Tiên Giả

Chương 410: Kim Long tiễn

Bên trong Cực Hỏa cảnh.

Nhiệt độ cực cao nướng đỏ hết thảy mọi thứ, sương trắng lượn lờ thỉnh thoảng bắn ra nhiều đốm lửa, mọi thứ nhìn qua như thể đều vặn vẹo biến dạng, thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy hồ dung nham lớn nhỏ không đồng đều, liên tục nổi lên bong bóng ùng ục.

Trên mặt đất đầy những tảng đá đỏ rực, Độc Cô Phong mang theo Tịch Ảnh bay đi, trên người cả hai đều có một tầng sáng màu xanh lam nhạt trong suốt hộ thể, ngăn cách nhiệt độ cao bên ngoài.

Trên mặt Độc Cô Phong không có vẻ hỉ nộ gì cả, chỉ là hai mắt không ngừng nhìn quanh mọi nơi, thần thức không ngừng dò quanh bốn phía như đang tìm kiếm thứ gì.

Tịch Ảnh không nói một lời đi theo phía sau. Thỉnh thoảng ánh mắt nàng vẫn nhìn quanh quanh, vẻ mặt lại bình thản hơn Độc Cô Phong rất nhiều.

Vào lúc này, Độc Cô Phong đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, đột nhiên tăng tốc lên.

Tịch Ảnh thấy vậy lập tức đi theo.

Hai người bay nhanh đến một ngọn núi cao chừng trăm trượng, vẫn còn đang phun ra nham thạch nóng chảy, rồi một vùng đất trũng rộng bao la xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vũng đất trũng này phủ đầy gạch đá màu đỏ thẫm hình thành nên một quảng trường màu đỏ khá lớn. xung quanh nơi này là hai tòa cung điện đen nhánh. Cung điện bên trái yên tĩnh im ắng, còn bên phải thì lại vang lên từng tràng âm thanh "ầm ầm ù ù" rất có quy luật, như thể tiếng sấm rền vậy.

"Chẳng lẽ là ở trong đây sao?" Độc Cô Phong do dự, thì thầm một tiếng. Gã chỉ cùng Tịch Ảnh dừng lại ở quảng trường này trong chốc lát, sau đó đi về phía cung điện bên trái.

Vào lúc này, hư không trước mặt bọn họ chợt lóe sáng, Nhan Tư Tịnh đột nhiên xuất hiện.

"Cấm chế dịch chuyển không gian? Ngươi là nữ tử bên người Vũ lão quái, sao lại xuất hiện ở đây?" Độc Cô Phong ngừng lại, nhướng mày.

Tịch Ảnh cũng dò xét Nhan Tư Tịnh từ trên xuống dưới, không nói lời nào cả..

"Tiểu nữ phụng mệnh của Tu La thượng nhân tiền bối, đến lấy mạng ngươi!" Nhan Tư Tịnh bình tĩnh nói.

"Lấy mạng ta? Chỉ bằng ngươi?" Độc Cô Phong khẽ giật mình, lập tức bật cười ha hả.

Nhưng một khắc sau, dáng cười của gã cứng ngắc lại. Gã nhìn thấy mặt đất cạnh quảng trường đột nhiên nứt ra, từng cột lửa đỏ phun ra biến toàn bộ quảng trường này thành một biển lửa.

Sóng lửa như những cơn sóng dữ ập đến từ bốn phương tám hướng bao phủ Độc Cô Phong cùng Tịch Ảnh lại, căn bản không để hai người trốn thoát được.

Quỷ dị là khi ngọn lửa đỏ chạm đến Nhan Tư Tịnh tức thì tách ra hai bên, không đụng đến chéo áo của nàng ta nữa.

Ngọn lửa này ẩn chứa hỏa thuộc tính Hỏa mãnh liệt, cực nóng, Độc Cô Phong cũng không dám coi thường. Gã há miệng phun ra một viên hàn châu trắng, đồng thời đánh một đạo pháp quyết đi vào bên trong.

Một vòng bảo hộ hình bầu dục xuất hiện bao quanh người gã, đồng thời gã cũng tung mình bay lên không trung như muốn chạy thoát khỏi quảng trường đỏ thẫm này trước.

Tịch Ảnh cũng tế ra pháp bảo là một lá cờ lớn thêu hình hỏa phượng, ngăn cách ngọn lửa xung quanh, trốn chạy vào không trung.

Vào lúc này, ngọn lửa nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành mặt lưới lửa khổng lồ chắn phía trên hai người.

Sắc mặt Độc Cô Phong trở nên ngưng trọng, lòng bàn tay gã tản ra một luồng sáng đen, một thanh hắc kiếm nhanh chóng bắn ra biến thành một thanh cự kiếm đen dài vài chục trượng.

Mặt ngoài cự kiếm hiện ra từng đường lôi điện màu đen, lấy khí thế phá quân chém vào mặt lưới lửa phía trên.

"Xoẹt!" âm thanh vỡ tan vang lên, một mảng ánh sáng chói mắt mang hai màu đỏ đen bộc phát, tấm lưới bằng lửa khổng lồ đã bị chém rách một đường dài. Cả người Độc Cô Phong nhanh như chớp vọt ra khỏi khe rách đó.

Viên Minh trong không gian Thâu Thiên đỉnh bấm niệm pháp quyết chỉ vào tấm bia đá Tu La, từng quầng lửa hội tụ lại nhanh chóng chữa trị lại tấm lưới khổng lồ.

Một bóng đen xuất hiện trong hư không phía trước Độc Cô Phong, bốn năm con quạ đen đột ngột chui ra, đồng loạt kêu lên một tiếng quạ kêu.

Một luồng sóng âm màu đen quét xuống trùm lấy thân thể Độc Cô Phong, Tịch Ảnh ở bên cạnh Độc Cô Phong nên cũng bị sóng âm Nha Minh ảnh hưởng đến.

Hai mắt Tịch Ảnh chớp động, ngã thẳng từ trên không trung xuống, cả người rớt vào trong biển lửa mất hút.

Ánh mắt Độc Cô Phong cũng trở nên mờ đi, nhưng nháy mắt tiếp theo đã hồi phục trở lại.

Viên Minh nhíu mày, hồn lực Độc Cô Phong mạnh mẽ hơn Lôi Minh lão tổ không ít. Thần hồn của hắn lại đang bị thương, xem ra Nha Minh bình thường căn bản không thể nào vây được người này.

Độc Cô Phong không để ý đến hồn nha mà nhoáng người đi, biến mất một cách quỷ dị. Tích tắc sau gã đã xuất hiện phía sau Nhan Tư Tịnh một khoảng không xa.

Một luồng sáng lóe lên, bạch kiếm như chớp bắn ra hóa thành tản ảnh mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, chém về phía cổ Nhan Tư Tịnh.

Nhan Tư Tịnh chỉ có tu vi Kết Đan kỳ, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, lúc trước xuất hiện cũng chỉ nhằm che mắt, khiến Độc Cô Phong buông lỏng cảnh giác. Lúc này đối phương đến gần nàng ta còn không phát hiện ra chứ đừng nói có thể trốn tránh.

"Không xong!" Viên Minh cả kinh, thế nhưng đã không kịp thi triển huyễn thuật ra.

Nhan Tư Tịnh là tín đồ duy nhất của hắn tại Tu La cung này. Nếu nàng ta bị giết sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch phía sau của hắn.

Hắn bất chấp thần hồn bị thương, lại lần nữa thúc giục phù văn Nguyền Rủa trên Diệt Hồn kiếm.

Ầm ầm!

Một luồng lực nguyền rủa khổng lồ trút xuống, trong tích tắc đã tiến vào trong cơ thể Độc Cô Phong.

Lục phủ ngũ tạng của Độc Cô Phong quay cuồng, cả người đang phi độn phải dừng lại, há miệng nôn mửa, chuôi bạch kiếm và viên hàn châu cũng bị rớt xuống mặt đất.

Lúc này Nhan Tư Tịnh mới phát hiện Độc Cô Phong sau lưng mình, bèn vội vàng bỏ chạy ra xa.

Độc Cô Phong phun ra một ngụm khí đen, thần hồn đại giảm, tu vi cũng hạ xuống một khoảng lớn.

Chẳng qua là tu vi người này mạnh hơn Lôi Minh lão tổ không ít, đã gần tới Nguyên Anh trung kỳ nên dù tu vị hạ xuống cũng không rớt xuống cảnh giới Kết Đan kỳ như Lôi Minh lão tổ.

"Đây là công kích gì vậy!" Độc Cô Phong cố trấn định lại, chỉ là trong lòng kinh sợ không thôi.

Trong không gian của Thâu Thiên đỉnh, sắc mặt Viên Minh đã tái nhợt, vết rách thần hồn lại sâu hơn không ít.

Nhưng mà lúc trước hắn đã dùng phân hồn âm thầm câu thông với Tịch Ảnh, đã bàn tốt sách lược. Hắn sẽ lợi dụng cấm chế trên tấm bia đá phân tách đám người Lục Dục tôn giả ra, nhanh chóng cắt giảm phe cánh của lão, cuối cùng mới tập trung lực lượng diệt trừ Lục Dục tôn giả. Hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, hắn không thể nghỉ ngơi được.

Viên Minh mạnh mẽ gắng gượng vận chuyển hồn lực, thi triển thần thông Tình Động.

Có Thâu Thiên đỉnh gia trì giúp hồn lực của hắn tăng vọt, uy lực Tình Động cũng cường đại hơn bình thường gấp mấy lần.

Tâm thần Độc Cô Phong đang kịch liệt kích động, tâm tình gã đột nhiên bộc phát giống như núi lửa, miệng không nhịn được phẫn nộ mà mắng chửi, rồi lại chợt sợ hãi. Thần trí gã tạm thời lâm vào cuồng loạn.

Viên Minh nắm lấy cơ hội phóng xuất hết tất cả hồn nha ra.

Trong hư không xung quanh Độc Cô Phong chớp lóe lên ánh sáng đen, mười hai con hồn nha hiện ra đan xen nhau, đồng loạt phát ra một tràng Nha Minh.

Nha Trận!

Sóng âm Nha Minh nồng đậm gấp mấy lần so với lúc trước bao phủ lấy Độc Cô Phong. Sóng âm mang theo huyễn lực xâm nhập vào sâu trong thần hồn của Độc Cô Phong.

Ánh mắt Độc Cô Phong phủ một tầng sương mù, hoàn toàn rơi vào trong ảo cảnh.

Bên kia Tịch Ảnh vốn ngã xuống đất đã xoay người đứng dậy, vung cánh tay lên. Một luồng sáng ánh vàng kim bắn ra, như sao băng xẹt qua trời cao đâm thẳng vào đầu Độc Cô Phong.

Bên trong kiếm quang là một cái kéo màu vàng rỉ sét loang lổ, nhìn qua không có chút bắt mắt nào nhưng lại mang khí tức dị thường cường đại, còn mạnh mẽ hơn cả hai thanh Hắc Bạch song kiếm của Độc Cô Phong.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt mù mờ của Độc Cô Phong đột nhiên biến thành màu trắng bạc, cả người hóa thành ảo ảnh thối lui về phía sau. Kéo vàng đâm vào khoảng không.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh khẽ híp mắt lại.

Tia sáng bạc trong mắt Độc Cô Phong không xa lạ gì, là tia sáng của hồn điệt tản ra. Hắn đã lường trước Lục Dục tôn giả tạm thời thông qua hồn điệt khống chế Độc Cô Phong, khó trách gã có thể lập tức thoát ra khỏi huyễn thuật Nha Minh.

Hắn bấm quyết thúc giục tấm bia đá Tu La, từng luồng hỏa diễm vừa to vừa thô từ bốn phía quảng trường phun lên, bao phủ hoàn toàn quảng trường vào bên trong, hình thành nên một vòng bảo hộ bằng lửa thật lớn.

Tay áo Nhan Tư Tịnh run lên, tấm lệnh bài màu bạc lại lần nữa bắn ra, rơi xuống mặt đất.

Một mảng sáng trắng từ trong lệnh bài tuôn ra, nhanh chóng lan tràn.

Trong mắt Độc Cô Phong hiện lên vẻ lạnh lẽo, cả người hóa thành một cái bóng đen lao thẳng đến khoảng không mà màn sáng còn chưa vây tới.

Một cái bóng vàng kim xuất hiện trước mặt gã. Kim Cương không rõ đã xuất hiện từ lúc nào, tay cầm Tử Tinh Cửu Long thương phá không đâm về phía đầu Độc Cô Phong.

Mũi thương không mang theo chút khí tức nào, không khí cũng không chấn động rít lên tiếng nào, dường như là một mũi thương vô thanh vô tức lao đến.

Đây là y đã tập trung ở tất cả lực lượng vào bên trong thương, chỉ khi đâm trúng mục tiêu mới bộc phát ra. Lực khống chế không đạt đến trình độ cực cao tuyệt đối không thể làm được như vậy.

"Cút đi!" Trong mắt Độc Cô Phong tản ra tia lạnh lẽo, hắc kiếm chợt xuất hiện trong hư không trước người gã, chặn lấy Tử Tinh Cửu Long thương.

Bạch kiếm cũng hiện ra, hóa thành một cái bóng trắng chém xuống ngực Kim Cương.

Nhưng mà Kim Cương căn bản không chút để ý, song quyền nắm chặt vung ra, đánh vào trước ngực Độc Cô Phong.

"Bang!" một tiếng, hư không xung quanh run rẩy, nhấc lên một cơn sóng khí mãnh liệt!

Kim Cương bị bạch kiếm chém bay ra ngoài, rạch một đường trước ngực sâu đến tận xương, máu nhuộm đỏ cả bộ lông vàng.

Nhưng Độc Cô Phong cũng bị song quyền của Kim Cương đẩy lui, cả người bay ngược lại phía sau.

Ánh sáng trắng từ lệnh bài màu bạc nhanh chóng tụ lại với nhau, bao phủ lấy màn lửa bảo hộ, hình thành nên một tầng kết giới màu bạc.

Ánh mắt Độc Cô Phong mang đầy cuồng nộ, nhưng kết giới màu bạc đã cắt đứt liên hệt giữa Lục Dục tôn giả và hồn điệt. Tia sáng bạc trong mắt gã nhanh chóng tiêu tán, khôi phục lại nguyên dạng.

Có khoảnh khắc này hòa hoãn, thần hồn bản thể Độc Cô Phong cũng đã thoát khỏi huyễn thuật Nha Minh, sắc mặt gã buông lỏng, lập tức nhìn về phía Tịch Ảnh lạnh lùng nói: "Tiêu Ảnh, ngươi vậy mà cấu kết với ngoại nhân, là muốn gia tộc của ngươi tan thành mây khói ư?"

Đáp lại Độc Cô Phong là mười hai con hồn nha bổ nhào về phía gã lần nữa, Nha Minh cất lên, sóng âm cuồn cuộn cuốn tới.

Độc Cô Phong ăn đủ thiệt thòi từ Nha Trận nên vội vã lùi về phía sau.

Nhưng mà sau lưng gã lại xuất hiện luồng sáng vàng kim, cái kéo màu vàng lại lần nữa lao tới, tốc độ càng thêm kinh người so với lúc trước.

Độc Cô Phong tái xanh mặt, thân thể không ngừng lại. Hắc Bạch song kiếm lóe lên xuất hiện sau lưng gã, chặn lấy cây kéo vàng.

Nhưng mà cây kéo vàng này đột nhiên phân thành hai, hóa thành hai con giao long màu vàng dài chục trượng, phát ra vạn tia sáng.

Vàng chói đan xen đảo qua Hắc Bạch song kiếm.

"Xoẹt" Một tiếng giòn vang, Hắc Bạch song kiếm như biến thành kiếm gỗ, bị cắt đứt thành bốn đoạn.

"Kim Long tiễn! Là pháp bảo của Kim Long tôn giả đời trước, tại sao lại ở trong tay ngươi?" Độc Cô Phong trừng to mắt, la thất thanh.

Hai luồng kim quang nhanh như chớp đảo qua thân thể Độc Cô Phong.

Ánh sáng đỏ lóe lên, màn hào quang hộ thể của Độc Cô Phong dễ dàng bị đánh tan. Cả người gã bị chém thành hai đoạn, ngã xuống đất.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Thực lực Tịch Ảnh bày ra lúc này đã dự liệu của hắn, uy năng của pháp bảo kéo vàng còn vượt xa cả Lôi Công chùy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận