Tiên Giả

Chương 511: Xuất thủ

Ở bên cạnh một cỗ truyền tống trận trong Chân Không điện, Phù Tang đảo.

Có một mặt gương tròn màu bạc nhỏ xinh lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, thỉnh thoảng lại phản xạ ra ánh sáng bạc chói mắt. Nhìn bề ngoài, mặt gương này không khác gì với mặt gương khác trong tay Kim Vân tiên tử.

Dưới gương tròn này là năm tu sĩ ngồi xếp bằng điều tức, khí tức uyên thâm.

Người cầm đầu có tướng mạo khôi ngô, hàng lông mày màu vàng, vô cùng uy nghiêm. Là đảo chủ Phù Tang đảo Vạn Thiên Nhân mà Viên Minh từng nhìn trộm qua.

Sau lưng Vạn Thiên Nhân là ba người, một đại hán mặc áo xanh, trán rộng mắt ưng, ánh mắt lạnh lùng. Một nữ tử váy trắng thanh lịch trang nhã, nhìn như thể một vị tiểu thư khuê các. Người cuối cùng là một nam tử cao chừng hai trượng, thân thể béo tròn, tầng tầng thịt mỡ xếp chồng lên nhau như một ngọn núi thịt.

Ngoài ba người này còn có một nam tử trung niên mặc áo đỏ ngồi cạnh Vạn Thiên Nhân. Người này chừng ba mươi tuổi, hàng lông mày đỏ rực, hai mắt có màu vàng thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng vàng kim. Người này tản ra dao động pháp lực thuộc tính hỏa cực mạnh mẽ, cả người như thể tùy thời bốc cháy lên, hóa thành lửa cháy ngút trời. Bốn người còn lại thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn qua người này.

Đột nhiên tấm gương màu bạc giữa không trung ngừng chuyển động. Nó khẽ rung lên rồi mặt gương vốn trống rỗng chợt xuất hiện một vòng xoắn ốc.

Thoáng chốc, thiên địa linh khí xung quanh như bị một lực vô hình hút lấy, không ngừng đổ về phía mặt gương tròn. Hư không đã hình thành nên một vòng xoáy linh khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Năm người bên dưới lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung, vẻ mặt khác nhau nhưng vẫn chưa có người nào ra tay.

Linh khí không ngừng ùa vào, mặt gương cũng không ngừng biến lớn ra.

Chỉ trong thoáng chốc, tựa hồ như gương tròn đã hút đủ linh lực, kích thước cũng đã lớn tới chừng một tòa nhà. Vòng xoắn ốc trên mặt gương mới biến mất, thay vào đó là hình ảnh cung điện chỗ sơn cốc trong bí cảnh.

Trong đó có cả hình ảnh Viên Minh trong đám tu sĩ Kết Đan đang túm năm tụm ba trước cửa điện khổng lồ, ra sức thục giục pháp bảo trong tay công kích vào màn sáng phòng hộ ba màu bao phủ tòa điện.

Mặt ngoài màn phòng hộ không ngừng xuất hiện gợn sóng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu không chống đỡ nổi. Hiển nhiên dù công kích của các tu sĩ Kết Đan này không yếu nhưng vẫn phải tốn thêm nhiều thời gian nữa mới mong phá vỡ được màn phòng hộ này.

Năm người này không nhìn những tu sĩ Kết đan kia mà chỉ nhìn vào Tam Tiên điện trên mặt gương, ánh mắt lấp lóe sáng.

“Ha ha ha, tốt tốt tốt! Lúc trước tổn thất nhiều người như vậy vẫn không tìm ra được Tam Tiên điện, vậy mà bọn họ lại phát hiện ra được.” Đảo chủ Phù Tang đảo Vạn Thiên Nhân cười to lên, liên tục nói ba chữ ‘tốt’.

“Ha ha, nhờ diệu kế của Vạn huynh, thay vì chúng ta lấy mạng người dò đường, không bằng để các đảo khác xuất ra nhân lực. Dù sao bọn họ cũng chỉ là Kết Đan, cơ duyên lớn nhất không phải sẽ do mấy người chúng ta phân chia nhau hay sao?” Đại hán mặc áo xanh phía sau Vạn Thiên Nhân cũng vỗ tay cười nói.

Người này chính là đảo chủ Kim Ngao đảo, Cốc Huyền Dương.

Nữ tử váy trắng kia là đảo chủ Không Linh đảo, Mộ Dung Vũ Yên. Còn người mập tròn bên kia là đảo chủ Địa Hoa đảo, Thổ Thế Hùng.

Mộ Dung Vũ Yên khẽ gật đầu cười mỉm một cái, thản nhiên nói: “Buồn cười, những kẻ kia còn tưởng thật rằng bọn họ liên hợp lại mới khiến chúng ta không thể không nhượng bộ. Mỗi đảo phái môn nhân hạch tâm của mình đi tìm chết, lại còn tính toán có thể kiếm được bao nhiêu chỗ tốt nữa.”

Thổ Thế Hùng thì nheo mắt lại, thịt mỡ trên mặt hơi run rẩy, cười mà không nói.

Đúng lúc này, nam tử trung niên mắt vàng mặc áo đỏ chợt mở miệng nói: “Được rồi, muốn nói gì thì để sau đi. Lúc này Tam Tiên điện đã hiện thế, chúng ta vẫn nên mau chóng phá cấm chế ngoài điện, để tránh đêm dài lắm mộng. ”.

Nghe vậy bốn đảo chủ Phù Tang cùng đồng ý, sau đó mỗi người bấm pháp quyết đánh ra từng đạo thuật pháp vào mặt gương màu bạc.

Cùng lúc đó, mặt gương tròn màu bạc phía trên Tam Tiên điện trong bí cảnh bỗng xuất hiện từng đạo linh quang chói mắt, mỗi đạo linh quang tản ra khí tức vượt xa đám người Viên Minh, không chút lưu tình đánh về phía màn phòng hộ ba màu.

“Công kích bậc này là tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất thủ! Ai?” Viên Minh thấy vậy, đồng tử mắt co rút đồng thời hô nhẹ một tiếng. Hắn cũng nhanh chóng lùi về sau hơn mười trượng, mắt nhìn bảo kính màu bạc giữa không trung, đồng thời lại liếc nhìn Kim Vân tiên tử một cái.

Đám người Long Trùng, Chung Linh cũng luống cuống kinh hãi, nhao nhao dừng tay rồi lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với bảo kính màu bạc.

Mặc dù Thiên Bảo đạo nhân, Thổ Thắng cũng dừng công kích nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã có dự liệu chuyện này rồi.

Linh quang trên bầu trời càng lúc càng rơi xuống nhiều, hào quang lập lòe, sóng khí cuồn cuộn, màn phòng hộ rung chuyển dữ dội đã xuất hiện vết nứt.

Cũng trong nháy mắt này, một tia chấn động vô hình từ bên trong Tam Tiên điện tuôn ra, xuyên thẳng qua màn bảo hộ, đảo qua thân thể chúng tu rồi biến mất ngay giữa sơn cốc.

Tất cả tu sĩ Kết Đan trước Tam Tiên điện này đều không có ai nhận ra.

Chỉ trừ Viên Minh, hắn nhướng mày quay đầu nhìn về phía sơn cốc sau lưng.

Sau vài hơi thở, tiếng thú rống gào như sấm vang vọng cả sơn cốc.



Vào lúc này, cánh cổng ánh sáng ngay lối vào lại lần nữa chấn động, đại trận phong ấn gần đó bị rung chuyển, linh quang ba màu cũng theo đó bộc phát ra.

Lần này linh quang ba màu không huyễn hóa thành hình ngọn núi nữa mà ngưng tụ thành hư ảnh Tam Tiên điện, ngay cả tình huống trước cửa điện lúc này cũng hiện lên mù mờ. Có điều so với hình ảnh hiện ra trong mặt gương màu bạc trên đầu đám người Vạn Thiên Nhân thì hình ảnh này mờ nhạt nhiều lắm.

“Đây sao? Xem ra đám Kim Vân, Thiên Bảo tìm được cửa vào Tam Tiên điện rồi!” Lữ Trường Phong hưng phấn đứng lên.

Lão giả họ Kỳ, Si phu nhân và Thổ Sơn cũng lộ vẻ vui mừng.

“Phù Tang đảo có bốn đảo chủ chủ trì, phá vỡ lối vào Tam Tiên điện không vấn đề gì. Đáng tiếc ta đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không thể tiến vào bí cảnh, nếu không làm sao phải phiền toái như vậy.” Lão giả họ Kỳ lại tiếc hận thở dài nói.

“A? bốn vị muốn tiến vào bí cảnh? Cũng không phải không có cách, chỉ là cần bốn vị phối hợp một chút." Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ phía sau lão giả họ Kỳ truyền đến, tựa hồ có người đang dán sát thân thể lão nói chuyện.

Lão giả họ Kỳ hoảng sợ tung người bay về phía trước, trong cơ thể cũng thoáng cái sáng lên mấy tầng màn sáng.

Nhưng mà đã có một cánh tay màu trắng xuyên qua mấy tầng màn sáng, như đâm xuyên qua tờ giấy đâm thẳng vào đan điền, thò ra trước người lão. Năm ngón tay trắng muốt như ngọc nắm chặt một tiểu nhân màu xanh.

Lão giả họ Kỳ nhìn phần bụng bị bàn tay xuyên qua, hai mặt trợn lên, trên mặt chỉ toàn một vẻ không thể nào tin nổi.

Thiếu niên mắt trắng lông mày trắng chẳng biết đã xuất hiện sau lưng lão giả họ Kỳ từ lúc nào. Hàn khí cường đại bộc phát ra từ bàn tay y, cả người lão giả họ Kỳ vang lên tiếng rắc, rồi bị đông cứng thành pho tượng băng.

“Ngươi là ai?” Lữ Trường Phong kinh hãi, há mồm phun ra một thanh đại kiếm màu vàng chém về thiếu niên kia.

Tám hư ảnh mãnh hổ từ thân kiếm tràn lên, phát ra tiếng hổ gầm vang vọng khiến cả đại điện đều rung chuyển.

“Bát Hổ Kiếm!” Thiếu niên có lông mày trắng nhướng mày, đưa tay điểm ra, đầu ngón tay bắn ra một ngọn dùi băng dài hơn một thước nghênh đón đại kiếm.

Hàn khí ngập trời từ trong dùi băng tản ra hình thành nên một tầng sương lạnh mỏng có thể thấy được bằng mắt thường. Đại kiếm màu vàng chưa tới, tám hư ảnh mãnh hổ đã vọt tới trước, lại bị sương lạnh vây khốn không cách nào tiến thêm được.

Chỉ nghe một tiếng vang “đinh” thật nhỏ, mũi kiếm màu vàng đã bị dùi băng đỡ được, ngăn ở cách y hai thước. Mặc cho đại kiếm màu vàng mang theo kiếm khí như thủy triều kéo đến mãnh liệt thế nào cũng không thể tiến tới thêm được nữa.

Si phu nhân và cả Thổ Sơn đều giật mình, thầm đoán được thiếu niên lông mày trắng này có thực lực kinh người, cũng không phải kẻ thiện gì nên lập tức xuất thủ.

Si phu nhân vung tay ngọc lên, trên đầu bay ra một cây ngọc trâm trong suốt. Tích tắc sau nó đã biến lớn mấy chục lần, hóa thành một cây trâm cực lớn màu xanh, hướng về phía thiếu niên kia vẽ một cái.

Vô số ngọn lửa màu xanh từ trên ngọc trâm phóng ra. Những nơi ngọn lửa này đi qua, không khí vặn vẹo méo mó. Ngọn lửa nhìn như hỗn loạn nhưng lại ẩn ẩn liên kết với nhau thành một cái lồng giam lớn, gần như bịt kín đường lui của thiếu niên lông mày trắng này.

Cùng lúc đó, Thổ Sơn đặt hai tay xuống mặt đất, lòng bàn tay chợt lóe lên quầng sáng vàng.

Mặt đất trên đại điện đều hòa tan đi, cả đại điện đã hóa thành một vũng đầm lầy màu vàng. Mười mấy bàn tay cực lớn màu vàng từ trong đầm lầy thò ra, từ bốn phương tám hướng đổ dồn về, chụp lấy thiếu niên kia.

“Không Huyễn Chuyển Luân Diệu Sinh tâm pháp và Nê Lê huyền công, quả nhiên cao minh. Nếu Mộ Dung Yên Vũ cùng Thổ Thế Hùng thi triển thì ta còn e dè hai phần. Hai kẻ phế vật bất thành khí các ngươi cũng dám múa rìu qua mắt thợ, quá là coi thường ta mà!” Giọng nói vang rền như chuông đồng rơi xuống, đồng thời một bóng người cao lớn hiện ra ngay giữa đại điện, đưa tay đập ngang qua.

Hai bàn tay to màu đỏ lòm chợt xuất hiện đã khiến cả đại điện bị chiếu rọi thành màu đỏ, rồi đảo qua người thiếu niên lông mày trắng, thoáng cái đã đánh tan ngọn lửa đầy trời cùng tất cả bàn tay to màu vàng. Theo đó hai bàn tay kia chợt biến mất, lúc lóe lên thì đã hung hãn ấn thẳng lên linh quang hộ thể của Si phu nhân cùng Thổ Sơn.

Si phu nhân cùng Thổ Sơn còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thì cả thân thể đã nổ tung ra, hóa thành hai đám huyết vụ.

Nguyên Anh của hai người bắn ra, trên khuôn mặt bé nhỏ đầy vẻ sợ hãi, rơi phía sau Lữ Trường Phong.

Lúc này kẻ cao lớn kia cũng hiện rõ diện mục, là một đại hán khôi ngô râu thẳng như kiếm, khí thế ngập trời.

“Nguyên Vô Cực, sao ngươi dám ra tay với chúng ta? Chẳng lẽ đã quên mất ước định giữa Phù Tang đảo và Lộng Triều tán minh các ngươi rồi sao?” Lữ Trường Phong lớn tiếng quát, thoạt nhìn rất bối rối.

Cùng lúc đó, một con đom đóm màu xanh lá cây từ trong lòng bàn chân của y chui ra, lặng lẽ không một tiếng động chui xuống lòng đất.

“A.” Một tiếng cười lạnh vang lên, một nam tử tóc đỏ khác xuất hiện trong đại điện, quải trượng màu đỏ tươi trong tay gã nặng nề nện xuống mặt đất.

Vách tường và mặt đất của đại điện chợt nổi lên một tầng ánh sáng đỏ sậm đậm đặc hình thành nên một kết giới màu đỏ, xen lẫn trong đó là một luồng sát khí màu đen. Con đom đóm mà Lữ Trường Phong vừa chạm vào tầng kết giới đó đã vang lên một tiếng “xì” rồi biến thành nước mủ.

“Huyết Giới tôn giả!” Sắc mặt Lữ Trường Phong biến đổi, cả người bay ngược về sau, tay vung về phía trước.

Mấy chục hạt đậu từ đó bay ra, lóe lên thành mấy chục Lữ Trường Phong, tất cả đều tản mát ra thực lực Kết Đan kỳ, đồng loạt nhào về phía Nguyên Vô Cực và nam tử tóc đỏ.

Những Lữ Trường Phong này đều nắm trong tay Bát Hổ kiếm, từ trên không trung đánh xuống.

Mấy chục đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, tiếng hổ gầm vang, âm thanh chấn đến trời cao, hư không ầm ầm rung chuyển như thể bị kiếm khí khắp nơi xé rách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận