Tiên Giả

Chương 739: Kiến thức Ma Giới

Lạc Chu cũng không phản kháng, lặng lẽ đứng dậy, ngoan ngoãn đi ra ngoài theo đại hán da đỏ.

Đại hán da đỏ thấy Lạc Chu thức thời, cũng không nói gì thêm nữa, quay đầu về phía trước dẫn đường.

Hai người đi dọc theo hành lang phía ngoài vào, sau một lát thì đến một cái hang dưới đất to hơn gấp trăm lần, tù phạm tập trung ở chỗ này giống Lạc Chu có khoảng mấy trăm người.

Người ở nơi này ai ai cũng có hình thù kỳ quái, có sừng dài trên đầu, da dẻ là lân phiến, cũng có cả kiểu nửa người nửa thú nữa.

Phía trước động quật là một thạch bích to lớn, trên đó có rất nhiều động quật cao hơn một trượng, nhìn chi chít như một cái tổ ong.

Trong động quật truyền ra tiếng gió ô ô, nghe rất là thê lương, càng lộ ra ma khí dao động mạnh mẽ.

Mà ở động quật dưới thạch bích, còn có mười gã có tướng mạo và trang phục tương tự đại hán da đỏ, nhìn qua thì có vẻ là cùng thuộc một tộc quần.

“Được rồi, từng tên lần lượt đi vào Phong Ma Động , có thể sống qua Ma Khí tẩy lễ hay không thì phải xem số phận của các ngươi.” một cự hán da đỏ cầm đầu vừa lạnh lùng nói ra, vừa liếc qua Lạc Chu một cái lại thu hồi ánh mắt luôn.

Người này cao hơn một cái đầu so với các vị đại hán da đỏ khác, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, nhìn vào cảm thấy cực kỳ áp lực.

“Không thể, Phong Ma Động hôm nay là ngày gió thổi mạnh nhất, làm sao bọn họ có thể chịu nổi ở trong đó.” một tên dị tộc có làn da mọc đầy những chiếc vảy màu xanh lam quát lên.

Vảy trên người tên kia có hơn nửa biến thành màu đen, tản mạn phát ra từng cỗ ma khí dao động.

Những tù phạm khác thấy đã có người dẫn đầu, cũng thi nhau lên tiếng biểu hiện phản kháng.

Cự hán da đỏ lộ nụ cười lạnh, cánh tay gã run lên một cái, cây roi dài treo bên hông giống như một mũi tên rời cung bắn ra, chợt lóe lên một cái rồi biến mất tăm, ngay sau đó thì đâm phập vào ngực tên dị tộc vảy lam, xuyên thủng ra một cái lỗ máu.

Tên dị tộc vảy lam trợn trắng tròng mắt, miệng ngáp ngáp nhưng không phát ra được âm thanh gì, thân hình đã ngã ầm ầm xuống đất, co quắp mấy cái rồi bất động.

“Đi vào, có lẽ còn có một đường sinh cơ, không muốn vào trong cũng được, vậy thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ!” cự hán da đỏ cất chiếc roi dài đi, rồi nhàn nhạt nói ra.

Các tù phạm khác thấy thế thì đều câm như hến, không dám mở miệng nói thêm một lời nào nữa.

“Đi!” cự hán da đỏ cười lạnh, lại quát lên một tiếng rất to.

Cả đám tù phạm tức giận mà không dám nói gì, đành lần lượt đi vào động quật ở bên trong thạch bích, mỗi cái động quật có ba người đi vào.

Lạc Chu mím môi không phản kháng gì, cùng một đại hán một sừng mà một cô gái có ba mắt, đi vào trong một cái động quật.

Đại hán một sừng mà cô gái ba mắt cũng có ma khí dao động, nhưng mà rất yếu ớt.

“Hai vị, không biết trong Phong Ma Động này là cái gì?” vừa rời khỏi ánh mắt của vị đại hán da đỏ kia, Lạc Chu vội nhỏ giong hỏi hai người kia.

“Ngươi mới tới à?” đại hán một sừng liếc qua Lạc Chu một cái, giọng nói có mấy phần khinh miệt.

“Đúng thế.” Lạc Chu cũng không so đo, gật đầu thừa nhận.

“Bên trong Phong Ma Động còn có thể có cái gì, ma phong đó.” đại hán một sừng vừa tiến lên phía trước, vừa nhếch miệng cười đáp.

Lạc Chu ồ một cái, nàng đương nhiên biết rõ bên trong có ma phong, vì đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được.

“Vị đạo hữu này, ma phong trong động này thổi mạnh, nó có thể cải tạo thể chất của chúng sinh, nếu có thể chịu được thống khổ hóa thân, có thể hóa thành hình thái bán yêu.” cô gái ba mắt tốt bụng nhẹ nhàng giải thích cho Lạc Chu nghe.

“Biến thành Ma Tộc?” Lạc Chu ngạc nhiên.

“Ta không biết đạo hữu đến từ nơi nào, nhưng đến Hư Vô chi địa này thì cũng đừng ôm lấy huyễn tưởng, thành thành thật thật mà tiếp nhập ma phong tẩy liễn, có thể chuyển hóa thành bán ma đã là may mắn cực lớn, nếu không thì chỉ có thể chết ở chỗ này thôi. Cô gái ba mắt than nhẹ một tiếng.

Lạc Chu nghe nàng nói xong thì sững người tại chỗ, mấy giây sau mới tiếp tục đi tiếp.

Ba người nhanh chóng đi vào trong chỗ sâu của Phong Ma Động, cho tới khi đến chỗ một tấm bia đá dựng đứng ở phía trước, bên trên tấm bia đá có điêu khắc một quyển sách khẩu quyết, thoạt nhìn là một quyển sách ghi lại pháp môn hấp thu ma khí.

Phía sau bia đá là vách động che kín nhiều vô số kể những lỗ nhỏ, từng sợi ma phong màu đen nhè nhẹ thổi ra từ đó, xoay quanh động quật.

Đại hán một sừng không để ý tới bia đá, cắn răng một cái bước vào khu vực ma phong màu đen rồi khoanh chân ngồi xuống.

“Bên trên tấm bia đá này là Ma Khí Quyết, sau khi tiến vào khu vực Ma Phong thì nhớ kỹ phương pháp vận chuyển này, nếu không ngươi sẽ không kiên trì được bao lâu trong ma phong.” cô gái ba mắt giải thích một câu xong cũng tiến vào khu vực có ma phong.

Lúc này Lạc Chu đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, cắn răng nhanh chóng xem Ma Khí Quyết, sau đó tiến vào khu vực ma phong.

Kết quả là vừa mới bước vào, một cỗ Ma Khí như lưỡi dao đập thằng vào mặt nàng, theo lỗ chân lông của Lạc Chu hướng vào khắp nơi bên trong cơ thể của nàng.

Lạc Chu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, giống như bị thiên đao vạn quả, thân thể run rẩy mất khống chế, gân cốt bủn rủn, nước mắt nước mũi cũng nhanh sắp chảy ra.

Nàng vội vàng ngồi xuống vận chuyển Ma Khí Quyết vừa xem, Ma Khí tán loạn trong cơ thể bắt đầu như được nghe lệnh nào đó, bắt đầu thẩm thấu vào trong kinh mạch, nội tạng … khắp nơi trong cơ thể.

“Thì ra là thế, hóa ra công dụng của Ma Khí Quyết là như vậy…” Viên Minh thấy thế thì thầm nghĩ một câu.

Hắn đang muốn cảm ứng cẩn thận xem sao, thì lúc này thời gian phụ thể bằng hương đen đã hết, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm một cái, đã quay trở về bản thể.

Viên Minh bình phục tâm trạng một cái, cất Thâu Thiên Đỉnh đi.

Lần phụ thể này mặc dù không thể nhận được tình báo quan trọng, nhưng có thể nhìn thấy tình huống ở Ma Giới cũng rất là xứng đáng.

Cái Ma Khí Quyết kia cũng rất tinh diệu, vậy mà có thể chuyển hóa một người ngoại tộc biến thành Ma Tộc giống họ, rất có giá trị để nghiên cứu.

Viên Minh lấy ra một cái Ngọc giản, đem nội dung của Ma Khí Quyết ghi chép lại.

Hắn nhắm mắt nuôi hội thần, lấy ra Thông Thiên Ma Trụ, lại mất chút thời gian mở ra không gian Thâu Thiên Đỉnh, thần hồn trốn vào trong đó, bắt đầu tinh luyện thần hồn.

Thần hồn chính là căn bản, đối với Viên Minh bây giờ mà nói, tu luyện nó còn quan trọng hơn cả Cửu Nguyên Quyết.

Viên Minh đã rất quen thuộc với tình huống của Bạch Ngọc Liên đài, thần hồn nhanh chóng đi tới không gian của Bạch Ngọc Liên đài, nhưng mà minh hồn chi hỏa màu trắng lại tạo thành một tấm lưới lửa, ngăn phía trước lại.

“Suýt quên mất là còn đạo hỏa võng này.” hắn thầm nói một tiếng, vội vàng điều khiển thần hồn dừng lại.

Cái Minh Hồn Chi Hỏa này có hiệu quả đốt cháy thần hồn, hắn là biết rất rõ, ở trong không gian Bạch Ngọc Liên đài có nguyện lực tinh thần để hấp thu khôi phục, phía ngoài thì không có.

Một khi đụng phải, thần hồn nhất định bị trọng thương, có khả năng bị trực tiếp thiêu chết.

Lúc này Viên Minh trầm tâm tĩnh khí, điều khiển thần hồn đi dạo trong Bạch Ngọc Liên đài, tìm kiếm biện pháp đột phá hỏa võng.

Nhưng mà tấm lưới bằng lửa này cực kỳ dày đặc, một lỗ thủng bé xíu cũng không có, hắn tìm một lúc lâu cũng không thấy, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

“Được rồi, khi nguyện lực lần nữa tràn ngập Bạch Ngọc Liên đài này rồi ngưng kết Nguyện Lực Đan, thì những hỏa võng này sẽ thu liễm lại, đến lúc đó lại tiến vào bên trong này là được, lấy tốc độ hội tụ nguyện lực bây giờ, thì chắc khoảng một năm là có thể đầy.” Viên Minh lẩm bẩm rồi điều khiển thần hồn rời khỏi không gian Thâu Thiên Đỉnh.

Tinh luyện thần hồn gặp trở ngại, Viên Minh cũng không lãng phí thời gian mà chuẩn bị vận chuyển Cửu Nguyên Quyết.

“Chủ nhân, ngươi lại chuẩn bị bắt đầu khổ tu sao?” thanh âm của Kim CƯơng truyền tra từ bên trong Linh Thú Đại.

“Đúng thế, sao vậy? Viên Minh gật đầu đáp.

Hắn vừa nói xong liền nghĩ đến ý đồ lên tiếng lúc nãy của Kim Cương, lấy ra Tu La Phệ Huyết Đồ.

Bên trong này, thân thể tàn phá của Huyết Lệ đã bị luyện hóa sạch sẽ, hóa thành một đoàn huyết nguyên tinh huyết vô cùng hùng hậu.

“Cầm đi đi, hấp thu luyện hóa thật tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá Vạn Tượng Chi Thể.” Viên Minh lấy đoàn huyết nguyên chi lực này ra, ném vào Linh Thú Đại.

“Đa tạ chủ nhân, chỉ là ngồi trong này tu luyện hơi buồn, ta đi ra phía ngoài tìm chỗ khác tu luyện.” Kim Cương vui mừng cảm ơn, sau đó bay ra khỏi Linh Thú Đại, rồi tiếp tục đi thẳng ra phía ngoài mà không nói thêm lời nào nữa.

“Chủ nhân, ngươi muốn bế quan?” sau khi Kim Cương đi không bao lâu, Hoa Chi cũng bay ra khỏi Linh Thú Đại.

Viên Minh gật đầu: “Cảnh giới Pháp tu có chút rớt lại phía sau, phải mau chóng tăng lên.”

“Lúc trước không phải ngươi nói với Tịch Thiến kia là chỉ có công pháp tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ sao? Ngươi đây là chuẩn bị đổi công pháp à?” Hoa Chi khó hiểu hỏi hắn.

“Vậy thì không có, ta đã sớm đạt được công pháp khẩu quyết của Cửu Nguyên Quyết từ chỗ Tam Tuyệt lão nhân rồi.” Viên Minh nói.

Tịch Ảnh có công rất lớn trong cuộc đại chiến kia, lại chẳng cầu cái gì, chỗ tốt đều để cho Minh Nguyệt Giáo, lúc trước hắn nói vậy cùng Tịch Thiến, chỉ là cái cớ để đem Huyết Linh Mạch tặng cho Tịch gia, bày tỏ tâm ý.

“Hóa ra là như thế, đã ngươi muốn bế quan, ta cũng đi ra ngoài tu luyện một thời gian, lần trước vì chiến tranh làm gián đoạn mất, bây giờ ta cũng muốn thử trùng kích cấp bốn thượng giai, nhưng mà kính xin chủ nhân ban cho ta một chút ma khí.” Hoa Chi cười hì hì trình bày.

“Cũng tốt!” Viên Minh lấy ra quyển sách cổ màu đỏ, thần sắc đột nhiên khẽ biến rồi lại lập tức khôi phục lại bình thường.

Hắn lấy ra một đoàn ma khi to từ trong đó, rồi ném cho Hoa Chi.

Hoa Chi cảm ơn một tiếng rồi trốn vào lòng đất, hướng ra phía bên ngoài đảo lẻn vào.

Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, đem quyển sách cổ màu đỏ trải phẳng trước người, thần thức chui vào trong đó.

Ngay tại vừa nãy, hắn phát hiện ra những cây Ma Vân Thụ trong quyển sách cổ này, bây giờ đang quấn lại với nhau, rễ cây đâm vào trong thân cây của đối phương, có xu thế hòa thành một thể.

“Đây là có chuyện gì… Ma Vân Thụ chẳng lẽ còn có thể thôn phệ lẫn nhau?” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.

“Sao thế, mấy cây Ma Vân Thụ kia dung hợp lẫn nhau rồi à?” thanh âm Thất Dạ vang lên.

“A, Thất Dạ đạo hữu biết chuyện này sao?” đuôi lông mày Viên Minh nhảy lên, hỏi.

“Chỉ có thể nói là biết một chút, thôn phệ lẫn nhau là đặc điểm của Ma Vân Thụ, chỉ là nghe nói cần phải dưới tình huống đặc thù mới có thể tiến hành, ngươi yên tâm, đây là chuyện tốt, hai bên thôn phệ xong, Ma Vân Thụ sẽ tiến hành lột xác, mà lột xác xong thì Ma Vân Thụ sẽ càng tiến thêm một bước, sản sinh ra ma khí càng thêm tinh thuần.” Thất Dạ tiếp tục giải thích,

Viên Minh nghe thế thì vui vẻ, Ma Tượng Trấn Ngục Công của hắn chính là công pháp của Ma Giới, sau này khẳng định có nhu cầu ngày càng cao đối với Ma Khí.

Vết nứt không gian ở Xà Vương Cốc đã sụp đổ, hắn còn đang phát sầu vì chưa biết thu thập Ma Khí tinh thuần thế nào, không thể tưởng được là mình vừa mới ngủ gật một cái đã có gối đầu đưa tới.

“Ma Vân Thụ sẽ ở tình huống nào mới thôn phệ lẫn nhau rồi lột xác?” Viên Minh hỏi.

“Ta cũng không biết, bồi dưỡng Ma Vân Thụ là cơ mật cao nhất của Ma Giới, trước kia ta chỉ là tán nhân, sao biết những thứ này được.” Thất Dạ nói ra.

Viên Minh nghe vậy thì không hỏi tới nữa, cẩn thận cảm ứng Ma Vân Thụ ở bên trong sách cổ màu đỏ, xác nhận Ma Vân Thụ sau đó thực sự lột xác, mới cất nó đi.

các loại việc vặt rốt cục có một kết thúc, lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống, lấy ra Ngũ Hành Linh Tủy, nuốt vào một giọt xong bắt đầu nhắm mắt vận chuyển Cửu Nguyên Quyết lên.

Không lâu lắm, tụ linh chi thụ ngưng tụ linh khí hội tụ tới, cuồn cuộn dung nhập vào thân thể của hắn.

Viên Minh cứ như vậy mà bế quan ở Bích Không Đảo, đại bộ phận tâm tư đều đặt hết vào việc tu luyện Cửu Nguyên Quyết, chỉ có vào lúc ban đêm mới vận chuyển Minh Nguyệt Quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận