minh liếc gã một cái, lạnh lùng nói ra.
Hắn có Thông Thiên Ma Trụ bên người, Bất Tử Thụ lại có khả năng xuyên toa Hư không, tất nhiên là không lo lắng chuyện cỏn con này.
“Vạn đạo hữu yên tâm, ta tuyệt đối không dám có bất kỳ ý nghĩ khác nào, kỳ thực thì giữa ta và Vạn đạo hữu cũng chỉ là hiểu lầm.” Nam Thượng Phong nghe vậy thì lạnh cả sống lưng, vội vàng nói.
“Được rồi, những người kia chắc cũng đã tỉnh, dẫn bọn họ ra ngoài đi, ta tạm thời ở nơi này của ngươi bế quan một quãng thời gian.” Viên Minh mở miệng nói ra.
Nam Thượng Phong lĩnh mệnh, lập tức chạy ra ngoài như được đại xá.
Gã dẫn theo Nguyễn Liên Vũ và Nguyễn Liên Tín đã tỉnh lại, cũng đánh thức toàn bộ những người khác nữa rồi đều đưa hết ra ngoài.
Sau khi tỉnh lại, cả đám người ít nhiều đều có chút mờ mịt, cảm giác giống như bản thân vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
“Các ngươi đều nghe cho ta, trước mắt có một cái nhiệm vụ giao cho các ngươi, cần phải cố gắng đi làm.” Nam Thượng Phong cũng chẳng mở miệng giải thích gì cho bọn họ, mà mở miệng ra dặn dò công việc luôn.
“Xin thiếu chủ phân phó!” những người còn lại lập tức ôm quyền đáp.
“Thả ra tin tức, liền nói Nam Thượng Phong ta muốn thu tập đại lượng linh mộc cao giai, giá cả dễ thương lượng, đồ vật càng tốt giá càng cao, tới trước mua trước.” Nam Thượng Phong khoát tay áo lên nói.
Mặc dù Viên Minh không muốn cầu gã mua sắm linh mộc cao giai, nhưng bản thân gã vốn chẳng phải là một người có tâm tư vụng về, bây giờ mệnh đang nằm trong tay người kia, tự nhiên phải nghĩ biện pháp lấy lòng.
“Tuân mệnh!” đám người cùng nhau ôm quyền, ai đi đường nấy.
Nam Thượng Phong thì dẫn hai tên hộ vệ theo, cũng rời khỏi khách sạn.
Trong mật thất Không Vũ Điện, Viên Minh thông qua phù văn Hồn Hàng, cảm ứng được cử động của Nam Thượng Phong.
Phù văn Hồn Hàng dùng cho Nam Thượng Phong chính là đặc thù, hắn đem một con Hồn Nhan nội trú ở bên trong, để cầu vạn toàn, đồng thời cũng có thể giám thị Nam Thượng Phong tốt hơn.
Viên Minh rất nhanh thu tầm mắt lại, đem ba khối linh mộc cao giai vừa mới có được ra, đút cho vỏ cây Thế Giới Chi Thụ, Vạn Mộc Bản Nguyên Chi Lực bên trong vỏ cây lại lần nữa gia tăng không ít.
Sau ba ngày, trong lúc Nam Thượng Phong còn đang bận bịu thông qua đủ loại con đường để giúp “Vạn Thiên Nhân” sưu tập linh mộc cao giai, thì một người ngoài ý muốn lại tìm tới cửa.
Khi Nam Thượng Phong nhìn thấy người kia, cũng không khỏi sững sờ, hỏi : ”Chúc Ngu sơn chủ, sao ngươi lại tới đây?”
“Nam công tử, cũng may đã tìm thấy ngươi, nhanh đi với ta một chuyến, người của Bạch Đế Thành cùng Thiên Long Điện đã tới, muốn mời ngươi tới gặp mặt.” Chúc Ngu vội vàng nói.
“Tìm ta? bọn hắn tìm ta làm cái gì?” Nam Thượng Phong khẽ nghiêng ghế về phía sau, rồi đưa chân của mình gác lên mặt bàn.
“Đương nhiên là vì chuyện Vạn Bảo đấu giá hội, hành động lần này không được để mất.” Chúc Ngu nói ra.
“Đám người kia quá phiền phức , ta không muốn giao tiếp cùng với bọn hắn, ngươi thay ta xử lý chẳng phải được rồi?” Nam Thượng Phong thở dài nói ra.
“Đây là mệnh lệnh của tông chủ, không thì ta há có thể làm phiền ngươi!” Chúc Ngu cười khổ đáp.
“Nếu đã là mệnh lệnh của sư phụ, vậy thì đi thôi, hiện tại xuất phát luôn, nói xong sớm về sớm.” Nam Thượng Phong nghe là mệnh lệnh của tông chủ Đại La Phái thì miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế.
Chúc Ngu nhanh chóng dẫn gã rời khỏi nơi ở, rất nhanh đã đi tới một cái khách sạn khác ở bên trong phường thị.
Khác với sự náo nhiệt kẻ đến người đi như những cái khách sạn khác, nơi này hầu như nhìn không thấy người mấy, bầu không khí cũng có một loại khí tức căng thẳng rất khó diễn tả.
“Thật là một đám đồ đần, một cái khách sạn đang tốt, làm thành kiểu này, sợ người khác không biết nơi này có vấn đề sao?” Nam Thượng Phong lắc đầu khinh thường, đi vào một nhã gian nằm ở chỗ sâu bên trong.
Bên ngoài nhã gian có từng tầng sáng nhàn nhạt bao phủ, bên trong hiển nhiên đã mở ra cấm chế pháp trận.
Chúc Ngu đi tới cửa, tay của gã nhẹ nhàng vung lên, một đạo lưu quang đánh vào bên trên cánh cửa.
Trên cánh cửa nhộn nhạo một mảng gợn sóng màu vàng, sau đó kéo ra một cái vết rách cao hơn đầu người một chút, như là cửa vào lều vải màu vàng , bên trong truyền ra tiếng nói đứt quãng.
Nam Thượng Phong đẩy cửa ra, đi vào qua vét rách đó, Chúc Ngu cũng lập tức vào theo.
Rồi sau đó, cánh cửa như vết rách kia đóng lại, cái lều vải màu vàng cũng khép lại, mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu.
Không gian bên trong cánh cửa là một gian phòng khá rộng, ở giữa có bày một cái bàn tròn bằng gỗ màu đỏ, đã có bốn người đang ngồi vây quanh ở đó.
Trong đó có một vị là một công tử tuấn tú mặc đồ màu trắng, trên tay thì cầm một cái quạt xếp có hoa văn màu vàng, đang nhẹ nhàng phe phẩy.
Đối diện với vị công tử áo trắng là một cô gái còn trẻ, mặc một bộ váy hoa sen, tóc thì được thắt thành hai bím ngắn ở hai bên, trông vô cùng xinh đẹp trong trẻo, trên mặt hai người đều đang lộ vẻ tươi cười, hình như là đang bàn luận cái gì đó.
“Ngữ Hoàn sư muội, thật sự là đã lâu không gặp, hóa ra lần này Thiên Long Điện phái người qua đây là ngươi à, sớm biết như thế thì Nam mỗ đã tới đây sớm hơn rồi, đây là một chuỗi Thanh Ly Châu liên, mấy ngày trước ta nhìn thấy ở trên phường thị, chính là dùng mười tám viên Yêu đan của Thanh Lý Thú luyện chế thành, cùng sư muội rất là xứng đôi, để ta đeo lên cho ngươi trước đã.” Nam Thượng Phong mắt sáng lên, lập tức vừa đi về phía cô gái vừa lấy ra một chuỗi dây chuyền mày xanh lam, ân cần hỏi han chăm sóc.
“Không cần, Nam sư huynh vẫn là đưa cho đám cơ thiếp của ngươi đi!” cô gái váy ngắn lập tức thu lại nụ cười trên mặt, cũng chẳng nhìn Nam Thượng Phong lấy một lần, bên ngoài cơ thể hiện ra từng sợi hàn khí màu trắng, tràn ngập ra trong phạm vi ba thước.
“Những cơ thiếp kia làm gì có ai so qua được một phần vạn của Ngữ Hoàn sư muội chứ, cũng được, sư muội đã không thích Thanh Ly Châu Liên thì lần sau ta sẽ tìm cho ngươi đồ vật càng hiếm có hơn.” Nam Thượng Phong dừng bước, dường như vô cùng kiêng kỵ với những hàn khí màu trắng kia, lại cũng không hề rời đi.
“Nam huynh, Kim mỗ cũng ở nơi đây, tuy nói Long sư muội ở chỗ này nhưng ngươi cũng không thèm nhìn lão bằng hữu một chút, thật quá đáng mà.” Công tử áo trắng dùng quạt xếp gõ bàn một cái, giọng nói mười phần bất mãn.
“A, Kim Thần ngươi cũng ở đây à?” Nam Thượng Phong liếc tên đó một chút, không mặn không nhạt đáp.
Vị công tử áo trắng thấy vậy thì lập tức sầm mặt lại.
Bên trong Không Vũ Điện, Viên Minh đang quan sát mấy người trong sảnh này thông qua phù văn Hàng Hồn.
Bên cạnh vị công tử Kim Thần cùng cô gái gọi là Long Ngữ Hoàn kia còn ngồi hai người nữa, bất ngờ lại là đảo chủ Đông Cực Đảo Âu Dương Sắc cùng Lạc Già Sơn chủ Bạch Uyên, hai người đó vẫn không nói gì từ nãy giờ.
Đối với cái này thì Viên Minh cũng chẳng suy nghĩ gì.
Đông Cực Hải là khu vực nằm ở chỗ vắng vẻ, tài nguyên cằn cỗi, nhưng cũng là vùng đất có diện tích lãnh thổ bao la rộng lớn, Bích Long Đàm và Lạc Già Sơn có thể riêng phần mình thống lĩnh một bộ phận ở Đông Cực Hải, phía sau đều có chỗ dựa.
Hắn đã thấy qua ở trong ký ức của Nam Thượng Phong, chỗ dựa của Bích Long Đàm chính là Đại La Phái, còn phía sau Đông Cực Cung là có Bạch Đế Thành nâng đỡ, về phần Lạc Già Sơn lớn mạnh thì không thể tách rời khỏi Thiên Long Điện.
Vị công tử áo trắng cùng cô gái váy ngắn kia đều là người quen của Nam Thượng Phong, công tử áo trắng tên là Kim Thần, chính là con trai của thành chủ Bạch Đế Thành, mà cô gái váy ngắn tên là Long Ngữ Hoàn kia thì là đệ tử quan môn của điện chủ Thiên Long Điện.
“Nam huynh, chuyện phiếm thì sau này hãy nói, ngươi đã đến thì chúng ta có thể thương thượng chuyện chính của lần này một chút.” Kim Thần thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói ra.
Nam Thượng Phong tỏ vẻ không kiên nhẫn, thực sự ngồi xuống khoát tay áo nói : ”Cần phải thương lượng chuyện gì? Chẳng lẽ Vạn Bảo Đấu Giá hội muốn làm cái thao tác ngầm gì à? mỗi lần đấu giá hội đều có một màn như thế, quá là nhàm chán!”
“Nam huynh chớ gấp, cũng không phải là vì việc này, Âu Dương cung chủ, lần hành động này là ngươi dẫn đầu, thì ngươi hãy giải thích cặn kẽ một chút cho Nam huynh một cái đi.” Kim Thần nhìn về phía Âu Dương Sắc, nói.
Âu Dương Sắc gật nhẹ đầu, nhìn về phía Nam Thượng Phong nói : ”Nam công tử, lần này mới mấy vị tới đây gặp mặt là vì hai người: Viên Minh cùng Vân La tiên tử.”
Bên trong Không Vũ Điện, trong lòng Viên Minh lộp bộp một cái.
Hắn còn mới vừa suy đoán, Đại La Phái, Bạch Đế Thành, Thiên Long Điện mật hội ở đây bàn bạc chuyện gì, không nghĩ tới lại là vì bắt hắn!
“Xem ra nhóm người này thật đúng là âm hồn bất tán a!” Viên Minh thầm nghĩ, cũng không khỏi cười khổ sờ sờ mũi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận