Tiên Giả

Chương 946: Đối chọi

Hắc Ma cao lớn nhanh chóng rạch ngón tay, máu tươi nhỏ xuống trên mặt nạ màu đen.
Gã dùng sức rạch một cái, trên mặt nạ lập tức lưu lại ba vệt máu nhìn mà kinh người.
Máu tươi rót vào, trên mặt nạ màu đen lập tức nổi lên một tầng huyết quang đậm đặc, một luồng khí tức tà dị đến cực điểm như cuồng phong ào ào bộc phát ra.
Khí tức tà dị này, ngoài pháp lực còn ẩn chứa cả nguyện lực hỗn tạp mà mãnh liệt như thể có vô số sinh linh đang hò hét cầu khẩn.
Ngay sau đó, pháp tướng màu đen cao lớn kia hóa thành một vầng sáng đen mờ, như thể một tia chớp màu đen lóe lên nhập vào trong mặt nạ đen của gã. Cùng lúc đó, Thiết Huyễn cùng Trầm Tú cũng hành động tương tự, tế ra pháp tướng của bản thân, rồi không chút do dự nhập vào bên trong mặt nạ.
Pháp tướng ba người dung nhập vào, sáu vòng tròn đồng tâm màu đen quanh người Viên Minh lập tức khôi phục ổn định, lại kích phát ra lực lượng càng thêm cường đại.
Một cột sáng màu đen khổng lồ xông thẳng lên trời, uy thế như muốn xé rách thiên địa, nuốt trọn lấy Viên Minh vào bên trong.
Lực lượng đại đạo quỷ dị kia lúc này đã bạo tăng gấp mấy lần, tuôn ra như nước lũ, triệt để chèn ép hoàn toàn lực lượng đại đạo trên người Viên Minh xuống. Bị lực lượng này áp chế, Viên Minh như biến thành một con khốn thú không cách nào giãy giụa thoát khỏi trói buộc được.
Tư Mã Trường Cầm nhìn thấy vậy, lại buông cánh tay ban đầu đã nâng lên xuống, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay gã.
"Đó là mặt nạ Tà Thần Lục Cực sao? Quả nhiên không tầm thường. Vì muốn Vạn Thiên Nhân bị loại mà Cầm Ma đạo hữu cam lòng khiến ba Hắc Ma kia nhận lấy mạo hiểm lớn thế này. Sát phạt quyết đoán như vậy, quả không hổ là Thủ Giới nhân." Cách đó không xa, Vu Vũ nói.
"Ha ha, nữ hoàng bệ hạ quá khen!" Tư Mã Trường Cầm vỗ tay cười nói.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đám người Đạm Đài chân nhân vẫn đang tiếp tục ra tay đối phó với Viên Minh.
Gã và Long Hầu lại lần nữa thúc giục pháp tướng, tinh quang cùng kim mang sáng chói đan vào nhau như hai dòng nước lũ, đột ngột phóng tới cột sáng màu đen kia.
Cùng lúc đó ba người trẻ tuổi Dương Phạm, Long Ngâm Không cùng Long Ngữ Hoàn cũng không yếu thế, riêng phần mình triệu hoán pháp tướng, thi triển thần thông, cùng tấn công vào Viên Minh bên trong cột sáng.
Trong lúc nhất thời, trên bậc thang có các loại ánh sáng đủ màu sắc đan vào nhau, như ánh sáng pháo hoa chói lọi bao phủ hết cả cột sáng màu đen có chứa Viên Minh vào bên trong.
Dưới công kích điên cuồng đó, pháp tướng của Viên Minh lập tức tan vỡ, thân thể của hắn tựa hồ cũng bị đánh nát thành mảnh vụn, không hề cảm giác được chút khí tức này.
Trong mắt ba gã Hắc Ma mừng rỡ, nhưng tích tắc sau thân thể cả ba đã run rẩy không ngừng, kịch liệt chấn động không thôi, khí tức cũng nhanh chóng giảm xuống.
Tư Mã Trường Cầm thấy thế vội đi dọc theo bậc thang, nhanh chóng tới bên cạnh ba gã Hắc Ma. Bàn tay gã toát ra một luồng sáng đen, chia ra làm ba phần bao phủ hết ba cái mặt nạ đen, ra sức kéo xuống.
Huyết quang trên mặt nạ lại bắt đầu nổi lên, khó khăn lắm mới kéo xuống được. Nhưng lúc này gương mặt ba người Thiết Huyễn đã biến thành máu thịt mơ hồ như thể bị thứ gì đó cắn xé qua, lộ ra máu me đáng sợ.
Tư Mã Trường Cầm không biến sắc, phất tay lấy ra ba tấm phù lục dán lên trên mặt nạ. Huyết quang trên mặt nạ mới thoáng ảm đạm xuống. Gã lập tức thu hồi ba cái mặt nạ lại, sau đó đánh ra ba đạo ánh sáng màu xanh chui vào thân thể ba người Thiết Huyễn. Lúc này thân thể ba người mới ngừng run rẩy khí tức cũng ổn định lại.
Vào lúc này, cột sáng màu đen kia ầm ầm vỡ vụn, hóa thành từng đốm sáng phiêu tán biến mất, hiển lộ ra tình huống bên trong.
Nhưng mà nằm ngoài dự kiến của mọi người là nơi đó chợt trống rỗng, tựa như Viên Minh đã bị nổ nát thành cặn bã, triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Đám người Đạm Đài chân nhân, Long Hầu mà trở nên vui vẻ.
Một phen mưu đồ hợp sức với nhau, cuối cùng bọn hắn đã tống khứ được Viên Minh ra khỏi thí luyện.
Chỉ là sau đó, sắc mặt Đạm Đài chân nhân trở nên ngưng trọng, cảm giác qua lại cảm thấy có chút không đúng. Gã quét mắt nhìn về phía dưới bậc cầu thang, chỉ thấy một đám tu sĩ Phản Hư cùng Yêu tộc cấp năm, căn bản không hề có bóng dáng Viên Minh.
"Chẳng lẽ vừa rồi ra tay quá nặng, đã đánh chết tiểu tử kia rồi?"
Vào thời khắc này, trên bậc thang mà Viên Minh vừa mới đứng đột nhiên nổi lên một điểm đen. Sau đó có một nhánh cây nhỏ thò ra, một mực cắm rễ trên bậc thang.
Ngay sau đó, cây nhỏ màu đen chợt nổi lên một tầng huyết nhục, nháy mắt sau đã biến hóa thành hình thể Viên Minh. Cảnh tượng này đã khiến đám người Đạm Đài chân nhân chấn động, khó tin nhìn Viên Minh như thể như dục hỏa trùng sinh sống lại trước mắt.
"Làm sao có thể..." Tư Mã Trường Cầm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gã biết rõ bậc thang này làm từ Thế Giới Chi Thụ, vừa mới thử qua, dù là pháp lực hay thần thức cũng khó mà xâm nhập vào được. Viên Minh lại như có được thủ đoạn thần kỳ nào đó có thể ở trên bậc thang Thế Giới Chi Thụ mà trùng sinh.
Viên Minh ngưng tụ lại thân thể, lập tức giơ chân toàn lực đạp xuống dưới.
Bậc thang dưới chân mọi người trầm xuồng, sau đó lại mạnh mẽ bắt tung ngược lên.
Lực lượng trầm xuống rồi bắn tung lên khiến tất cả mọi người đều không thể đứng vững, vội vàng pháp quyết ổn định thân thể.
"Đến mà không hoàn trả thì quá phi lễ, các ngươi cũng nhận lấy một kích của ta vậy!" Viên Minh khẽ quát một tiếng, vung hai tay lên, hai tay mơ hồ đi.
Đám người Đại La phái, Thiên Long điện cùng với Tư Mã Trường Cầm chợt thấy hoa mắt, mấy trăm quyền ảnh lập tức xuất hiện hung hăng đánh lên màn sáng hộ thể của bọn họ.
"Bang bang bang!" Âm thanh liên tiếp vang lên, đám người Long Hầu vừa mới đứng vững được, căn bản không kịp chống cự công kích của Viên Minh, từng người từng người bị quyền đánh bay, thân thể bay lên trời, rời khỏi bậc thang.
Trên đỉnh tế đàn, Giới Sát không đổi sắc mặt, phất ống tay áo.
Giữa không trung, mấy đạo linh quang xanh biếc như sao băng xẹt qua. Năm người Đạm Đài chân nhân, Dương Phạm, Long Hầu, Long Ngâm Không cùng Long Ngữ Hoàn lóe lên, bị truyền tống xuống dưới bậc thang.
Cùng lúc đó, Tư Mã Trường Cầm cùng ba gã Hắc Ma cũng bị công kích. Nhưng mà Tư Mã Trường Cầm phản ứng mau lẹ, đàn cổ trong tay như linh xà bay đến trước mặt mấy người. Hư ảnh mấy sợi dây đàn xẹt qua thành những đường vòng cung ưu nhã trong hư không, quyền ảnh Viên Minh bị dây đàn khẽ phẩy qua, nhao nhao hóa thành hư không.
"Tư Mã đạo hữu, ngươi đã muốn ngăn ta đoạt bảo, cần gì phải dùng âm mưu thủ đoạn, mượn nhờ tay người khác như thế? Ta và ngươi trực tiếp so kè chẳng phải tiện lợi hơn sao?" Viên Minh nhìn Tư Mã Trường Cầm, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Tư Mã Trường Cầm nhẹ nhàng cười cười, thản nhiên nói: "Vạn đạo hữu có được Bất Tử Chi Thể, quy tắc nơi đây lại thiên hướng thể tu, Trường Cầm nào dám chủ quan? Chẳng qua là không ngờ tới, dù là đám người Đạm Đài đạo hữu liên thủ vẫn không phải là đối thủ của ngươi."
Viên Minh cảm thấy bất ngờ, không nghĩ Tư Mã Trường Cầm thản nhiên thừa nhận bản thân tính kế.
"Vạn đạo hữu chớ nên hiểu lầm, chuyện vừa rồi không phải tranh đấu vì thể diện. Tam Giới tiên chu chính là chí bảo có thể thay đổi chiến cuộc Xuất Vân giới cùng Ma giới, có tầm quan trọng thế nào không nói cũng biết. Hôm nay Xuất Vân giới mặt ngoài gió êm sóng lặng, kì thực lại ngầm dũng động không thôi. Bên ngoài có Ma tộc nhìn chằm chằm, bên trong có Yêu tộc cùng Tam Giới giáo rắp tâm khó lường. Tam Giới tiên chu có thể giúp Nhân tộc chúng ta có thêm một phần thắng. Do vậy nó phải do Thủ Giới nhân chấp chưởng, đám người Đạm Đài đạo hữu cũng xuất phát từ ý đồ này mới giúp ta một tay. Chẳng qua chuyện lúc trước đúng là lỗi của chúng ta, kính xin Vạn đạo hữu rộng lòng tha thứ." Tư Mã Trường Cầm chắp tay thi lễ, lời lẽ khẩn thiết.
Viên Minh cười lớn một tiếng, lơ đễnh nói: "Cầm Ma đạo hữu quả thật là Thủ Giới nhân, miệng lưỡi cao minh, có thể đem chuyện ám toán người khác nói thành một bộ đàng hoàng thế này. Đáng tiếc Vạn mỗ ta không nuốt nổi điệu bộ này. Đã muốn có Tam Giới tiên chu thì dựa vào bản lĩnh của ngươi đến đoạt đi!"
Nói xong hai tay hắn lại lần nữa trở nên mơ hồ, trăm ngàn đạo quyền ảnh lập tức ngưng tụ, hóa thành từng điểm sáng màu đỏ như sao chổi đánh tới Tư Mã Trường Cầm. Trong lúc nhất thời, trong không khí tràn đầy tiếng xé gió, đinh tai nhức óc.
Sắc mặt Tư Mã Trường Cầm ngưng trọng, ngón tay lại nhanh chóng lướt trên đàn cổ, xuất ra từng đạo từng đạo tàn ảnh. Bỗng nhiên trên thân cầm chợt bắn ra một đạo linh quang màu xanh lục, nổ tung giữa không trung rồi phân liệt ra thành rất nhiều sợi tơ xanh mảnh bện thành lưới lớn, nghênh đón quyền ảnh rậm rạp chằng chịt của Viên Minh.
Hai bên chạm vào nhau, tiếng nổ ầm ầm ầm liên miên không dứt. Quyền ảnh của Viên Minh liên tiếp nổ tung, sóng khí cuồn cuộn bốn phía, nhưng mà tấm lưới xanh khổng lồ kia cứng cỏi dị thường, ngăn cản hết quyền ảnh lại.
Viên Minh không chút kinh sợ, thúc đẩy lực lượng khí huyết tới cực hạn, biến chưởng thành đao, hung hăng vẽ trước người một cái.
Một luồng ánh sáng đỏ sắc bén phá không mà ra, như một tia chớp bổ lên tấm lưới xanh khổng lồ.
Theo tiếng nổ vang lên, linh quang trên tấm lưới xanh khổng lồ đã tối sầm lại, cuối cùng bị ánh sáng đỏ tươi kia chém thành hai mảnh, sụp đổ tản ra ở giữa không trung.
Tư Mã Trường Cầm thầm kinh ngạc, nhưng không bối rối, ngón tay lại lần nữa khẩy nhẹ lên dây đàn. Tiếng đàn dễ nghe vang lên, hóa thành sóng âm vô hình đánh về phía Viên Minh.
Sóng âm này lọt vào trong tai lại khiến Viên Minh cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị người đánh vào, đau đớn không chịu nổi.
Viên Minh lại như không phát giác gì, âm thầm biến hóa lục phủ ngũ tạng thành trạng thái khí huyết lưu động, đối kháng với tiếng đàn công kích, đồng thời cả người cũng bay vút ra, hai chân đạp lên bậc thang, nhanh chóng tới gần Tư Mã Trường Cầm.
Tư Mã Trường Cầm biết thể tu Bất Tử Chi Thể cận chiến đáng sợ thế nào, nhưng bậc thang khảo nghiệm cấm phi độn, chỉ có thể kiệt lực lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Viên Minh.
Đồng thời gã nhanh chóng vung hai tay bấm niệm pháp quyết, vỗ lên cổ cầm một cái.
Tiếng đàn vang lên boong boong, mang theo ý chí cuồng phong loạn mây mà ra.
Linh quang trên cầm lóe lên, một vòi rồng màu xanh bắn ra. Trong vòi rồng đầy những lưỡi dao gió màu xanh, như đao như kiếm chém về phía Viên Minh.
Viên Minh vốn định để lưỡi dao tùy ý chém lên người nhưng hắn kinh ngạc phát hiện những lưỡi dao này có thể chém diệt khí huyết của hắn.
Chỉ trong chốc lát, da thịt toàn thân hắn đã bị bong tróc, máu tươi phun tung toé, cả người như thể mới vừa chui ra khỏi bể máu. Lực lượng khí huyết của hắn đã bị chém diệt hơn hai phần mười.
Viên Minh thầm rùng mình, lập tức ý thức được dao gió này hẳn phải ẩn chứa chân ý đặc thù nào đó.
Hắn cũng không vì vậy mà lùi bước, tốc độ không giảm mà còn tăng, đỡ lấy vòi rồng vọt tới trước người Tư Mã Trường Cầm.
Hắn vung nắm tay phải, tung thẳng tới mặt của Tư Mã Trường Cầm như thể muốn một kích giết chết kẻ Thủ Giới nhân này.
Tư Mã Trường Cầm thấy thế, vội vàng bấm niệm pháp quyết lần nữa, điểm xuống đàn cổ.
Chỉ một thoáng, màu xanh linh quang màu xanh bao bọc lấy thân thể gã khiến gã biến mất ngay chỗ cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận